Nơi đây là một ngôi trường. Tại ngôi trường này, ngày nào cũng là những ngày u ám.
Trong trường chỉ có học sinh, không có giáo viên, đứa nhỏ nhất chỉ cỡ hai, ba tuổi, lớn nhất tầm mười hai, mười ba tuổi.
Đa số mọi người đều bảo trẻ con rất ngây thơ, là sinh vật vô tội nhất trên đời, nhưng nếu họ đặt chân đến ngôi trường này, họ sẽ không còn nói thế được nữa.
Sự tàn nhẫn của trẻ con mới là sự tàn nhẫn thật sự! Trong mỗi đứa trẻ ở đây đều hiện diện một mặt tàn nhẫn vô tri, chúng có thể gây ra bất cứ chuyện gì và chỉ xem đó là trò đùa vui mà thôi.
“Chào cô ạ!” Những tiếng chào đồng loạt vang lên khiến Vu Hy Lôi giật mình tỉnh dậy.
Vu Hy Lôi mở mắt ra, vừa nhìn thấy lũ trẻ dưới bục giảng là giật bắn cả người.
Nơi này là đâu?
Những đứa trẻ đó… Không! Đây không phải là sự thật! Nhất định cô ta đang gặp ác mộng!
Ngồi ở hàng đầu là một đứa bé cười nhe cả hàm răng trắng sáng tươi rói, nhưng ngoài hàm răng ấy ra, cả người nó đều cháy đen sì, có vài chỗ còn rỉ máu. Đáng sợ nhất là gương mặt của nó, mặt mũi nó bị cháy đến biến dạng, trong hốc mắt rõ rằng trống rỗng nhưng lại hướng ngay vào người Vu Hy Lôi.
Ngồi kế đứa bé bị thiêu là một đứa bé có nửa gương mặt như bị xe nghiền qua, nó giơ tay lên và cao giọng nói: “Cô ơi, chúng mình chơi trò chơi đi!”
“Phải đó phải đó, chúng mình chơi trốn tìm nha cô.” Người phụ họa là một đứa bé tay bị bẻ cong trông rất kỳ dị, thi thoảng giơ cánh tay gấp khúc của mình lên đỡ cái đầu sắp rớt xuống.
Từng đứa một không ai là bình thường.
Bọn chúng hoặc cơ thể bị khiếm khuyết, hoặc biến dạng, trông vô cùng đáng sợ.
Vu Hy Lôi không muốn cùng chúng chơi đùa gì cả, cô ta chỉ muốn rời khỏi nơi đây.
Nhưng những đứa trẻ đó làm gì cho phép cô ả rời đi. Lâu lắm rồi bọn chúng mới gặp được một món đồ chơi còn sống sờ sờ, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho được.
Vu Hy Lôi toan bỏ chạy nhưng lại bị chúng trừng phạt.
Chúng dốc ngược người cô ta xuống, nhét đầu cô ta vào thùng nước chứa đầy ốc sên.
Chỉ một lần thôi là Vu Hy Lôi không dám bỏ chạy nữa, cô ả chỉ đành ngoan ngoãn ở lại chơi trò chơi với lũ trẻ ấy.
Những đứa trẻ đó thích chơi trốn tìm, chúng bắt phải trốn khi chúng đếm xong tới một trăm, sau đó chúng sẽ đi tìm, đứa nào tìm được nhanh nhất sẽ giành được mười lăm phút ở riêng với Vu Hy Lôi.
Mười lăm phút này chính là phần thưởng chúng nó thích nhất. Trong mười lăm phút này chúng có thể thỏa thuê phát huy trí tưởng tượng, sáng tạo ra bất cứ hình thức chơi đùa nào và bắt cô ta chơi cùng với chúng.
Chỉ trải qua một lần “mười lăm phút” thôi là Vu Hy Lôi gần như sụp đổ, cô ta cuống cuồng bỏ trốn.
Nhưng trường học này rất lớn, dù cô ta có chạy thế nào cũng không tìm thấy lối ra.
