“Xem ra các người vẫn không tin do hồn ma của Tư Đồ Tranh quay về báo thù.” Vu Hy Lôi yếu ớt nói.
“Trên đời này vốn không có ma quỷ. Nhưng mà cô biết hơi nhiều về chuyện làm ăn của bọn tôi rồi đấy.” Trịnh Hưng Tài nheo mắt nhìn Vu Hy Lôi đầy hàm ý.
Vu Hy Lôi cả kinh nhưng lập tức cười lạnh bảo: “Các người nghi ngờ do tôi tiết lộ chuyện buôn ma túy? Tại sao tôi phải nói ra chứ? Tôi có được lợi ích gì đâu?”
Trịnh Hưng Tài không trả lời ngay câu hỏi của cô ta mà lại cười nói: “Tôi luôn lấy làm lạ vì sao một người phụ nữ ba mươi tuổi đầu lại chẳng có người đàn ông bầu bạn. Vốn cho rằng vì cô quá yêu Tư Đồ Tranh, yêu quá hóa hận muốn ép chết hắn nhưng lại không thể nào chấp nhận người đàn ông khác. Thế nhưng thực tế dạy tôi hay trên đời làm gì có thứ tình yêu kiên định đó, huống hồ là với người đàn bà tham lam, ham hư vinh phú quý và ác độc như cô.”
“Anh muốn nói cái gì?” Vì quá tức giận nên ***g ngực Vu Hy Lôi cứ phập phồng lên xuống.
Trịnh Hưng Tài lắc điện thoại. Trên màn hình điện thoại là một tấm ảnh giường chiếu nam nữ lõa lồ đến mức khiến người ta mù mắt.
Đỗ Uy sáp lại xem thử, sau đó ồ lên đầy vẻ ngạc nhiên, “Các người biết cách chơi quá đấy chứ, chơi kiểu này không sợ trẹo lưng hả.”
Tôn Quốc Hoằng cũng lấy điện thoại xem thử, lúc nhìn thấy tấm ảnh, mày gã nhướng lên hết mức, sau đó dời mắt đánh giá thân hình Vu Hy Lôi một cách thô tục và bảo: “Nhìn dáng vẻ xấu xí hiện tại của cô thiệt không ngờ cô cũng từng hấp dẫn đến mức này. Chân giạng ra từng đấy thì gì chả thấy được hết.”
“Đó là thứ gì? Do ai chụp? Ai gửi hả?” Vu Hy Lôi biến sắc toan giật lấy điện thoại.
Tôn Quốc Hoằng lách một cái rồi ném điện thoại cho Trịnh Hưng Tài.
“Người gửi không hiển thị số? Ai nhỉ? Bà xã của Tiền Khải ư?” Trịnh Hưng Tài vui vẻ thưởng thức tấm ảnh trong máy rồi bảo với Vu Hy Lôi: “Cô bắt đầu theo Tiền Khải từ lúc nào? Chuyện của bọn tôi cô đã cho hắn biết bao nhiêu hả?”
“Mẹ nó! Thảo nào hàng hóa của bố gần đây cứ biến mất, có phải do con *** này đi nói lung tung không?” Đỗ Uy sực nhớ là lập tức chất vấn Vu Hy Lôi.
“Tôi vốn không biết địa điểm giấu hàng của anh!” Vu Hy Lôi gào lên.
Trịnh Hưng Tài vỗ tay nói: “Đúng, chính vì cô không biết hàng để nơi nào nên lũ cảnh sát mới điều tra kho hàng của tôi. Quốc Hoằng, dạo gần đây chuyện làm ăn của mày có gặp trục trặc gì không?”
“Tao có hai chiếc thuyền biến mất trên biển, tuy nhân viên kịp thời thoát ra nhưng hàng hóa chẳng còn.” Tôn Quốc Hoằng không nói ra số hàng bị mất chính là hai mươi chiếc xe thể thao, gã không muốn bọn họ biết gã vẫn đang buôn lậu.
“Chỉ thế thôi? Cảnh sát có bám đuôi mày không?” Trịnh Hưng Tài hỏi với vẻ không tin.
“À, tao nhớ ra rồi, tháng trước người của chi cục thuế có đến kiểm tra sổ sách nhưng tao tìm cách đuổi được.”
“Đấy!” Trịnh Hưng Tài xoay sang cười lạnh bảo Vu Hy Lôi. “Con ả đê tiện, có phải mày tính làm nhân chứng cho điểm O không? Tiền Khải đã hứa cho mày lợi ích gì hả? Con đàn bà ngu ngốc, mày tưởng rằng sau khi lợi dụng mày để lật độ bọn tao xong nó sẽ giúp mày khỏi ngồi tù sao? Mày cứ rửa mông chờ chết rục trong tù đi, hy vọng lũ đàn bà đói *** trong đó sẽ mang đến cho mày cuộc sống vui vẻ!”
