“Con về rồi nè!”
Hồng Diệp đá tung giày, ném cặp sách đi rồi lon ton hai ba bước xông thẳng vào người ông già nó.
Hà Sinh theo sau nó, nở nụ cười với Thành Chu vừa ra khỏi bếp, nhặt giày của Hồng Diệp đặt lệ kệ, đổi sang dép lê, đóng cửa lại và xách một đống thức ăn vào phòng khách.
“Em mua gì vậy?”
“Chừng nào ba mới dắt con đến nhà bà nội?”
Giọng hai cha con vang lên cùng một lúc.
Thành Chu đỡ mông đưa nó đến sô pha, vừa đi vừa trả lời lấy lệ: “Mấy bữa nữa đi, dạo gần đây ba bận muốn điên lên.”
“Sắp tới tiết thanh minh rồi, ba không cần đi tảo mộ với bà nội sao?”
“Ừ thì tới lúc đó ba đi với nội, mấy nơi nghĩa địa con nít con nôi không đủ dương khí đừng đi vẫn hơn.”
“Con không thể đến nghĩa địa?” Vẻ mặt Hồng Diệp tỏ ra kỳ quái.
Thành Chu vờ như không nghe, quay đầu nhìn Hà Sinh.
Hà Sinh đặt mớ thức ăn lên bàn trà, từ trong đống đồ lôi ra mấy bao quà vặt cùng với một hộp bánh ngọt, cười bảo: “Lúc về thấy tiệm bánh trước nhà giảm giá nên mua vài cái. Tối nay mọi người muốn ăn gì?”
Thành Chu ôm Hồng Diệp ngồi xuống sô pha, “Anh lấy con vịt trong tủ lạnh ra chặt sẵn rồi, đợi em về nấu thôi, tối nay mình ăn món vịt kho tàu của em đi, món đó ngon quá chừng. Với thêm hai món rau, anh rửa sạch sẵn nấm và rau rồi, thêm giá nữa, tối nay nấu cả nhé.”
“Được.” Hà Sinh mỉm cười.
“Em nghỉ mệt chút đi, cơm tối đâu cần nấu vội, mới bốn rưỡi thôi, còn sớm mà.” Thành Chu đặt con trai lên đùi rồi thò tay mở hộp bánh.
Hồng Diệp rướn tới đẩy bánh qua chỗ Hà Sinh.
Thành Chu véo nó.
“Lão già nhát cáy! Ba định giấu con đi cả đời hả? Chuyện của con dù sao cũng phải báo với bà nội một tiếng chứ.”
“Không phải ba muốn giấu con đi, chuyện này không dễ giải thích thật mà.”
“Hổng lẽ ba định để con sống chui sống nhủi mãi mãi?” Hồng Diệp gào lên.
“…Con có hộ khẩu mà.”
“Nhưng mà con chưa được tất cả người trong gia đình công nhận!”
“Con được ba công nhận là đủ rồi, cần tất cả mọi người trong gia đình công nhận làm chi?”
“Ba yêu dấu à, con là con riêng của ba đúng không?”
“Ặc?!”
Hà Sinh phì cười, lén lút mở hộp thó một miếng bánh nhỏ xinh ra.
Hồng Diệp liếc qua hộp bánh, ngẩng đầu nói rất nghiêm túc: “Ba nè, con riêng dễ bị biến thái lắm nha, ba thích con trở thành cuồng ngược đãi hay là phá gia chi tử, hay ba thích con tự ngược đãi bản thân?”
Thành Chu há hốc mồm: “Không đi gặp bà nội có hậu quả nghiêm trọng vậy ư?”
“Có. Trên ti vi có chiếu á, bình thường chẳng phải con riêng không được ông bà công nhận, đến cuối nếu không phải bị đuổi ra khỏi nhà thì là lớn lên trong uất ức, sau khi trưởng thành ra ngoài báo thù xã hội!”
“Con xem mấy loại chương trình gì vậy?”
“Chương trình gì không quan trọng, quan trọng là ba đã làm tổn thương trái tim thuần khiết của con, khiến con cảm thấy mình là một đứa con riêng không thể ngẩng mặt lên nhìn người đời.”