Thời gian ở đây dường như cũng bất thường, cô ta không biết thật sự mình đã ở đây bao lâu. Nếu theo quan sát sự giao thoa giữa ngày và đêm thì hẳn là đã hai ngày rồi, vậy mà Vu Hy Lôi chẳng thấy đói chút nào.
Cô ta biết nơi đây không phải là thế giới thực, nhưng lại không có cách nào rời đi. Cảm xúc ở nơi đây vô cùng chân thật, cứ như một cơn ác mộng không bao giờ chấm dứt.
Vu Hy Lôi từng tự cắn mình, dùng móng tay cấu mình, hoặc thậm chí dùng cả những vật sắc nhọn đâm mình bị thương. Cô ta tưởng rằng đau đớn sẽ giúp mình thoát khỏi cơn ác mộng này, nhưng tất cả… đều vô dụng!
Vu Hy Lôi run lẩy bẩy trốn trong ngăn tủ đựng dụng cụ dọn vệ sinh.
“Tìm được cô rồi! Cửa ngăn tủ bật ra, hai cái đầu tròn vo đột nhiên thò vào.
“Á!!!” Vu Hy Lôi thét lên, cố gắng đẩy hai cái đầu kia ra rồi bỏ chạy.
Hai con quỷ nọ đầu thì to tròn nhưng mình lại nhỏ gầy như cọng giá, chúng vừa đuổi theo Vu Hy Lôi vừa cười ha hả.
“Lần này bọn con tìm được cô rồi, để tụi con chơi với cô nhé.”
Hai con quỷ nhỏ đầu to thi nhau quấn lấy Vu Hy Lôi, chốc chốc lại trèo lên đầu cô ta và nhai tóc, chốc chốc lại bò lên lưng cô ta gặm cổ.
Vu Hy Lôi không ngừng thét lên chói tai. Mỗi khi lũ quỷ con kia đến gần, cô ta đều cảm giác như có thứ gì đó trong người đang xói mòn.
Đột nhiên Vu Hy Lôi phát hiện mình không thể cử động được, hai con quỷ nhỏ đẩy cô ta vào phòng thí nghiệm sinh vật trông như dùng để giảng dạy rồi đưa lên giường.
Một con quỷ xốc áo cô ta lên để lộ ra phần bụng.
Cả đám quỷ nhỏ chen chúc vào phòng, vừa chỉ trỏ Vu Hy Lôi vừa cười hi hi ha ha.
Con quỷ còn lại chẳng biết lấy đâu ra một con cóc đặt lên bụng Vu Hy Lôi.
Cái cảm giác ướt át, trơn nhẵn, quái dị trên bụng khiến Vu Hy Lôi thét lên chói tai.
Những đứa trẻ cười đùa chuyền nhau dao phẫu thuật cho hai con quỷ nhỏ đầu to, chúng vô cùng hưng phấn, một trong hai đứa giữ chặt con cóc, đứa còn lại dùng dao mổ bụng nó ra. Con cóc liều mạng giãy dụa, nội tạng nhớp nháp chảy đẩy lên bụng của Vu Hy Lôi.
Có hai con quỷ nhỏ khác ép Vu Hy Lôi phải ngẩng đầu lên để nhìn cho kỹ những gì đang xảy ra trên bụng của mình. Chúng còn lén lút bứt tóc Vu Hy Lôi cho vào miệng nhai.
Vu Hy Lôi gần như phát điên, cô ta điên cuồng gào khóc thảm thiết: “Cứu tôi với! Có ai cứu tôi với!”
“Tư Đồ Tranh! Có phải anh không? Anh trở về rồi! Trở về trả thù tôi có đúng không? Tôi nhìn thấy anh rồi! Tôi nhìn thấy anh rồi!”
“Hu hu! Tôi yêu anh biết bao nhiêu, thế mà anh hết lần này đến lần khác làm nhục tôi! Tôi có chỗ nào không xứng với anh?”
