[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 6 - Bất Yếu Quang Đăng (Đừng Tắt Đèn)

Chương 7: Chương 7: Chương 6




Nhân viên phục vụ đến dọn dẹp phòng ốc rồi mang những món hai cha con Thành Chu vào, hai người sung sướng ở lại hưởng thụ thời gian dùng bữa ấm áp.

Mười lăm phút sau, hai gã vệ sĩ quay lại.

“Chào ngài, hy vọng không quấy rầy hai vị.” Gã vệ sĩ lùn cười nói.

Thành Chu vội đứng dậy chìa tay ra với gã, “Hoan nghênh, tôi là Thành Chu, chẳng hay anh tên gì?”

“Vâng, tôi họ Phong, tên Phong Thu. Đúng vậy, có nghĩa là ‘được mùa’ đấy.”

“Tên hay quá! Còn vị này nên xưng hô ra sao?” Thành Chu lại nhìn sang gã vệ sĩ cao hơn.

“Tôi tên Triệu Cảm, ‘cảm’ trong ‘dũng cảm’. Chào anh Thành.”

“Chào anh Triệu. Mời hai vị ngồi, hai anh có muốn uống gì không?” Thành Chu bắt tay Triệu Cảm rồi nhấn chuông gọi phục vụ.

“Ấy, không cần phiền toái thế đâu, bọn tôi chẳng qua… E hèm, tính mời hai vị cùng xem trò vui thôi.”

Triệu Cảm huýnh gã kia một cái.

Thành Chu phá ra cười và mời hai người ngồi xuống.

Hồng Diệp đưa thực đơn cho hai người và giở giọng ra lệnh ngắn ngọn: “Chọn món.”

Thành Chu vỗ thằng oắt một cái rồi quay sang cười áy náy với hai người, “Thằng nhóc này bị tôi chiều riết sinh hư, nó không có ác ý đâu, chắc hai anh vẫn chưa dùng bữa tối, vậy mình cùng nhau ăn chung đi, tối nay tôi mời khách, nể mặt thì đừng khách sáo với tôi.”

Thấy Thành Chu vỗ vào đầu Hồng Diệp thì Phong Thu giật thót cả tim, nhưng sau đó Hồng Diệp chỉ bĩu môi, chẳng có phản ứng nào khác, lúc này gã mới yên tâm đôi chút.

Đồng thời cũng sinh ra lòng hiếu kỳ về anh chàng Thành Chu này.

Nói thật, gã và Triệu Cảm chạy qua đây một là vì muốn xem chuyện vui, hai là bởi khó kìm được sự tò mò về đứa bé nhỏ xíu kia, muốn xem xem nó có bao nhiêu tài cán, còn với Thành Chu hai người họ không mấy để ý.

Gã và Triệu Cảm đều tưởng Thành Chu cùng lắm chỉ là trợ lý riêng của thằng bé đại loại thôi, nào ngờ…

“Thế anh Tôn kia đã rời quán cà phê chưa?” Thành Chu thuận miệng hỏi.

Phong Thu đáp: “Chưa, anh ta còn mấy khách khác nữa.”

Do dự đôi chút Phong Thu lại tiếp: “Nghe nói vị khách đó chẳng những quen với Tôn Quốc Hoằng mà còn gặp phải vấn đề tương tự anh ta.”

“Ồ? Vấn đề tương tự? Khách của Tôn Quốc Hoằng cũng nhìn thấy điềm báo của tử vong à?” Thành Chu nhìn sang con trai.

Hồng Diệp đang sáng tạo cách ăn mới, nó lấy nước bắp rưới lên mỳ Ý hải sản, lại thêm cả đống tương và ớt rồi mới dùng nĩa trộn lên.

Thành Chu không tiện dạy dỗ con trẻ trước mặt người lạ nên chỉ đành kiềm chế mà nhìn.

Phong Thu và Triệu Cảm chẳng có ý kiến gì về cách ăn của Hồng Diệp – Thiên tài đúng là khác người.

