Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 137: Chương 137




Nguyễn Hải Hà cúi đầu xuống nhìn cậu bé đang đứng bên cạnh: Mắt ngọc mày ngài, nhưng trong lúc nhất thời vẫn chưa nhận ra được là giống ai, không biết là cậu ấm nhà nào.

“Chào cô, tôi là tổ trưởng tổ dạy học của trường mẫu giáo Ngày Mai, tên tôi là Nguyễn Hải Hà”

Nguyễn Hải Hà quay người cúi chào Nhan Nhã Quỳnh một cái rồi nói tiếp: “Cô chính là cô Nhan Nhã Quỳnh nhỉ?”

“Đúng vậy, tôi là Nhan Nhã Quỳnh, đây là Nhan Hướng Minh, con trai của tôi. Mấy ngày trước anh tôi đã tới đây nói qua, lần này tôi đến để xử lý thủ tục nhập học và tham gia kiểm tra đầu vào”

Nhan Nhã Quỳnh gật đầu xem như chào lại, cô cầm lấy tay của Hướng Minh rồi đứng ở một bên.

“Chào thầy Hải.”

Nhan Hướng Minh chào theo Nhan Nhã Quỳnh, cậu nhóc đứng ở một bên với sắc mặt nghiêm túc.

“Đúng thế, lúc trước đã đánh tiếng rồi. Nguyễn Hải Hà nở một nụ cười hòa ái với Nhan Hướng Minh rồi nói với Nhan Nhã Quỳnh: “Mời hai mẹ con đi theo tôi, tôi sẽ dẫn hai người tới chỗ tham gia kiểm tra”

Nguyễn Hải Hà nói xong thì quay đầu lại, dẫn theo hai mẹ con Nhan Nhã Quỳnh đi tới một phòng làm việc ở tâng sáu.

Cuộc kiểm tra đầu vào của Nhan Hướng Minh sẽ được tiến hành tại nơi đây, trong phòng chỉ có ba giáo viên, chắc có lẽ là giám thị, đến phỏng vấn.

Trên đường đi tới, Nguyễn Hải Hà đã giới thiệu cho Nguyễn Hải Hà biết sơ lược về lịch sử trường mẫu giáo Ngày Mai và những giải thưởng trường giành được. Mặc dù chỉ là một trường mầm non nhưng những đứa bé học ở đây đều trưởng thành rất sớm, những tri thức đưa vào giảng dạy gần như là Chương trình tiểu học. Cho nên cũng giành được không ít giải thưởng.

Nhan Nhã Quỳnh nghe từng giải thưởng quen thuộc, trong đó có một số là Nhan Kiến Định giành được, cô cảm thấy rất tự hào.

Nguyễn Hải Hà rất hài lòng về biểu hiện của Nhan Hướng Minh. Nếu ngay từ đầu ông ta e ngại Nhan Kiến Định thì bây giờ đã thật sự xem trọng cậu nhóc này.

Từ đầu tới giờ cậu nhóc vấn luôn đi theo sát Nhan Nhã Quỳnh, rất bình tĩnh, thậm chí vẻ mặt cũng chẳng hề có chút thay đổi. Chỉ có thể thông qua đôi mắt đen lát để nhận ra cậu bé có chút hứng thú với ngôi trường này.

Điểm tổng của cuộc kiểm tra này có rất nhiều hạng mục, không riêng gì về chuyện học tập mà còn có sở thích, năng khiếu nữa.

Kết quả y như những gì Nhan Nhã Quỳnh đã suy đoán, đối với Nhan Hướng Minh mà nói thì loại kiểm tra như thế này chẳng có chút độ khó nào cả.

Gần ba tiếng sau, Nhan Hướng Minh đã kiểm tra xong tất cả các hạng mục, thậm chí các giáo viên phỏng vấn không hề tìm ra một lỗi sai nào, đều là điểm tối đa.

Đôi mắt của Nguyễn Hải Hà đã bắt đầu tỏa sáng.

Sự chú ý của Nhan Nhã Quỳnh đã đặt hết lên Hướng Minh, cô tự hỏi: Đến cùng là mình đã dùng hết vận may của bao nhiêu đời mới có thể sinh được một đứa con trai ngoan ngoãn lại tài giỏi như Hướng Minh chứ.

Khi Nhan Hướng Minh đi ra khỏi văn phòng thì thấy Nguyễn Hải Hà đang vây quanh mẹ mình, khuôn mặt ông ta đỏ lên, đang nói một tràng cái gì đó.

Mà Nhan Nhã Quỳnh thì trả lời câu được câu không, cô không muốn để ý tới ông ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.