“Tư Đồ Tranh! Tôi hận anh! Có giỏi thì anh cứ nhốt tôi trong đây mãi mãi đi! Nếu anh để tôi thoát ra được bên ngoài, anh xem xem tôi sẽ đối xử với đứa con dơ bẩn loạn luân của anh ra sao! Còn cả mẹ anh, chị anh, cả nhà của anh tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ một ai! Tôi muốn tất cả các người, những người đã xem thường tôi đều phải chết! Phải chết! Ha ha…!!!”
Chẳng có ai nghe thấy tiếng kêu cứu và chửi rủa của Vu Hy Lôi. Vì sức khỏe của Thành Chu và Tiểu Tinh Hà, khi mọi chuyện kết thúc, mọi người đều quay về nhà ngủ.
Ở nơi xa lạ, Tiểu Tinh Hà nằm co ro trông phát tội, Hà Sinh quyết định ngủ cùng với nó, vì vậy bèn đến tìm Thành Chu xin ít tinh khí.
Tư Đồ cả đêm không ngủ mà chỉ ngồi nhìn Hà Sinh cùng Tiểu Tinh Hà, cũng chẳng biết đang nghĩ gì trong đầu.
Mấy lần Hà Sinh định cùng Tư Đồ bàn bạc việc nhận nuôi và dạy dỗ Tiểu Tinh Hà, nhưng nhìn vẻ mặt của Tư Đồ cậu lại thôi, ôi, đành để từ từ hẵng nói vậy.
Sau khi linh hồn quay về với thân xác, có lẽ đã thấm mệt nên Thành Chu ngủ rất ngon.
Hồng Diệp… bận thực hiện lời hứa của ông già nhà nó với nó.
Vu Hy Lôi nhìn vào tấm gương trong nhà vệ sinh, cô ta thật sự không dám tin vào mắt mình nữa.
Người đàn bà tóc tai lưa thưa, da mặt vàng vọt trong gương kia là ai?
Vu Hy Lôi giơ tay lên vuốt mặt mình, tại sao? Tại sao cô ta lại biến thành thế này?
Đây không phải là sự thật! Tất cả chỉ là ác mộng mà thôi!
Chỉ cần tỉnh dậy, tất cả những chuyện đáng sợ này đều sẽ biến mất.
“Xoảng!” Tấm gương vỡ nát, Vu Hy Lôi đã dùng tay đấm vỡ tấm gương.
Đau đớn không thể đưa cô ta thoát khỏi cơn ác mộng này, vậy còn cái chết thì sao?
Người đàn bà cầm một mảnh vỡ lên nhắm thẳng vào cổ họng của mình.
“Rầm!” Cửa nhà vệ sinh mở toang, một con quỷ nhỏ cụt chân hớn hở vọt vào bên trong và la toáng lên: “Tìm được cô giáo rồi!”
Sau đó là cả đám quỷ nhỏ xuất hiện trong nhà vệ sinh.
Con quỷ cụt chân xông đến gần Vu Hy Lôi, vừa cười vừa nói: “Tớ muốn đút cô giáo ăn no! Các bạn giúp tớ giữ cô giáo lại với!”
“KHÔNG…!!!”
Vừa liếc thấy cảnh trong nhà vệ sinh, Hà Sinh đã vội vùi đầu Tinh Hà vào ngực mình rồi bé nó tránh ra xa.
Hồng Diệp chọt Tư Đồ và bảo: “Ngươi xem kìa, Hà Sinh còn giống bố ruột của nó hơn ngươi.”
Nhìn tình cảnh của Vu Hy Lôi, khóe miệng Tư Đồ nhếch lên, đại ma vương Hồng Diệp ra tay quả nhiên độc ác hơn anh ta nhiều, cứ thế ném cả người sống vào nơi đó. Nhưng đúng là Vu Hy Lôi đáng phải vào đấy.
Tư Đồ mỉm cười, giơ hai ngón tay lên thi hành kiểu chào bán chính thức của quân đội với Hồng Diệp.