“…Nếu lúc con nói câu này không xếp hết mớ bánh con thích ở trước mặt con thì hiệu ứng càng chân thật hơn đấy.”
Hồng Diệp dẩu mỏ, “Ba đã hành hạ nát tan tâm hồn con rồi, giờ hổng lẽ còn muốn ngược đãi cái bao tử của con hay sao? Ba nè, con cảm thấy ba không có yêu con.”
Hà Sinh cười ngất.
Thành Chu khóe miệng giật giật liên tục, “Chớ con có yêu ba à? Thật ra con có coi ba là ba đâu, con coi ba là đồ ăn của con đúng không?”
Hồng Diệp mở một chiếc bánh lấy hạt anh đào trong đó đưa đến trước miệng Thành Chu, “A.”
Thành Chu há miệng ra.
Hồng Diệp trở tay nhét anh đào vào miệng mình, để lại cái cành cho ba nó, “Nhỏ mọn thế, biết ngay ba sẽ để bụng mà.”
Thành Chu: “…”
“Reng reng.”
Thành Chu mấp máy môi đang định trả lời thì chuông cửa vang lên.
Hà Sinh đứng dậy mở cửa.
Cửa mở ra, đứng ngoài là Masayuki Saito đang cầm một hộp bánh.
“Xin chào, cho hỏi Thành tiên sinh có nhà không?”
“Ồ, anh Saito à, anh tìm tôi có việc gì không?” Để tránh bị thằng oắt con chọc tức chết, Thành Chu bèn thôi không bàn tiếp đề tài vừa rồi, anh đặt Hồng Diệp xuống sô pha và đứng dậy đi ra cửa.
Hà Sinh thấy Thành Chu xuất hiện thì im lặng tránh qua một bên.
“Chào Thành tiên sinh, thật ngại quá làm phiền tiên sinh rồi. Tiên sinh còn nhớ chuyện lần trước tôi nói với anh không?” Masayuki Saito dâng hộp bánh lên bằng hai tay rồi mới mở lời.
Thành Chu chỉ đành nhận lấy hộp bánh tinh xảo có nhãn hiệu khá quen thuộc, “Ngại quá, chuyện lần trước mà anh nói là…”
“Xin lỗi, lần trước không kịp nói rõ với tiên sinh. Đầu tiên tôi muốn bày tỏ sự biết lỗi với tiên sinh, tôi tuyệt đối không hề cố ý đối phó với quỷ nhà tiên sinh, chẳng qua anh ấy quá lợi hại nên tôi tưởng anh ấy là ác quỷ đi hại người, sau mới biết là quỷ nhà tiên sinh nuôi.”
Thảo nào Tư Đồ không thích tên này, rốt cuộc Thành Chu cũng hiểu tại sao.
“Anh Saito, tôi nghĩ anh có lẽ phải nói xin lỗi với Tư Đồ chứ không phải tôi, tuy bảo chuyện siêu độ ma quỷ là nghĩa vụ của anh, nhưng không hỏi rõ đầu đuôi đã ra tay thì có hơi… Nhỡ Tư Đồ không mạnh lắm giờ đây chẳng phải đã không còn rồi sao?”
“Xin lỗi! Lần trước hoàn toàn là bản năng, thật sự tôi không cố ý.” Saito có vẻ lo lắng.
Thành Chu phất tay, đặt hộp bánh lên kệ giày rồi hỏi: “Ngoài lần đó ra, anh tìm tôi còn việc gì nữa không?”
“Có, chuyện rất quan trọng.” Saito lấy từ trong cặp da ra một tấm thiệp trang trí tinh xảo, dâng bằng hai tay cho Thành Chu, “Đây là thiệp mời cho Đại hội Âm dương sư lần thứ 100, tổ chức tại huyện Kanagawa, thần xã Hakone, mời Thành tiên sinh cùng con trai đến tham gia.”
“Đại hội Âm dương sư?”
