Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 117: Chương 117




Vốn muốn cắt tờ giấy liệt kê đó ra, để bảo bối nhỏ tự mình rút thăm, nhưng rốt cuộc vẫn là Nhan Nhã Quỳnh bác bỏ ý kiến của mọi người, lấy thân phận mẹ ruột, đặt một cái tên cho đứa con vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, lại chưa có nhận thức này.

Sau khi có con, những chuyện đã trải qua, có đếm cũng không hết, ngay cả chuyện nguy hiểm như nhảy xuống biển cũng đã qua rồi, cô không mong đứa con này tài giỏi, chỉ hi vọng con luôn hướng về phía mặt trời, sống một cuộc đời trong sạch.

Từ ý nghĩ đó, cuối cùng cô quyết định đặt tên cho bé con là Nhan Hướng Minh.

Hai người nghe được cái tên này, ánh mắt hơi ảm đạm. Đứa bé này được sinh ra đời đã không dễ dàng gì, có thể sống trong sạch, đã là tất cả kì vọng của Nhan Nhã Quỳnh rồi.

Lúc này, không có ai phản đối cả, Nhan Kiến Định xoa đầu Nhan Nhã Quỳnh: “Yên tâm đi, có người cậu là anh đây, cho dù sau này nhóc con này gặp trắc trở gì, anh cũng sẽ không để nó phải chịu bất kì thiệt thòi gì”

Nhan Nhã Quỳnh cười, ôm Nhan Hướng Minh để bé gật đầu, nói: “Sau này bảo bối ngoan của chúng ta có tên rồi, tên chính thức là Nhan Hướng Minh, biệt danh là Hướng Minh được không? Hướng Minh của chúng ta phải ngoan nha

Nhan Kiến Định nhìn xong cũng bất giác cười theo.

Đứa trẻ này mới mấy tháng tuổi, căn bản nghe không hiểu, nhưng cậu bé lại rất thân thiết với Nhan Nhã Quỳnh, chỉ cần Nhan Nhã Quỳnh đi tới là cậu bé sẽ không cho bất cứ ai bế nữa. Mỗi ngày, trừ lúc đi vệ sinh, lúc đói hay lúc không khỏe thì mới ọ ẹ vài tiếng, còn lại là cười tíu tít suốt ngày.

Lúc được Nhan Nhã Quỳnh bế, cậu bé cười lộ ra hàm răng nhỏ trông ghét không chịu được.

Nhan Nhã Quỳnh vừa bế vừa trêu cậu bé một lúc, đến lúc hai tay sắp không bế nổi nữa mới thở dài đặt cậu bé xuống, thành thật nhận xét: “Nó lại béo lên nữa rồi, bế nặng hơn rất nhiều.”

Chuyện này thì Lê Quốc Nam lại tán thành: “Trẻ nhỏ mỗi ngày mỗi khác, bây giờ bọn chúng lớn nhanh như thổi bóng bay vậy, dự đoán là không bao lâu nữa sẽ trở thành một đứa trẻ mập mạp.

Nhan Kiến Định gật đầu, đón lấy Hướng Minh ôm trên tay: “Tôi mới không gặp một thời gian mà lúc quay về đã suýt không nhận ra cháu nhà mình nữa, thảo nào người ta nói trẻ con bị trộm không tìm lại được, nếu một tháng không gặp đứa bé này thì có đặt nó dưới mí mắt tôi cũng chưa chắc đã nhận ra đâu.”

“Anh nói linh tinh cái gì đấy, đúng là miệng quạ đen mà… Xùy xùy.”

Mấy năm sau.

Chẳng mấy chốc mà đứa trẻ đã đến tuổi đi học mẫu giáo, Hướng Minh bé xíu xách một cái ba lô cao bằng người cậu bé, khước từ Nhan Nhã Quỳnh và Lê Quốc Nam, theo Nhan Kiến Định lên xe, thở dài như ông lão một cái rồi tự mình thắt dây an toàn vào.

“Sao vậy? Mẹ cháu lo cháu mới con nít mà đã suốt ngày thở dài, nếu còn như thế nữa sẽ biến thành một ông cụ non đấy’ Nhan Kiến Định gõ nhẹ vào cái đầu nhỏ kia, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Mấy năm qua, dường như ngày nào cũng diễn ra cảnh như thế này.

Nhan Hướng Minh đã thể hiện ra sự thông minh khác thường từ khi còn bé, tuy còn nhỏ nhưng một số thứ mà cậu bé hiểu đã sắp vượt qua cả sự hiểu biết của Nhan Nhã Quỳnh rồi. Tuy rằng đứa trẻ thông minh như vậy nhưng Nhan Nhã Quỳnh lại không hề cảm thấy vui.

Nhan Hướng Minh quá hiểu chuyện, từ nhỏ cho tới bây giờ chưa bao giờ hỏi qua bố mình là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.