Thành Chu nhìn thấy cảnh tượng của Vu Hy Lôi thì nhíu mày, “Hồng Diệp, nơi đó là đâu vậy? Những đứa bé đó…”
“Ngôi thành của những đứa trẻ ma quỷ. Nghe nói những đứa trẻ ở đó đều chết oan, toàn bộ đều bị giết chết, có đứa còn bị hành hạ tàn nhẫn cho đến chết. Tôi từng nghe nói nơi đó cả ma quỷ còn sợ, những người sống bị đưa đến đó… đều là những kẻ phạm phải tội ác ngược đãi trẻ con.” Tư Đồ thay Hồng Diệp trả lời Thành Chu.
“Những đứa trẻ đó chẳng phải nên xuống địa phủ sao?”
“Cũng sẽ có vài con cá lọt lưới. Lũ trẻ đến đây là những đứa có oán khí nặng nhất, chúng không cam tâm chịu chết đi như vậy, không cam tâm quên hết giày vò phải chịu, chúng muốn trả thù người đã hại chúng, thậm chí còn hận luôn tất cả người trưởng thành. Thành Chu, chúng ta ở đây sợ rằng cũng không an toàn.”
Có tên quỷ nhỏ chạy thình lình chạy về phía Hà Sinh, Tư Đồ lập tức xuất hiện ngay bên cạnh cậu.
Tiểu Tinh Hà quay đầu lén nhìn lũ ma quỷ trẻ con chung quanh, không ngờ lại chẳng thấy sợ hãi gì, có lẽ trong mắt của nó, những con quỷ đó không khác người sống là bao.
Hà Sinh nhìn bốn phía đầy vẻ cảnh giác, cậu phát hiện chúng nó có rất nhiều tên còn mạnh hơn cậu. Tại nơi này, cậu sợ rằng mình chỉ có thể múa may vài chiêu với con quỷ nhỏ mới tới.
Tư Đồ đứng cạnh Hà Sinh, tuy trông anh ta có vẻ thản nhiên nhưng đã sẵn sàng chiến đấu, thần kinh vô cùng căng thẳng. Ma quỷ trưởng thành còn có thể đàm phán và dụ dỗ, nhưng còn lũ trẻ này thì khác, dục vọng của chúng rất đơn thuần, rất trực tiếp, vậy nên rất khó xử lý.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, nhưng Hồng Diệp vẫn tỉnh như không.
Một con quỷ nhỏ mất hết tay chân nằm trên ván gỗ trốn trong bóng tối trộm nhìn Hồng Diệp.
Hồng Diệp vẫy tay với nó.
Con quỷ nhỏ đó từ từ trườn ra, nhìn thấy Thành Chu, trong mắt nó lóe lên ngờ vực, “Người sống?”
Thành Chu ngơ ngác gật đầu.
Con quỷ đánh giá Thành Chu, trong mắt nó tràn ngập hận thù không thể nào che giấu được.
Thành Chu trong lòng giật thót, anh có thù hằn gì với đứa bé này chứ?
“Lão đại của các ngươi đâu? Ta muốn mang người đi.” Hồng Diệp nắm lấy tay Thành Chu, thản nhiên nói.
“Không có bất cứ người sống nào được phép rời khỏi đây.” Con quỷ đó u ám nói.
Hồng Diệp đạp lên nó rồi nói: “Đừng ra cái vẻ đó với ta!”
“Hồng Diệp!” Thành Chu giữ con trai lại và lên giọng dạy bảo: “Sao con có thể đá người khác bừa bãi vậy?”
“Nó không phải là người.”
“Ba biết nó không phải là người, nhưng con làm vậy là ăn hiếp người tàn tật yếu ớt, dù sao thì lần sao cũng không được lặp lại nữa, bằng không cẩn thận ăn đòn đấy nhé!”
Hồng Diệp cười giễu: “Kẻ yếu? Ba nói nó ấy hả?”
Thành Chu mặc kệ Hồng Diệp, anh hất tay nó ra rồi quay sang xin lỗi con quỷ tàn tật. Ừ thì thật ra anh có ý đồ, anh làm vậy chỉ vì không muốn gây hấn với lũ quỷ đó thôi.