“Vâng. Đây là lần tụ họp lớn nhất của tất cả các âm dương sư vĩ đại trên thế giới, cứ mười năm tổ chức một lần, đã được một ngàn năm. Các đại hội trước đây chỉ nhắm vào âm dương sư trong nước tôi, nhưng gần trăm năm nay đã mở rộng phạm vi ra toàn thế giới, trước mắt có thể xem như là dịp tụ tập có danh vọng và nhiều người tham gia nhất thế giới.” Vẻ mặt Saito hơi kích động.
“Ngại quá, tôi không phải âm dương sư gì cả.” Thành Chu xua tay mỉm cười, không chịu nhận lấy thiệp mời.
“Không không không, âm dương sư chỉ là từ chung, thật ra nó bao gồm tất cả những người biết sử dụng pháp thuật. Chỉ cần tiên sinh có pháp thuật ở một trình độ nhất định và được công nhận, tiên sinh có thể tham gia lần tụ hội vĩ đại này.”
“Tôi thì làm gì được ai công nhận? Còn nữa, làm sao anh biết trình độ pháp thuật của tôi đến mức độ nào?” Thành Chu cười.
Saito đáp với vẻ mặt nghiêm túc: “Tiên sinh được thần thụ công nhận, điều này quan trọng và đáng giá hơn bất cứ chuyện gì khác.”
“Hơ, cảm ơn, công việc tôi bận lắm, chỉ sợ khó có thể xin nghỉ để đến thăm nước anh, ý tốt của anh tôi xin nhận, sau này có cơ hội chúng ta bàn sau, anh thấy thế nào?”
Lời này của Thành Chu là thật, hiện tại đúng là anh bận gần chết. Áp lực công việc dồn dập, anh không thể để sếp mình hiểu lầm anh muốn chuyển đơn vị hay từ chức, lại còn đang học đạo thuật và vẽ bùa, Nguyên Nguyên cùng vợ chồng tàu trưởng thì đang chờ được anh siêu độ, còn chuyện của thằng bạn học cũ Vương Phi.
Saito vội nói: “Thành tiên sinh, tôi hy vọng tiên sinh có thể nghiêm túc cân nhắc được không ạ? Lần này là lần thứ 100, vì vậy có rất nhiều nhân vật quan trọng đến dự, hơn nữa còn có đủ loại pháp thuật và bùa chú quý giá sẽ được công khai hoặc đưa ra giao dịch, nếu tiên sinh bỏ qua cơ hội lần này sẽ tiếc lắm đấy ạ.”
Thành Chu thấy Saito cứ dâng thiệp mời bằng hai tay thì cũng ngài ngại, “Nhưng tôi thật sự rất bận…”‘
“Tiên sinh có thể nhận thiệp trước không?”
“…Được rồi.” Thành Chu hết cách, chỉ đành đưa tay nhận lấy thiệp mời.
“Bịch!” Thành Chu bất thình lình bị đẩy một cái, Tư Đồ đột nhiên xuất hiện giữa hai người, mạnh tay ném tấm thiệp mời xuống đất.
Tư Đồ thuận tay đẩy anh vào nhà, xoay người lại nói bằng giọng vô tình với Saito: “Tôi đếm đến ba, nếu anh còn không biến đi thì tôi bảo đảm anh mãi mãi không thể quay về quê hương, bao gồm cả hồn phách của anh.”
Saito sợ hãi lùi lại một bước. Không ngờ tên ác quỷ này còn lợi hại hơn lần trước gặp mình! Hắn ta tu luyện bằng cách nào mà sức mạnh lại tăng với tốc độ chóng mặt như vậy?
Tư Đồ mở miệng đếm: “Một, hai…”
Saito không để anh ta đếm đến ba đã cúi người chào Thành Chu rồi xoay lưng bỏ đi.
“Mang thứ rác rưởi của anh theo!”
Thiệp mời bay theo cái vèo, cắm ngập vào cửa gỗ nhà đối diện.
“Rầm!” Cửa nhà họ Thành đóng sầm lại.
Thành Chu lắc đầu, “Tôi nói nè anh Tư Đồ, tốt xấu gì người ta cũng là bạn bè quốc tế… Thôi được thôi được, không phải là bạn bè, nhưng cũng đâu cần khó dễ người ta dữ vậy? Người ta là âm dương sư, anh không sợ nhưng còn Hà Sinh thì sao?”