“Tôi không có nói! Tại sao mấy người không tin tôi hả? Tất cả đều do hồn ma của Tư Đồ Tranh làm loạn! Là thật, tôi thề!”
Ánh mắt tràn đầy giễu cợt và lạnh lùng của ba người đàn ông khiến Vu Hy Lôi tuyệt vọng, bọn họ không hề tin những gì ả nói.
“Về chuyện tôi và Tiền Khải… Đúng, tôi đang cặp kè với anh ấy nhưng chúng tôi yêu nhau thật lòng, anh ấy chưa từng lợi dụng tôi làm bất cứ việc gì, vả lại không hề biết về quan hệ giữa tôi và mấy người.”
Vu Hy Lôi vừa vuốt tóc vừa trộm liếc về phía ba người kia, cô ta cảm giác được nguy hiểm, ánh mắt ba người kia nhìn cô cứ như đang nhìn người đã chết.
“Cô và Tiền Khải thật lòng yêu nhau?” Trịnh Hưng Tài phá ra cười, “Lẽ nào cô không biết hắn đã có vợ? Còn có con trai nữa kìa!”
Vu Hy Lôi liều mạng lắc đầu, “Không, chuyện đó không có nghĩa lý gì hết, anh ấy nói anh ấy yêu tôi, nói anh ấy không yêu vợ mình. Anh ấy nói hôn nhân với vợ chỉ là hôn nhân chính trị mà thôi, giống anh và Tư Đồ Dao vậy đấy!”o
Thấy Vu Hy Lôi chĩa mũi nhọn về mình, Tôn Quốc Hoằng hừ lạnh một tiếng.
“À, tao còn nghe nói vợ con Tiền Khải sức khỏe không tốt. Này họ Vu kia, lại có phải do cô động tay động chân không đấy? Đúng là một chuyên gia dinh dưỡng đáng sợ.” Đỗ Uy chặc lưỡi.
Vu Hy Lôi thở gấp không đáp.
Đỗ Uy xoay sang hỏi Tôn Quốc Hoằng: “Có phải mày nhờ con này chế thuốc không? Tao thấy biểu hiện bệnh của vợ mày giống vợ con Tiền Khải phết.”
Tôn Quốc Hoằng hừ lạnh, “Tao chả hiểu mày đang nói cái gì.”
Đỗ Uy khoanh tay nói: “Thôi đi, ai chả biết tao đang nói gì. Năm xưa con ả này chẳng những mua thuốc mê mà còn chuốc thuốc mẹ Tư Đồ khiến bà ta đầu óc rối loạn. Rồi sau đó con mụ ác ôn này biết chuyện mẹ Tư Đồ mang thai nên cố ý dùng lời lẽ khiêu khích bà ta, sỉ nhục bà ta nên bà ta mới muốn giết ả.”
“Mấy người đừng có đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi! Rõ ràng là mấy người bảo tôi đến khích bà ta!”
“Cũng chính bởi vì cô chủ động báo cho bọn tôi biết chuyện mẹ Tư Đồ có thai, cô còn bảo có cách khiến bà ta phát điên nên bọn tôi mới tiện thể vạch ra kế hoạch trừ khử Tư Đồ Tranh.”
Vu Hy Lôi gườm Đỗ Uy đầy vẻ thù hằn.
Đỗ Uy đứng lên bước đến quầy bar rót cho mình rượu đỏ rồi tu liền nửa ly mới quay lại nói với hai người đàn ông kia: “Vẫn là đàn bà ở công ty tao đỡ hơn đúng không? Tuy hơi ngốc nghếch nhưng ít nhất không nguy hiểm lắm, chỉ cần vung đủ tiền là tụi mày cứ thoải mái chơi đùa, không cần lo lắng hậu quả. Còn người đàn bà này… Tiền Khải nhất định sẽ phải hối hận! Tư Đồ chỉ lạnh nhạt với ả thôi đã bị ả hại chết, Tiền Khải dám ngủ với ả mà không chịu trách nhiệm thì… Tụi bây đoán xem hắn có bị ả hầm lên ăn luôn không. Ha ha!”
“Câm miệng! Nói bậy! Tôi không bao giờ tổn thương A Khải, tôi yêu anh ấy!”
“Ừ ừ, cô yêu hắn, cô có giỏi thử vác bản mặt bây giờ đến gặp hắn xem hắn còn yêu cô nổi không.” Đỗ Uy ha hả cười rồi ngẩng đầu uống nốt chỗ rượu còn lại, sau đó rót thêm một ly.
“Độc nhất là lòng dạ đàn bà.” Trịnh Hưng Tài lại thở dài, ấn vào phím tắt rồi mới đứng lên đi qua quầy bar.
“Tức là con đàn bà này hết hại chết Tư Đồ Tranh lại đến liên kết với Tiền Khải lật đổ chúng ta?” Tôn Quốc Hoằng vờ như đang nói rất bình tĩnh.