Thành Chu dè dặt ngồi xổm xuống cạnh tấm ván gỗ, cố gắng tỏ vẻ chân thành nói: “Xin lỗi, thằng bé bị tôi chiều quá nên hư, về nhà tôi sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng, em có sao không?”
Con quỷ nằm trên ván gỗ ngẩng đầu nhìn Thành Chu, “Anh đỡ em dậy được không? Hình như em bị cậu bé kia đá trẹo người rồi.”
“Hơ, được.” Thành Chu thoáng do dự nhưng vẫn chìa tay ra chỉnh lại người cho nó.
Anh biết làm thế rất nguy hiểm nhưng anh hy vọng nó hiểu không phải người trưởng thành nào cũng xấu xa. Vả lại sau lưng anh còn có Hồng Diệp, thằng bé chắc chắn không trơ mắt nhìn anh bị lũ ma quỷ ăn hiếp.
Chính vào lúc tay anh sắp chạm vào người nó, Hồng Diệp đã bước tới gạt phăng tay anh đi, “Ngốc à! Ba muốn bị nó ăn sống hay tính chơi trò ‘cùng nhấm nháp nhau’ với nó?”
Thành Chu tỏ vẻ thất vọng với con quỷ tàn tật, anh cười mỉa rồi từ từ đứng dậy.
“Ba yêu dấu của con ơi, đừng ấu trĩ thế chứ, nếu lũ ma quỷ dễ dàng bị ba cảm hóa đến vậy thì sớm chẳng còn ngôi thành của những đứa trẻ ma quỷ này nữa.”
Dạy dỗ ông già mình xong, nó lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn nói trống không: “Ngươi còn không chịu ra thì đừng trách ta ăn sạch lũ ma quỷ ở đây!”
“Ngươi đang uy hiếp ta sao?” Một giọng nữ vang lên, sau đó trước mặt đám Thành Chu bất thình lình xuất hiện cô gái mặc áo thể thao và buộc tóc đuôi ngựa.
Cô bé đó khoảng độ mười lăm, mười sáu tuổi, tuy không phải quá xinh đẹp nhưng cũng thuộc dạng hài hòa. Trong số lũ ma quỷ ở đây, có lẽ cô bé này giống người còn sống nhất.
“Uy hiếp ngươi? Ngươi đáng à?”
Thành Chu che mặt, con trai anh quả nhiên vẫn kiêu ngạo hơn người.
“Quỷ Chủng Hồng Diệp! Ngươi đừng có quá đáng! Tuy ta không biết thân phận thật sự của ngươi là gì nhưng ta cảm giác được sức mạnh của ngươi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, ta không sợ ngươi đâu!”
“Ta tên Thành Hồng Diệp! Cái tên Quỷ Chủng kia đã không còn tồn tại nữa rồi. Thôi đừng lắm lời nữa, ta mang người đi, lần sau lại mang thức ăn ngon đến cho các ngươi.” Hồng Diệp phất tay rồi quờ quạng tìm tay ông già nhà nó, sau đó giao Vu Hy Lôi cho Tư Đồ dẫn đi.
Tư Đồ ngại bẩn thỉu nên huơ tay trong không trung đưa Vu Hy Lôi đến điểm dừng chốc nữa của họ.
Cô bé nổi giận muốn ra tay nhưng bị một đứa bé phóng ra từ bóng tối cản lại.
Đứa bé đó hai mắt đỏ như máu, cả nửa người trên của nó như bị ăn mòn hết rồi, nó kéo cô bé lại và thản nhiên nói: “Đừng gây chuyện. Hắn gọi cô ra, nói chuyện với cô rồi mới dẫn người đi đã là nể mặt cô lắm rồi.”
“Rốt cuộc hắn là ai?” Cô bé thấp giọng hỏi đứa trẻ, cái tên Hồng Diệp cũng là nó nói cho cô biết.