“Chắc thế. Tôi nghe Tôn Quốc Hoằng có nhắc trong điện thoại, hai người họ gặp nhau tối nay là để bàn về chuyện đó, nhưng Tôn Quốc Hoằng không kể với người nọ chuyện anh ta cũng nhìn thấy điềm báo tử vong, chỉ bảo gặp mặt rồi bàn. Tôi đoán có lẽ anh ta hẹn đối phương gặp ở đây vì nếu hai vị có thể giúp được thì nhờ hai vị sẵn tiện giải quyết vụ của bạn anh ta luôn, nhưng xem tình hình bây giờ…”

“Bây giờ chắc anh ta đang cùng bạn của anh ta mắng chúng tôi lừa đảo đúng không?” Thành Chu mỉm cười.

Phong Thu không đáp, câu trả lời không cần nói ai cũng biết.

“Vệ sĩ mới của anh ta đến rồi à?”

“Đến rồi, là người do bố anh ta mời, chúng tôi ngờ rằng hai người đó rất có thể đang làm trong quân đội.”

Triệu Cảm bất mãn bảo: “Chuyện này vốn không hợp lệ, vả lại hai tên đấy cũng chả giỏi giang gì hơn bọn tôi, hai đứa lính mới mà dám lên mặt với bọn tôi.”

Phong Thu vỗ vai gã, “Người ta có phải lính mới đâu, người vào được bộ đội đặc chủng và còn được phái ra ngoài làm nhiệm vụ làm sao là lính mới cho được. Hơn hai mươi tuổi cũng là bình thường, chẳng như chúng tôi, sắp ba mươi đến nơi.”

“Ông đây mới hai tám nhá!”

“Vâng vâng vâng, anh đây chính là một đóa hoa trẻ trung.”

“Lượn đi!”

Nhìn Phong Thu và Triệu Cảm cười đùa, Thành Chu cũng cười theo. Hai người này sau khi cởi bỏ lớp áo vệ sĩ nghiêm túc thì cũng rất thú vị.

Hồng Diệp thưởng thức tác phẩm của mình xong thì đôi mày nhỏ cau tít lại thành hình chữ “Xuyên”, dứt khoát đẩy cả dĩa thức ăn sang trước mặt Thành Chu và nói với vẻ đương nhiên: “Không ngon, ăn đi.”

Nhìn dĩa mỳ bị quậy nát như tương, Thành Chu đành bất đắc dĩ cầm nĩa lên.

Hồng Diệp bất thình lình nói: “Khách của Tôn Quốc Hoằng đến rồi.”

Ba người lớn trong phòng đồng loạt nhìn sang Hồng Diệp, Thành Chu ăn một nĩa mỳ thấy cũng không đến nổi dở như trong tưởng tượng bèn vừa ăn tiếp vừa hỏi: “Sao con biết? Ai nói con biết?”

“Hắn.” Hồng Diệp chỉ tay ra cửa.

Thành Chu nghiêng đầu nhìn thấy một bóng trắng lướt qua căn phòng rồi biến mất.

Phong Thu và Triệu Cảm chẳng nhìn thấy gì.

“Kịch hay mở màn rồi, có muốn xem không?” Hồng Diệp mỉm cười ngây thơ với Phong Thu và Triệu Cảm.

Hai người gật đầu.

Triệu Cảm hừ lanh, “Họ Tôn kia còn dám quỵt cả thù lao của bọn tôi, đúng lúc phải xem kịch hay của họ mới được.”

“Tiện thể xem luôn hai gã vệ sĩ kia lợi hại đến mức nào chứ gì?” Phong Thu cười gã.

“Đúng.”

Hai anh chàng quân nhân đã xuất ngũ cùng nhau mỉm cười hả hê.

Vốn hai anh chàng này khi chuyển nhượng khách hàng còn định kể lại tình hình cụ thể cho người mới và dặn họ đề cao cảnh giác, nhưng thái độ của người mới lại khiến họ rất khó chịu nên chả buồn nhiều lời làm gì.