“Còn phải hỏi?” Trịnh Hưng Tài mang một chai rượu đỏ cùng hai cái ly đi qua.
“Vậy tiếp theo phải thế nào?” Tôn Quốc Hoằng hỏi. Trong ba người tuy địa vị của gã cao nhất nhưng đưa ra mưu kế lại luôn là Trịnh Hưng Tài.
“Ả muốn làm nhân chứng điểm O thì đừng cho ả làm thôi. Đỗ Uy, lát về mày dọn dẹp sạch sẽ một chút, đừng để lại dấu vết gì. Quốc Hoằng, mày chịu khó vào hệ thống xử lý đám cổ phiếu. Cổ phiếu của mấy công ty đó giữ lại cũng vô dụng, nhân lúc còn giá trị bán đi cho rồi. Công ty bên tao cũng sắp chuyển chủ, chắc khoảng cuối năm tao đến thành phố nào đó để nhậm chức.”
“Chúc mừng. Nghe nói bố mày lại tiến thêm được một bước?”
“Cũng chúc mừng mày. Bố mày chẳng phải cũng vậy à?”
Hai người cạn ly rồi cùng cười.
Đỗ Uy liên tục nốc hết ly này đến ly khác, có lẽ ở đây chỉ có mình gã tin lời Vu Hy Lôi. Nhưng vì sự an toàn của bản thân, gã lựa chọn im miệng. Theo kinh nghiệm của gã, người sống đáng sợ hơn người chết oan nhiều.
Vu Hy Lôi vốn bị xem như đã chết bất thình lình co giò chạy về phía cửa.
“Rầm!” Cửa mở ra, hai gã bảo vệ bước vào túm lấy Vu Hy Lôi.
Trịnh Hưng Tài bảo với hai gã – Hai gã này là bảo vệ chuyên xử lý những việc không thể để người khác biết: “Cô gái này điên rồi, cô ta tính tự sát trong bệnh viện tâm thần. Nể tình tôi và cô ta có quen biết, các cậu hãy giúp cô ta hoàn thành nguyện vọng đi. Nhớ là phải xử lý sạch sẽ.”
Hai gã bảo vệ hiểu ý, đánh ngất Vu Hy Lôi rồi lôi ả ra ngoài.
“Đứng lại! Không được cử động! Cảnh sát!”
Ba người trong phòng ngước lên nhìn ra ngoài.
Có vài cảnh sát đang giơ súng chĩa vào hai gã bảo vệ.
Bảo vệ không dám động đậy.
“Thả con tin ra!”
Bảo vệ nghiêng đầu nhìn Trịnh Hưng Tài.
Trịnh Hưng Tài rủa thầm “đồ ngốc” và gật đầu rất khẽ.
Bảo vệ từ từ thả Vu Hy Lôi ra.
Lập tức có mấy cảnh sát xông lên khống chế hai gã, một người còn lại ngồi xuống kiểm tra xem Vu Hy Lôi còn sống hay đã chết.
Một cảnh sát vào phòng nhìn quanh rồi đi về phía Tôn Quốc Hoằng.
Tôn Quốc Hoằng đặt ly rượu xuống.
Thái Học Lâm giơ giấy chứng nhận ra cho Tôn Quốc Hoằng xem và nói: “Tôn Quốc Hoằng đúng không? Mời đi theo chúng tôi, chúng tôi nghi ngờ anh hãm hại vợ mình, nhưng hiện tại… Có vẻ lại thêm một hiềm nghi khác.”
“Cái gì?!” Tôn Quốc Hoằng đứng phắt dậy.
Hai cảnh sát cũng vào trong, “Trịnh Hưng Tài? Đỗ Uy?”
Hai người Trịnh, Đỗ đứng dậy đi về phía họ.
“Xin lỗi hai vị, hai anh cũng phải theo chúng tôi về.”
“Tại sao? Tội gì? Các người thuộc chi cục nào? Sếp là ai?” Trịnh Hưng Tài đanh mặt nói.
“Tôi là tổ trưởng, Nghê Công. Anh Trịnh, lần sau trước khi nói chuyện riêng tư nhớ kiểm tra xem trong phòng có khi nào bất cẩn nối với loa ngoài hay không nhé…”
Nghê Công còn chưa dứt lời, ly rượu trong tay Tôn Quốc Hoằng đã rơi xuống đất.
Đỗ Uy ngưỡng đầu cười lớn, vớ ngay chai rượu đế tu ừng ực. Một cảnh sát vội đi tới giành lấy chai rượu.
Nghe Công khoanh tay nói với Trịnh Hưng Tài bằng vẻ mặt tiếc nuối: “Nhờ các anh không cẩn thận nên tội danh buôn lậu và giết người bịt miệng đã có hơn năm mươi phần trăm khán giả nghe thấy. Vậy nên mời đi bên này!”
Trịnh Hưng Tài mặt như tro tàn. Gã bị gài bẫy ở ngay nơi gã cho rằng an toàn nhất, nơi không có khả năng tiết lộ chuyện nhất!