“Một… người bạn cũ của ta, nhưng hắn may mắn hơn ta, hắn tìm được chìa khóa nên đã nhanh chóng…” Đứa trẻ không nói hết mà chỉ nhắc nhở cô bé: “Lần sau nhìn thấy hắn thì tránh xa một chút, tính tình của hắn còn khó chịu hơn ta nhiều. Cô nên thấy may vì lần này ra mặt là Hồng Diệp chứ không phải Quỷ Chủng, bằng không…”
Cô bé mím môi rồi nói đầy vẻ uất ức: “Cả người cũng không có cách nào đối phó hắn ư?”
“Cô có thấy người đàn ông bên cạnh hắn không? Người mà hắn gọi là ba ấy.”
“Ừm, thế thì sao? Người đó có gì đặc biệt?”
“Nếu hôm nay người đứng bên cạnh gã đàn ông đó là ta chứ không phải Hồng Diệp, thì Hồng Diệp của hôm nay nhất định không phải đối thủ của ta.”
“Ồ! Vậy để tôi tìm cách bắt gã đấy về cho người.”
Đứa bé lắc đầu, “Vô ích thôi, chúng ta đã muộn một bước. Nếu ta không nhìn lầm, người đó đã tự dâng hiến toàn bộ bản thân cho Quỷ Chủng Hồng Diệp.”
Đoạn đối thoại giữa đứa trẻ và cô bé ngoài hai người họ ra không một ai nghe thấy.
Hồng Diệp cũng không biết ông già nhà nó suýt nữa đã rơi vào tầm nhắm của một con quỷ lợi hại không kém nó. Hiện tại nó đang bận ra vẻ đạo đức giả thì thầm vào tai ông già nó: “Ba ơi, ba thấy không Tư Đồ không có lương tâm gì hết, hắn khi dễ phụ nữ, ba xem cái dì kia khóc thảm thương chưa ba. Chúng ta bảo Hà Sinh đánh vào mông hắn có được không?”
Thành Chu tự thấy có lỗi với Tư Đồ, đứa con này anh dạy hư nó mất rồi.
Tư Đồ vỗ vai Hà Sinh, tỏ vẻ đứng đắn nói: “Mông con tôi cậu cứ đánh thoải mái, còn mông tôi ấy hở, đừng hòng nhé.”
Hà Sinh sầm mặt.
Trịnh Hưng Tài đang tiếp mấy vị khách trong đại sảnh của công ty.
Các vị khách hôm nay đến từ công ty đa quốc gia tầm trung, trước mắt đang có ý định đặt một đơn hàng linh kiện có giá trị năm triệu. Đừng xem thường giá trị đơn hàng, tuy tiền lời không nhiều lắm nhưng đây đã là đơn hàng lớn nhất trong thời gian này của họ.
Trịnh Hưng Tài ngoài mặt tỏ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng thầm thóa mạ.
Mấy tháng nay chẳng hiểu ra sao, công ty của gã làm gì cũng không được thuận lợi, chẳng phải vấn đề này thì lại là vấn đề khác khiến nguồn tiền của họ bị đình trệ. Hôm qua còn có người của chi cục thuế đến kiểm tra sổ sách, bộ thanh tra chẳng hiểu nghe được tin gì mà cũng bắt đầu đưa họ vào tầm ngắm.
Có lẽ tối nay gã nên liên hệ với hai người kia để bàn bạc xem vấn đề là do đâu mà ra!
Bất thình lình!
Cả sảnh lớn đột nhiên tối đen như mực cứ như ban ngày đã bị cắt đi, bóng đêm bất ngờ ập xuống.
Quá trình này xảy ra rất nhanh, nhanh đến nỗi tất cả những ai có mặt tại đó đều tưởng là ảo giác. Thế nhưng bóng tối qua đi, ngay chính giữa sảnh lại xuất hiện một người phụ nữ nằm sóng soài dưới đất.
“A!” Một tiếng kêu thảng thốt vang lên, rất nhiều người đều chú ý đến người phụ nữ mới xuất hiện nọ