Hà Sinh cười khẽ, “Trước đây em không đối phó được với anh ta, nhưng còn bây giờ…”
“Được được được, mấy người đều trâu bò hết được chưa! Nhưng theo tôi thì bớt đắc tội với người nào hay người nấy, dù mọi người có mạnh đến đâu chăng nữa thì ông bà ta nói vẫn đúng, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu người ta âm thầm hãm hại nhà mình thì sao đây?”
Tư Đồ cười lạnh, “Ngài không đắc tội hắn ta thì hắn ta sẽ không hãm hại ngài chắc?”
“Là sao?”
“Đồ ngốc, ý Tư Đồ là tấm thiệp đó có vấn đề.” Hồng Diệp cười đáp.
Thành Chu quay đầu lại, trợn tròn mắt rống lên: “Hồng Diệp! Con ăn hết mấy cái bánh rồi?! Tối nay khỏi ăn cơm luôn hả?”
Vì tội một mình ăn hết bốn cái bánh, bố Thành cấm không cho Hồng Diệp lên mạng vào buổi tối.
Hồng Diệp không vui, nhào vào cắn cho ba nó mấy cái.
Thành Chu lẩm bẩm: “Cắn đi, sớm biết thằng oắt con như con chẳng tốt lành gì, chẳng phải lúc nào cũng muốn ăn thịt ba sao? Tối qua con nằm mơ còn trèo lên người người ta rồi chảy nước miếng!”
“Ba ơi, con yêu ba lắm, làm sao nỡ ăn thịt ba chứ?” Hồng Diệp ngồi lên đùi ba nó, miệng tuy nói thế nhưng vẫn không ngừng liếm láp nơi cổ Thành Chu. Liếm xong một lần nó lại híp mắt hưởng thụ, sau đó liếm tiếp.
Thành Chu có cảm giác cổ mình dính đầy nước miếng của nó.
“Con mà yêu ba cái quái gì! Ngày nào cũng chọc cho ba tức chết! Đứng dậy, đừng liếm nữa, có cầm tinh con chó đâu?” Thành Chu vỗ mông Hồng Diệp.
Hồng Diệp ưỡn ẹo không chịu ngồi dậy.
“Con nói ba nghe xem coi tấm thiệp mời đó có vấn đề ở đâu? Saito thật sự muốn hại chúng ta sao?”
Hồng Diệp ngẩng mặt lên, “Hại chúng ta? Hắn ta làm sao có cái gan đó. Hắn ta chỉ muốn thông qua lời mời mà biết được vài chuyện thôi.”
“Chuyện gì?”
“Ba là ai, con là ai.”
“Hả?”
“Phí công thôi, mấy trò vặt đấy tôi còn nhận ra, nói gì tới Hồng Diệp.” Tư Đồ ngồi xuống ghế sô pha đối diện, tiện tay cầm một chiếc bánh lên ăn.
Hà Sinh đưa cho anh ta một cốc trà sữa.
“Ta cũng muốn!” Hồng Diệp la lên.
Thành Chu đánh cho nó một cái rồi bế nó vào bếp.
Hà Sinh ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ.
Tư Đồ liếc cậu rồi lấy một cái bánh trên bàn cho Hà Sinh.
Hà Sinh xua tay, nhỏ giọng hỏi anh ta: “Thời gian này anh lại đang làm gì thế?”
Tay cầm muỗng của Tư Đồ ngừng lại.
“Gần đây sức mạnh của anh tăng lên nhanh quá, nhanh đến mức… bất thường. Em còn cảm thấy trên người anh có một luồng sát khí rất nặng, mỗi lần anh ra ngoài về là lại nặng thêm. Tư Đồ, em không biết anh đang làm gì nhưng nếu em đã cảm nhận được thì chắc chắn Hồng Diệp và Lý Gia Thành cũng vậy. Hồng Diệp thì không sao, ngài ấy chẳng thèm quan tâm. Lý Gia Thành thời gian này không đến tìm chúng ta nên cũng chưa nhận ra, nếu để người đó phát giác thì dù có Hồng Diệp ở đây, anh ta cũng sẽ không bỏ qua cho anh.”
Tư Đồ ngước lên: “Cậu định nói cái gì?”