Hồng Diệp quay sang Thành Chu, chắp tay trước ngực, nghiêng đầu làm bộ dễ thương hỏi ông già nhà nó: “Ba ơi, con giỡn nhây một tí có được không ba?”

“Không được.” Thành Chu trả lời theo bản năng, sau đó lập tức nhìn con trai, “Nhóc con muốn làm gì hả?”

Ba?! Phong Thu và Triệu Cẩm đồng loạt nhìn Thành Chu. Hóa ra người ta chân nhân bất lộ tướng, kia mới là boss cuối khó nhằng à nha!

“Có gì đâu.” Hồng Diệp chớp mắt, “Tôn Quốc Hoằng chẳng phải bảo mình gạt hắn sao, lại còn cái gì mà những thứ hắn nhìn thấy đều là giả? Vậy thì còn để hắn nhìn thấy nhiều một chút, cho vào phòng hắn thêm vài thứ thôi. Đúng lúc sắp tới thanh minh, cô hồn dã quỷ cướp giật vàng mã bên ngoài thiếu gì, con đoán nếu có chỗ cho chúng xem kịch lại còn tụ tập lại với nhau chắc chúng thích lắm.”

Chiếc nĩa trên tay Thành Chu ngừng lại, một lúc sau anh mới đau khổ lên tiếng: “…Đứng hại chết người nha.”

“Yên tâm, dù có chết người cũng chẳng dính líu gì tới con.” Hồng Diệp được ông già cho phép – Thật ra nó muốn làm gì thì làm, nhưng giờ nó lại thích nhìn dáng vẻ lo lắng khi Thành Chu quan tâm nó, mà khi được Thành Chu đồng ý với yêu cầu của nó, nó cũng có cảm giác thành tựu. Cảm giác này khác với khi nó giết được một con ác quỷ hung tàn, cảm giác này đặc biệt hơn, mang lại cho nó nhiều niềm vui hơn…

Hồng Diệp lắc đầu để khỏi suy nghĩ nữa, nó nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, miệng thì thầm những lời quái lạ nghe như thần chú thời xa xưa.

Thành Chu ngồi cạnh Hồng Diệp, không chú ý thấy nó vừa nhắm mắt rồi mở mắt.

Nhưng Phong Thu và Triệu Cảm ngồi đối diện lại thấy rất rõ. Họ nhìn thấy sau khi nó mở mắt ra, trong mắt nó chỉ có một màu đen mà không còn tí trắng nào.

Mà trong màu đen đó lại như có xoáy nước, người nào nhìn vào hồn phách cũng bị hút mất.

“Bốp bốp.”

Phong Thu và Triệu Cảm có cảm giác có ai tát vào má mình thì bất giác hoàn hồn.

Lúc này đôi mắt của Hồng Diệp đã trở lại bình thường, sự thay đổi kia chỉ xảy ra trong chớp mắt rồi biến mất, Phong Thu cùng Triệu Cảm thậm chí còn ngờ vực có phải họ bị ảo giác hay không.

Phong Thu vuốt má, ngại ngùng nói cảm ơn với Hồng Diệp đang cười hì hì với họ.

Triệu Cảm giật mình, cũng vội vàng cảm ơn theo.

Thành Chu lấy làm khó hiểu nhìn hai người bọn họ một cái, anh cũng nghe thấy tiếng bốp bốp, vì vậy bèn nhỏ giọng hỏi con trai: “Con làm gì vậy?”

Hồng Diệp kiêu ngạo trả lời: “Con vừa mới cứu giúp cho hai chú cừu non suýt sảy chân.”

“Hả?” Theo ánh nhìn của Hồng Diệp, Thành Chu nhìn sang Triệu Cảm và Phong Thu.

Hai chứ cừu non ngây ngô cười với anh.