Lúc Trịnh Hưng Tài, Đỗ Uy và Tôn Quốc Hoằng bị dẫn ra khỏi công ty, tất cả tận mắt nhìn thấy một người đàn ông.
Đó là một người đàn ông dáng cao dong dong, rắn rỏi, mặt mũi điển trai và phong trần. Gương mặt ấy rất quen thuộc, anh ta đang đứng dựa lưng vào cây cột tròn ngoài cửa công ty và mỉm cười nhìn họ.
Bên cạnh người đàn ông đó là chàng thanh niên độ khoảng hai mấy, mặt mũi hài hòa với nụ cười hiền lành, trong lòng bồng một đứa trẻ cầm kẹo que.
Tay phải của người đó đặt lên vai thanh niên trẻ tuổi, biểu cảm trông rất thoải mái và vui vẻ.
“Tư Đồ Tranh?” Trịnh Hưng Tài lẩm bẩm cái tên từng khiến họ run sợ tột cùng.
Khó khăn lắm họ mới… Họ gần như dùng hết toàn bộ vận may trong đời mới diệt trừ được người đàn ông đáng sợ đó, nhưng giờ đây hắn đã quay lại! Quay lại từ địa ngục!
Giây phút nhìn thấy Tư Đồ Tranh, cả người Tôn Quốc Hoằng như mất hết toàn bộ sức lực. Gã biết dù có tránh được tội danh lần này cũng khó lòng thoát khỏi sự báo thù của Tư Đồ Tranh. Gã… chết chắc rồi. Không, có lẽ còn thảm hơn cả chết!
Đỗ Uy… đã say. Gã không ngừng cười lớn, cười điên cuồng, khản giọng gào thét: “Thấy chưa? Hắn quay về rồi! Oan hồn về báo thù rồi! Người đang làm, trời đang nhìn! Ai cũng không chạy thoát được đâu, không thoát được đâu! Ha ha ha!”
Thành phố Tử Kim đột nhiên rộ lên tin đồn.
Đứa con chết thảm của nhà Tư Đồ quay về dương gian trả thù toàn bộ những người đã hãm hại anh ta.
Sau khi được cứu chữa và tỉnh dậy, Vu Hy Lôi căm hận ba tên kia nên đã khai hết toàn bộ.
Cuối cùng, ba người Tôn, Trịnh, Đỗ với nhiều tội danh xác thực bị phán chung thân.
Tôn Phúc và Trịnh Gia Vượng bị con liên lụy nên không chỉ mất đi cơ hội thăng tiếng mà còn đánh mất cả địa vị hiện có.
Nhà họ Tôn cùng nhà họ Trịnh cố gắng cứu vãn danh tiếng bằng mọi giá nhưng một bưu kiện phanh phui chuyện tham nhũng của họ đã khiến hai gia đình càng lụn bại hơn. Bây giờ chẳng những Tôn Phúc cùng Trịnh Gia Vượng gặp vận rủi mà những nhân viên có liên quan đều phải vào tù.
Nhà họ Tiền lại không thu được lợi ích khi hai nhà kia gặp vận xấu, bởi vì Tiền Khải bỏ Vu Hy Lôi.
Tiền Khải không thể nào ngờ vốn chỉ là đá một con bồ nhí, kết quả lại khiến cả gia định lật thuyền trong mương, nối gót theo hai nhà Trịnh, Tôn.
Vu Hy Lôi tự nhận mình bệnh thần kinh nhưng không một bác sĩ nào chứng nhận, cuối cùng bị tống vào tù, mỗi ngày bị những người đàn bà khác sỉ nhục và đánh đấm.
Vu Hy Lôi hận lắm!
Cô ả hận ba gã Tôn, Trịnh, Đỗ muốn giết người diệt khẩu, hận Tư Đồ Tranh đã đẩy ả vào bước đường này, nhưng hận nhất là Tiền Khải.
Người mà ả tưởng thật lòng yêu mình, sẽ đến cứu mình, kết quả lại nhất quyết không chịu gặp mình. Đến khi cô ta uy hiếp nếu gã không đến sẽ nói ra những chuyện không nên tiết lộ, gã mới đến nhưng rồi phang ngay một câu vào mặt ả với vẻ mặt chán ghét và khinh bỉ: “Trời ạ, cô biến thành thứ gì thế này.”
Cô ta cảm nhận được mỗi lời của người yêu đều như đang giễu cợt mình, tràn ngập chán ghét chứ chẳng có chút gì xót xa thương tiếc.
“Anh nói anh yêu tôi, anh nói anh sẽ yêu tôi cả đời, mặc kệ sinh lão bệnh tử ra sao.”
“Ha ha, Hy Lôi, cô yên tâm, tôi sẽ dặn người trong đó chăm sóc cô.”
“Tôi biết anh có cách cứu tôi ra, ít nhất cũng xin giảm nhẹ hình phạt cho tôi được. A Khải, em xin anh đấy, em chịu hết nổi rồi, cầu xin anh hãy cứu em ra.”