Hà Sinh nghiêm túc trả lời: “Nếu anh phạm phải những điều cấm kỵ thì Lý Gia Thành nhất định sẽ tìm người có phép thuật cao cường dưới địa phủ đến bắt anh. Anh có từng nghĩ thử chưa, với tính tình của Thành Chu, đến lúc đó không thể nào bỏ mặc anh không quan tâm, chỉ cần Thành Chu dính vào, Hồng Diệp chắc chắn sẽ ra tay. Nhưng anh có cân nhắc bao giờ không, Hồng Diệp có mạnh cỡ nào vẫn chỉ là con người, nhỡ ngài ấy mà sơ sẩy, Thành Chu sẽ phải tính sao?”
“Cậu cảm thấy tôi sẽ gián tiếp gây tổn thương cho Thành Chu?”
“Đúng.”
“Hà Sinh, cậu nói thế làm tôi tổn thương quá.” Tư Đồ làm bộ như bị tổn thương nặng nề, kéo hộp bánh qua lấy một cái cho hết vào miệng.
Thành Chu lấy bình thủy và cốc ra, Hồng Diệp chuyển sang ngồi trên đùi anh, vòng hai chân qua lưng anh.
Thành Chu lại càu nhảu càu nhàu.
Hồng Diệp chốc chốc nhéo mặt anh, chốc chốc kéo tai anh, chốc chốc cắn anh mấy cái, chơi vui quên đời.
Thành Chu tuy ngoài miệng làu bàu nhưng trong mắt lại tràn ngập niềm vui.
Hồng Diệp… Chẳng ai đoán được trong đầu nó đang nghĩ gì.
Tư Đồ nhìn hai cha con nhà họ, trong mắt hiện lên vài cảm xúc lạ thường.
Thành Chu đặt cốc trà lên bàn, Hồng Diệp trượt xuống khỏi lưng anh.
Thành Chu pha cho mỗi người một cốc trà sữa.
Tư Đồ rũ mắt như đang suy nghĩ gì đó.
“Tư Đồ, tuy em đánh không lại anh nhưng nếu anh dám có ý định động vào Thành Chu, dù có phải liều mạng em cũng không bỏ qua cho anh.”
Câu nói này chỉ truyền đến tai một mình Tư Đồ, Tư Đồ cười ha ha rồi mở miệng trả lời không hề kiêng dè: “Cậu đừng nên uy hiếp tôi làm gì, cậu nên nói thẳng với Hồng Diệp, bảo rằng tôi có ý gây bất lợi cho Thành Chu, cậu có tin Hồng Diệp nghe xong sẽ ăn thịt tôi ngay không?”
Hà Sinh giật mình.
Hồng Diệp và Thành Chu đồng loạt quay sang nhìn Tư Đồ.
Hồng Diệp tò mò hỏi: “Tư Đồ có ý gây bất lợi cho Thành Chu? Ngươi muốn làm gì Thành Chu? Nấu lên ăn sao?”
“…Vậy chẳng phải hơi phí sao?”
Hồng Diệp dường như đang cân nhắc, “Đúng, ăn sống vẫn ngon hơn.”
“Bốp!” Thành Chu thò tay giáng vào đầu con trai một cú, “Ăn sống cái đầu mày ấy, tao làm sao lại đẻ ra đứa con tàn nhẫn như mày vậy trời?”
“Vốn ta có phải do anh sinh ra đâu! Anh sinh nổi ta chắc!” Hồng Diệp trừng mắt Thành Chu. Tên đáng ghét dám đánh mình?
“Làm sao lại không sinh nổi! Mày có dám nói mày không phải do tinh trùng của bố mày biến thành không?” Thành Chu trừng lại. Đánh em đó thì đã sao? Chẳng phải em nói anh là ba em sao, đánh em thì có gì không được!
Hồng Diệp lập tức độp lại: “Thì ra anh thích tự công tự thụ, thảo nào ế không kiếm nổi vợ.”
Thành Chu rít vào một hơi, há miệng quát ầm lên: “HỒNG DIỆP!!!”
“Reng reng reng.” Chuông cửa nhà Thành Chu lại vang lên