Lúc nhân viên phục vụ mở cửa bước vào phòng, trong lòng thầm lấy làm lạ, số lần ra ra vào vào căn phòng bao trọn này tối nay nhiều hơn thường ngày gấp cả ba lần ấy chứ.

Hơn nữa căn phòng ấy thường do ngài Tôn bao trọn, hôm nay tên đấy lại chạy lên phòng tầng một, còn khách được mời đến thì ở lại và chọn món ăn tiếp.

Cô nàng chẳng dám đi hỏi Tôn tiên sinh xem nên tính tiền thế nào, chỉ đành tính riêng ra một hóa đơn khác.

Nhân viên phục vụ khẽ xin lỗi vì quấy rầu, khi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trên mặt đàn đang chiếu phim.

Hả? Chiếu phim?

Nhân viên phục vụ muốn nhìn cho kỹ nhưng một người đàn ông đã đứng lên giúp cô đặt thức ăn lên bàn và chắn mất tầm mắt của cô.

Nhân viên phục vụ ngại không dám thò đầu nhìn thêm, chỉ đành ngờ vực rời khỏi phòng, ban nãy hình như cô ta nhìn thấy người trong phim là ngài Tôn?

Nói cũng lạ, phim dùng cái gì chiếu ấy nhỉ? Máy chiếu trên không? Nhưng thời buổi này đã có thiết bị tiên tiến đến thế sao?

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Thành Chu đóng cửa lại và trở về chỗ ngồi.

Cơm Tây có đặc điểm hay hơn cơm Trung chính là mạnh ai nấy dùng, không cần phải chia sẻ các món với nhau.

Cùng Thành Chu tán gẫu đôi câu, Phong Thu và Triệu Cảm đều thả lỏng hơn nhiều, vừa ăn vừa xem kịch với hai cha con Thành Chu. Về phần hình ảnh kia do đâu mà có, hai người cũng không hiểu như nhân viên phục vụ nhưng chuyện này không làm ảnh hưởng đến tâm trạng hóng hớt của họ.

Đỗ Uy nhấc cà phê lên nhấp một ngụm, vắt chân qua, gác tay lên sô pha và dùng tay xoa nhẹ trán.

“Đỗ Uy, trong điện thoại mày nói không rõ lắm, rốt cuộc mày đã thấy cái gì?” Tôn Quốc Hoằng ngồi ở ghế đối diện.

Căn phòng VIP này còn rộng hơn phòng ban nãy, trong phòng có bày ba bộ sô pha, hợp lại cũng được mà ngồi riêng lẻ cũng được, cả bàn cũng giống thế.

Tôn Quốc Hoằng và gã khách tên Đỗ Uy ngồi ở sô phe bên cửa sổ, vệ sĩ mới thì ngồi ở sô pha kê gần tường mé trái.

Sau khi mấy vệ sĩ mới khẳng định căn phòng này không có gì bất thường, lòng Tôn Quốc Hoằng mới nhẹ đi đôi chút, gã rất tin tưởng người do ông già tiến cử.

Hai gã vệ sĩ này khác với Phong Thu và Triệu Cảm, trông họ khá thả lỏng, không đứng cứng đờ như cộc gỗ mà ngồi đánh tú lơ khơ.

Tôn Quốc Hoằng thấy thế cũng không nổi giận mà chỉ cho rằng đây mới đúng dáng vẻ vệ sĩ có tài nghệ cao. Vả lại khi hai vệ sĩ làm vậy, gã với Đỗ Uy nói chuyện càng thoải mái hơn, không cần lo việc họ đứng nghe lóm.

Đỗ Uy thở dài, vẻ mặt phiền muộn bảo: “Dạo gần đây không biết do mắt xảy ra vấn đề hay gặp ma thiệt, lần nào tắt đèn là tao cũng nhìn thấy… Tao bị treo lên trần nhà bằng caravat! Mẹ nó!”

“Vậy thôi?”