“Hy Lôi, cô đừng như vậy, bây giờ bên trên thanh tra dữ lắm, tôi làm gì cũng khó, cô đừng vội, đợi vài năm nữa bớt căng thẳng, tôi sẽ tìm cách cứu cô ra.”
“Thật sao?”
“Thật, tôi thề.”
“Thế anh kết hôn với em đi! Nếu anh lấy em, em sẽ tin.”
“…Cô đùa à?”
Tiền Khải không đến nữa. Người đến đổi thành vợ gã, vừa đến đã giáng cho ả một bạt tai nảy lửa.
“Con ***, mày bỏ thuốc độc hại tao và con tao sao? Con đàn bà độc ác, mày bị quả báo thành xấu xí thế này là đáng lắm! Mày còn muốn đám cưới với chồng tao? Ha ha! Mơ đi! Thằng thú vật đó tao không để sống yên đâu! Còn mày tao cũng sẽ không bỏ qua! Cứ đợi đấy, tao sẽ khiến mỗi ngày trong lao tù của mày đều như ở địa ngục!”
Vợ Tiền Khải thực hiện “lời hứa” đó, mỗi ngày trong tù của Vu Hy Lôi còn đáng sợ, càng đau khổ và tủi nhục hơn khoảng thời gian ở ngôi thành của những đứa trẻ ma quỷ.
Vu Hy Lôi gần như ngã quỵ, nhưng trước khi gục xuống, ả nhất quyết kéo theo Tiền Khải và gia đình gã.
Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà? Không, ả chẳng qua chỉ cẩn thận và tìm cách tự bảo vệ mình thôi.
Lúc còn ngọt ngào với Tiền Khải, cô ta đã để ý và thu thập các bằng chứng phạm tội của nhà họ Tiền. Dù sao cô ta vốn không hoàn toàn tin tưởng vào tình yêu, vì cô ta cho rằng tình yêu có hạn sử dụng của nó. Lúc bệnh đau ốm yếu, cô ta không tin Tiền Khải vẫn còn yêu mình như lúc xưa, vậy nên phải tính toán cho tương lai khi về già.
Nhưng giờ đây chẳng cần đợi đến khi về già nữa, bởi vì cô ả muốn ôm đối phương cùng xuống mồ!
Nhìn chứng cứ giết vợ bày ra trước mắt, Tôn Quốc Hoằng lặng lẽ bưng mặt.
Quả thật gã muốn Tư Đồ Dao chết nhưng không phải ngay bây giờ. Gã hy vọng ả còn sống thêm vài năm, vì năm xưa trong hiệp nghị hôn nhân của hai người có quy ước nếu một trong hai qua đời trong vòng mười năm đầu sau khi kết hôn, bất luận vì nguyên nhân gì chăng nữa, người còn lại không được thừa kế tài sản của người đã mất.
Giờ mới chỉ bảy năm, còn ba năm nữa, chỉ cần chờ ba năm nữa thôi.
Bằng chứng cho thấy người giúp việc chẳng hiểu hôm ấy đểnh đoảng thế nào lại cho gấp đôi liều thuốc thường ngày vào sữa của bữa sáng và bị y tá của Tư Đồ Dao bắt gặp.
Tuy y tá không cản kịp làm Tư Đồ Dao uống một ngụm rồi nhưng vì mới chỉ uống ít, cộng thêm có y tá bên cạnh nên không chết và được đưa vào bệnh viện.
Y tá kia gọi xe cấp cứu xong còn gọi cho cảnh sát. Người giúp việc hoảng loạn nên khai tất tần tật mọi chuyện với cảnh sát, bảo rằng do Tôn Quốc Hoằng bảo cô ta làm, bản thân cô ta không biết đó là thuốc độc mà chỉ tưởng là thuốc bổ.
Thuốc bổ! Không sai, thứ gã dùng để hại Tư Đồ Dao chỉ là một lọ vitamin, đương nhiên thứ bên trong đã bị đánh tráo.
Thuốc này do Vu Hy Lôi kê đơn, ngoài mặt có thể giảm bớt các vấn đề sức khỏe nhưng thật ra khiến sức sống cạn kiệt, vả lại tác dụng rất mạnh, chuyên dùng để phá hoại gan và thận.
Bệnh nhân bị chuốc thuốc này rất khó để nhận ra, dù sức khỏe suy nhược và đi kiểm tra cũng chỉ có thể chẩn đoán ra gan và thận xuất hiện vấn đề. Trừ khi nào lấy được thuốc để phân tích thành phần dược lý kỹ lưỡng.
Gã phụ trách tìm người bào chế ra thuốc này, đối phương chỉ là xưởng thuốc nhỏ nên trên cơ bản không biết người mua là ai, cứ tưởng đây là mấy loại thuốc giả giảm cân hoặc vitamin dỏm.