“Vậy thôi? Mày nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ! Con mẹ mày mày thử lần nào tắt đèn đi là thấy mình bị treo cổ chết coi, bố mày đây bị dọa gần chết nè! Mẹ bà nó chứ, chả biết có phải có đứa nào nguyền rủa tao không, để tao biết xem tao có làm thịt nó không!”

“Theo mày thì có người đang nguyền rủa mày?” Tôn Quốc Hoằng châm thuốc rít vào một hơi.

Đỗ Uy cũng lấy một điếu ra, “Ừ, tao đoán tám, chín chục phần trăm là mấy thằng nghệ sĩ chết giẫm trong công ty tao, không kiếm tiền cho bố mà còn đòi tiền của bố.”

Tôn Quốc Hoằng lắc đầu, “Hồi đó tao đã bảo mày rồi, ngành giải trí khó xơi lắm mà mày không tin, cứ nằng nặc đòi mở một công ty. Mày chẳng kiên nhẫn bồi dưỡng nghệ sĩ lâu dài, chỉ dựa vào mấy đứa hàng xoàng, lại chẳng có người quản lý giỏi thì đào đâu ra tiền cho mày kiếm?”

“Người quản lý giỏi chẳng phải đều đi từ số không lên sao?” Đỗ Uy đời nào chịu nhận chiến lược kinh doanh của mình có vấn đề.

“Vậy phải chờ họ có thời gian trưởng thành chứ. Mày xem mấy thằng quản lý hay đại diện bên mày coi, thằng nào chả phải nghé con mới tốt nghiệp, chẳng biết cái quái gì, gặp tí trắc trở là đòi nhảy sang chỗ khác hoặc từ chức. Có phải mày cũng nên tìm người huấn luyện tụi nó không?”

“Mắc gì bố mày phải chi tiền huấn luyện tụi nó? Hồi đầu lúc tuyển dụng đứa nào cũng bảo có kinh nghiệm, con mẹ nó đến lúc vào rồi mới thấy toàn lừa đảo, nếu tự tụi nó không đi bố mày cũng xử lý hết!”

Tôn Quốc Hoằng cười lạnh, “Mày trả có vài đồng mà đòi người quản lý thâm niên, mơ à!”

Đỗ Uy vỗ bàn.

Hai gã vệ sĩ mới liếc họ một cái rồi vờ như không thấy, tiếp tục chăm chú đánh bài.

Đỗ Uy khoanh tay trước ngực, liếc xéo Tôn Quốc Hoằng, rít vào một hơi thuốc rồi nói: “Hồi đó tao mở cái công ty đó là vì ai? Lúc ấy là thằng nào bảo nuôi mấy em nghệ sĩ tốn kém quá, chi bằng tự mở công ty giải trí rồi muốn làm gì thì làm?”

“Nè nè! Có phải là ý của mình tao đâu, hồi đó Lý Việt, Vạn Tường Ngọc, Chu Hạo, Vương Chiến đều bảo là ý hay chứ bộ.”

“Phải rồi phải rồi, kết quả hai con mèo ngon nhất trong công ty bố thì sao? Tiếu Bân Bân bị Lý Việt cua mất, sau cùng lại đi theo Vạn Tường Ngọc. Tần Trân Trân thì trở thành tình nhân của mày. Công ty của bố làm ăn bết bát có quá nửa là trách nhiệm của tụi bây!” Nhắc đến ba người Lý Việt, Đỗ Uy bất giác xoa tay, gã chợt thấy hơi ớn lạnh.

“Lý Việt và Vạn Tường Ngọc đều chết rồi, còn chết rất thảm. Có người nói Vạn Tường Ngọc và Tiếu Bân Bân đều bị Lý Việt hại chết, mày tin không?”

Tôn Quốc Hoằng phì cười, “Mấy chuyện vớ vẩn vô căn cứ đấy mà mày cũng tin? Trùng hợp cả thôi!”