Vậy nên vốn gã không hề bảo người giúp việc bỏ thuốc độc cho Tư Đồ Dao uống! Loại vitamin đó ngày nào Tư Đồ Dao cũng uống nên thật ra chẳng cần gã ra tay.
Nhưng người giúp việc lại thề thốt bảo rằng do chính Tôn Quốc Hoằng dặn cô ta phải chăm sóc Tư Đồ Dao, đầu tháng này cô ta mới nhận được tiền thưởng của gã, sau đó trợ lý của Tôn Quốc Hoằng đưa cho cô ta một túi thuốc bổ bảo cô ta chiếu theo hướng dẫn trên bao cho Tư Đồ Dao uống.
Trợ lý còn đặc biệt dặn dò đừng cho bà chủ biết, bảo rằng Tôn Quốc Hoằng muốn tạo bất ngờ cho vợ, giúp vợ cải thiện sức khỏe để dễ thụ thai.
Cô ta hoàn toàn không ngờ túi đó là thuốc độc.
Cảnh sát đi điều tra phát hiện quả thật do một công ty dưới tên Tôn Quốc Hoằng sản xuất.
Sau đó họ lại đến công ty của Tôn Quốc Hoằng, xác định quả thật có trợ lý đó nhưng đã mất tích.
Hiện tại họ nghi ngờ Tôn Quốc Hoằng đã giết trợ lý diệt khẩu nên đang ép gã khai ra địa điểm giấu xác.
Tôn Quốc Hoằng dùng mọi cách giải thích mình không giết trợ lý, cũng không bảo hắn hạ độc Tư Đồ Dao nhưng chẳng có ai tin, đặc biệt là sau khi Vu Hy Lôi khai ra chuyện Tôn Quốc Hoằng nhờ ả kê đơn.
Xưởng chế thuốc đó cũng bị tìm ra, cảnh sát tìm được những thứ thuốc Vu Hy Lôi khai ra và cả thuốc độc người giúp việc cho Vu Hy Lôi uống.
Cuối cùng cảnh sát đưa ra suy đoán rằng Tôn Quốc Hoằng ban đầu vì muốn thừa kế tài sản của nhà họ Trịnh nên muốn hạ độc cho vợ mình chết dần dần, nhưng giờ đây người tình Tần Trân Trân của gã lại bất ngờ có thai. Vì sự nôn nóng của người tình nên họ Tôn không chờ được nữa, chỉ mong vợ mình chết càng sớm càng tốt, vậy nên mới đổi thuốc từ loại vài năm thành chết trong một, hai tháng.
Nếu không nhờ người giúp việc sơ ý bỏ sai liều, có lẽ Tư Đồ Dao thật sự đã “bệnh chết.”
Tôn Quốc Hoằng biết mình có giải thích thế nào cũng vô dụng, sẽ không có người nào tin gã, thậm chí cả cha mẹ cũng chẳng tin.
Gã nói với cha mình chuyện này rất có thể do Tư Đồ Dao tự biên tự diễn, sự mất tích của trợ lý chính là bằng chứng tốt nhất, nhưng cha gã chỉ nhìn gã với vẻ mặt thất vọng và đau khổ.
“Nếu năm xưa chúng ta hợp tác đàng hoàng với nhà Tư Đồ, nếu con thật lòng đối xử với Tiểu Dao, nếu Tư Đồ Tranh không chết, gia đình chúng ta cũng không rơi vào tình cảnh này. Một bước sai lầm, ngàn bước lỗi. Con à, chúng ta đều sai rồi.”
Đúng, gã sai rồi. Gã đã nhìn nhầm người!
Gã nhìn nhầm bà xã của mình, nhìn nhầm cả trợ lý.
Vụ án của gã bị đào bới càng lúc càng sâu, gã lại càng hoài nghi bản thân.
Thì ra công ty của gã sớm đã bị người khác thụt két mất sạch?
Thì ra nguồn tài chính của gã đã bị chuyển đi nước ngoài?
Thì ra gã sớm đã là cái vỏ rỗng!
Thì ra Tôn Quốc Hoằng gã vốn chỉ là trò cười cho người khác!
Nhưng quan tòa không tin gã, viện kiểm sát ngày ngày tra hỏi xem tiền quỹ đã chuyển đi đâu và còn đi tìm người tình Tần Trân Trân của gã.
Mỗi ngày đều có cai tù nói với gã rằng người tình Tần Trân Trân của gã quay lại với nghiệp diễn rồi, giọt máu cuối cùng của nhà họ Tôn cũng chẳng còn. Hôm qua cha gã bị tống vào tù, mẹ gã không chịu nổi cú sốc đó nên nhập viện. Nhà họ Tôn triệt để sụp đổ.
Tôn Quốc Hoằng nhìn ra bầu trời hình vuông xanh biếc bên ngoài và khóc lớn một tiếng!
Một ngày trước thanh minh ở nhà họ Thành.
“Thì ra anh cứ lang thang bên ngoài thu thập chứng cứ phạm tội của kẻ thù, thảo nào anh thường không có ở nhà.” Thành Chu đeo tạp dề đứng trong bếp vừa cắt rau vừa nói.
“Ừm.” Tư Đồ cau mày nghiên cứu xem máy xay đậu nành dùng thế nào.
“Chị anh cừ thật nha, hóa ra chị biết Tôn Quốc Hoằng muốn hại chị nên cứ dùng dằng diễn kịch với nhà họ Tôn. Tôi thấy dù không có lời tố cáo của Vu Hy Lôi, không có bằng chứng anh thu thập thì chị vẫn đủ sức tống Tôn Quốc Hoằng vào tù.” Thành Chu nói với giọng nể phục.
“Lúc đầu chị tôi cũng không phát hiện ra Tôn Quốc Hoằng đang hạ độc mình nhưng sau khi tôi chết, trong lòng chị bắt đầu hoài nghi nên mới lấy tất cả các mẫu thuốc mình đang dùng, tìm cơ hội sang Đức kiểm tra thuốc và sức khỏe của mình.”
“Sức khỏe của chị anh không sao chứ?”
“Cần phải điều dưỡng vài năm. Vị bác sĩ ở Đức từng kiểm tra sức khỏe cho chị sẽ trị khỏi cho chị.”
“Hửm?” Thành Chu cảm thấy mình đánh hơi được bí mật nào đó.
Tư Đồ cười bảo: “Tôi cảm thấy bác sĩ đó thích chị tôi. À phải, anh ta có một người em Trung Quốc cũng chính là trợ lý mất tích đó. Thằng nhóc đó cừ lắm, bắt tay với chị tôi thụt sạch két công ty mà Tôn Quốc Hoằng chẳng hay biết gì.”
“Vậy khoảng tiền đó bây giờ đang nằm trong tay chị anh?”
“Phải. Vậy nên chị ấy mới ký một bản hiệp nghị từ bỏ quyền thừa kế toàn bộ tài sản của nhà họ Trịnh và chuyển sang tên Tinh Hà, nói rằng để bù đắp cho việc chị ấy không chăm sóc tốt cho nó.”
“Chị anh cứng thật.”
“Ừ, chị ấy luôn hy vọng mình là con trai, ba tôi… hơi không xem trọng chị ấy.” Tư Đồ nhìn máy xay đậu nành bị anh ta tháo rời ra, gãi cằm rồi bắt đầu từ từ lắp lại. Anh ta tin chỉ cần nghiên cứu triệt để các bộ phận của nó thì nhất định là biết cách dùng.
“Mấy thế hệ trước đều vậy cả.” Thành Chu cắt xong ớt lại bắt đầu chuyển sang thịt, “Ba mẹ anh chừng nào đi nước ngoài? Sang Đức à?”
“Ba tôi vẫn chưa bàn giao xong công việc, đợi bàn giao xong sẽ đi, nhưng chắc mẹ tôi sẽ đi trước, có chị tôi bên ấy đón bà.”
“Thế anh có sang Đức thăm họ không?”
“Tôi sẽ đi một chuyến để xử lý vài ký ức của họ, nhưng chỉ đến thế thôi. Tôi tiếp cận họ nhiều quá không tốt.”
“Hà Sinh cũng nói thế. Cậu ấy rất muốn đi thăm cha mẹ nhưng không dám.”
Tư Đồ nhún vai đáp: “Do cậu ấy nhát quá, lén đến thăm chả sao cả.”
“Cậu ấy nói mẹ cậu ấy sẽ phát hiện.”
“Không sao, lần sau tôi dắt cậu ấy đi, bảo đảm mẹ cậu ấy không phát hiện được.” Tư Đồ đột nhiên nghiêng người gọi với ra phòng khách: “Hà Sinh! Thứ này ngoài xay đậu còn ép nước trái cây được à?”
“Ừ.” Giọng Hà Sinh vang lên từ trong phòng khách.
“Ép nước trái cây nhớ dùng cốc lớn, đừng dùng cốc nhỏ. Anh ép nước gì thế?”
“Dưa leo!”
“Hơ, nếu là dưa leo thì nhớ cắt ra trước khi ép, đừng cho nhiều quá, đầy một phần hai là được rồi.”
Tư Đồ lầm bầm: “Phiền quá.”
Thành Chu phàn nàn: “Phiền phức này là tại ai? Nếu bây giờ anh ở phòng khách chơi với Tinh Hà thì lúc này đã có cơm ăn rồi.”
“…Tối tôi ra ngoài tìm thử xem có con quỷ đầu bếp nào biết làm cơm, nướng bánh và chuẩn bị thức uống không.”