“Thật ư? Nhưng tao cứ thấy chuyện đó lạ lắm. Thôi được rồi đừng nhắc nữa, nhắc tới là bố mày nổi hết da gà da vịt. À phải, tao nghe nói… Tần Trân Trân có bầu rồi?”

“Sao mày biết?” Trên mặt Tôn Quốc Hoằng xuất hiện vẻ cảnh giác.

Đỗ Uy ha hả cười, ngả người dựa vào sô pha nhìn Tôn Quốc Hoằng nhưng không nói gì.

Tôn Quốc Hoằng cau mày, trong bụng rủa thầm và hỏi: “Trân Trân tìm mày?”

“Tốt xấu gì cô ả cũng từng là nhân viên của tao, thân làm ông chủ, tao quan tâm chuyện của cô ả đôi chút cũng bình thường mà?

Tôn Quốc Hoằng dụi tắt điếu thuốc, mở hai tay ra, “Đỗ Uy, mày đừng có thử tao, giữa chúng ta không cần làm mấy trò đó. Mày nói đi, mày muốn tao giúp cái gì? Nói trước nhé, chuyện quá giới hạn đừng tìm tao, dạo này ông già của tao theo dõi tao chặt lắm.”

Đỗ Uy vỗ tay cái bốp, “Tốt! Quả nhiên là anh em của tao! Tao tìm mày chẳng qua chỉ muốn nhờ mày xoay đầu vốn giùm.”

Tôn Quốc Hoằng nheo mắt lại, “Tao tưởng mày tìm tao vì nhìn thấy mấy hình ảnh kia.”

Đỗ Uy xua tay, “Mấy thứ vớ vẩn đó chỉ để hù người ta thôi, đợi bố mày giải quyết xong cái công ty đó thì bảo đảm không còn vấn đề gì nữa.”

“Mày muốn mượn bao nhiêu?” Tôn Quốc Hoằng không kể với Đỗ Uy chuyện mình cũng nhìn thấy điềm báo của tử vong, gã định tìm chút manh mối qua Đỗ Uy vì gã cứ cảm thấy trong việc này có người âm thầm giả ma giả quỷ, hơn nữa còn là người họ quen beeist.

Ngay từ đầu khi Đỗ Uy bảo mình cũng nhìn thấy điềm báo của cái chết, phản ứng đầu tiên của Tôn Quốc Hoằng là khẳng định Đỗ Uy cũng là một trong những người có liên quan, vì vậy mới gọi Đỗ Uy ra gặp, dù rằng trước đó gã luôn tránh mặt tên này.

Đỗ Uy dựng một ngón tay lên, “Không nhiều, mười triệu là đủ.”

“Bao nhiêu? Mười triệu?!” Lửa giận của Tôn Quốc Hoằng bốc lên tới não, hai mắt nảy lửa dán chặt vào Đỗ Uy như muốn thiêu cho gã thủng mấy lỗ.

“Tí tiền thế mà mày đã chê nhiều? Sau khi Tư Đồ Tranh chết, gia sản của nhà Tư Đồ đều rơi vào tay mụ vợ Tư Đồ Dao của mày, chỉ cần mày muốn thì mười triệu có đáng là gì? Mày bảo tao nói có đúng không?”

“Lẽ nào mày không biết tao đang chuẩn bị ly hôn với Tư Đồ Dao?” Tôn Quốc Hoằng kiềm chế cơn giận, u ám đáp.

Lần này đến lượt Đỗ Uy phì cười, “Thôi nào, tao còn không biết tính mày hay sao? Chẳng lẽ mày chịu trơ mắt đứng nhìn khối tài sản khổng lồ ấy lướt qua mặt mình? Tao nhớ hồi Tư Đồ Tranh còn sống, sức khỏe của Tư Đồ Dao hình như không tệ như bây giờ…”

Tôn Quốc Hoằng siết chặt lấy cốc cà phê trên bàn.

Đỗ Uy gồng người.

Tôn Quốc Hoằng nhìn Đỗ Uy rồi đột nhiên phì cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.