“Anh đào đâu ra… A, ngày mai là thanh minh. Mấy ngày nay trên đường nhiều quỷ lắm đúng không?” Thành Chu rầu rĩ, ngày mai còn phải đi tảo mộ. Trước đây chưa mắc phải chứng nhìn thấy ma quỷ, đi mấy nơi nghĩa trang chẳng hề hấn gì, năm nay…
Tư Đồ cười ác ý: “Ngài chú ý đấy, đừng để bị lũ cô hồn hút cạn.”
“Tôi dẫn Hồng Diệp đi chung!” Thành Chu căm hận huơ đao với Tư Đồ, “À phải, văn kiện lần trước anh để lại nhà anh là gì thế?”
“Nhắn rõ thân thế của Tinh Hà.”
Tư Đồ giải thích: “Tôi sẽ sửa lại ký ức của ba mẹ tôi để họ tưởng rằng Tinh Hà là đứa con côi của tôi và bạn gái. Trong đó là giấy khai sinh mới cùng với tư liệu của mẹ Tinh Hà.”
“Bạn gái?”
“Khó khăn lắm tôi mới tìm được một người đàn bà thích hợp đấy. Ngài có biết tìm được người đó khó cỡ nào không? Phải cỡ tuổi của tôi, phải đẹp, không có người thân, không có nhiều bạn bè, phải có thai đúng lúc. Cuối cùng để tránh con tôi sau này thật sự đi tìm người phụ nữ ấy, cô ta nhất định phải mất rồi.”
“…Cực cho anh quá.”
“Làm bố chả dễ chút nào.”
“Thì đó.” Hai người làm cha trong bếp cùng nhau cảm thán.
Hà Sinh bất thình lình la thảm thiết ở ngoài: “Anh Thành, anh coi chừng Hồng Diệp giùm cái! Đừng để ngài ấy cho Tinh Hà ăn nhiều kẹo quá! Tối qua Tinh Hà ngủ chảy nước miếng dính ướt cả gối!”
Thành Chu huơ dao quát ầm lên trong bếp: “Thành Hồng Diệp! Bày trò đủ chưa hả?”
Hồng Diệp liếm kẹo que, lót tót nhún nhảy vào bếp, “Ông già, đừng có rống lên như thế, coi chừng mãn kinh bây giờ. Mông hết đau rồi hả?”
“…Ông đây mà mãn kinh sớm cũng nhờ mày cả đấy! Đừng cho Tinh Hà ăn nhiều kẹo quá, hư hết răng nó bây giờ.”
Hồng Diệp nhún vai đáp: “Con muốn thử xem ăn bao nhiêu kẹo mới hư răng đấy.”
Tư Đồ bẻ quả dưa leo cái rụp và nói với Hồng Diệp: “Lão đại đừng lấy con tôi ra làm thí nghiệm mà.”
“Tư Đồ, ngươi đang ganh tỵ vì thằng bé chỉ chịu nói chuyện với ta chứ không thèm để ý đến đám người lớn các ngươi chứ gì?” Hồng Diệp đắc ý nói.
Tư Đồ quay sang bảo Thành Chu: “Hồi nãy Hồng Diệp hỏi ngài mông còn đau không phải không? Sao? Bị trĩ rồi à? Hay là thứ đâm vào hơi bị cứng?”
“…Tư Đồ, sao nghe cứ như câu cuối cùng của anh đang muốn làm tổn thương tôi ấy nhỉ?”
“Tổn thương ngài? Đương nhiên là không, tôi chỉ nói lên sự thật thôi. Thành Chu, ngài phải biết đau mông có nhiều nguyên nhân lắm, có lúc chỉ là táo bón hoặc trĩ, có lúc lại vì…”
“Hà Sinh! Tư Đồ nói muốn bán Tinh Hà đi!” Hồng Diệp đột nhiên kêu lên.
“Anh ấy dám!”
Thành Chu phì cười: “Hà Sinh nhà chúng ta bắt đầu có khí phách rồi nha.”
Lúc Thành Chu mải cười, thân thể Hồng Diệp sau lưng anh bỗng nhiên lay động mờ ảo rồi hiện lên một bóng đen, giữa bóng đen thấp thoáng một gương mặt.
Tư Đồ giơ tay đầu hàng với bóng đen, vội vàng ôm máy xay cùng rổ dưa leo đã rửa sạch ra phòng khách tìm Hà Sinh và con trai chơi.
Bóng đen dường như rất hứng thú với Thành Chu, nó cuối đầu toan nhào lên người anh.
Hồng Diệp hừ lạnh một tiếng ép bóng đen quay lại trong người, sau đó tự đó nhào vào người Thành Chu!
Thành Chu gào lên thảm thiết: “Ba đang thái rau!”
“Yên tâm, cắt đứt chỗ nào con dán lại chỗ đó cho ba.” Hồng Diệp ôm đùi Thành Chu, đột nhiên tự thấy căm hận chiều cao của mình. Nó muốn có sức mạnh, sức mạnh vĩ đại hơn! Không chỉ ban đêm, nó muốn cả ban ngày cũng có thể ôm lấy ba nó.
Đệ lục bộ hoàn.