Trong lòng Giang Anh Tuấn có rất nhiều tính toán, không biết có nên nói hay không, cuối cùng anh gạt phăng những suy nghĩ lung tung trong đầu sang một bên rồi bước vào bên trong.
May mà lúc trước đến nhiều lần như vậy cũng có tác dụng, đám người giúp việc cực kỳ tự nhiên mời anh vào nhà.
“Cô cả nhà mọi người đâu?”
Mặc dù biết Nhan Nhã Quỳnh có thể sẽ không chào đón mình, nhưng anh đã đến được một lúc vậy mà cũng chưa thấy bóng dáng của cô ấy đâu cả, có chút không phù hợp với tính cách của cô ấy, Giang Anh Tuấn khẽ nhíu mày sau đó gọi một trong những người giúp việc lại hỏi han.
“Lúc này cô cả chắc vẫn chưa dậy, Chủ tịch Giang anh đợi một chút, giờ tôi sẽ đi gọi cô ấy dậy ngay đây”
Người giúp việc cúi người, khi nói chuyện giọng nói không ngừng run rẩy, bộ dáng vô cùng sợ hãi nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
“Thôi quên đi, để tôi tự mình làm, cô cứ xuống trước đi”
Giang Anh Tuấn phất tay đôi mắt sáng ngời, anh đi dọc theo cầu thang rồi dễ dàng tìm được phòng của Nhan Nhã Quỳnh, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, quả nhiên trên chiếc giường cách đó không xa chiếc chăn hơi nhô lên.
Anh lặng lẽ đi tới ngồi bên cạnh giường, vén chăn lên để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đầu ngón tay thô ráp của anh vuốt v e những sợi tóc trên trán cô, ngắm nhìn người con gái nhỏ nhắn đang say giấc nồng bên cạnh, trong lòng anh tựa như phết một lớp mật vô cùng ngọt ngào.
“Nếu sau này em đều có thể ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh mỗi ngày như vậy thì tốt biết mấy”
Giang Anh Tuấn khẽ than thở, cho dù biết chuyện này hoàn toàn không thể gấp gấp được nhưng trong lòng vẫn luôn có một niềm khao khát mãnh liệt, mong rằng cách làm của anh là đúng đắn, hy vọng cô có thể nhanh chóng tha thứ cho mình để hai người họ không bao giờ chia lìa nữa.
Anh cúi người hôn nhẹ lên vầng trán của cô, nụ hôn này gần như chứa đựng tất cả tình cảm và nỗi bất an của anh.
Ngay sau đó cả người dứt khoát nằm lên giường, đắp lại chăn giúp cô rồi ôm cô gái bé nhỏ vào lòng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô với tâm trạng vô cùng tốt.
Đã đến lúc cần phải giải quyết một số việc rồi, người phụ nữ của anh vẫn luôn lấy danh nghĩa là vợ của người khác, điều này không hay chút nào cả.
Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy có chút khó chịu, hơi giãy dụa một chút, lẩm nhẩm rồi xoay người quay lưng với Giang Anh Tuấn sau đó lại ngủ thiếp đi.
Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của cô, anh khẽ cười hai tiếng, rồi ghé lại gần nhéo mũi của cô muốn đánh thức người trong lòng.
“Hướng Minh, đừng làm phiền mẹ, con tự mình ngoan ngoãn đi học, mẹ ngủ thêm một lát nữa đã”
Nhan Nhã Quỳnh tưởng là NhanHướng Minh đang quấy rầy mình nên giấy dụa một chút, đôi tay vỗ lên bàn tay của Giang Anh Tuấn mới đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Cô chợt mở mắt ra vừa vặn đối diện với khuôn mặt của Giang Anh Tuấn, trong chốc lát cô cứ ngỡ rằng mình đang nằm mơ, mãi đến khi ngoài cửa vang lên giọng nói của người giúp việc, Nhan Nhã Quỳnh mới bừng tỉnh đẩy người đàn ông trên người ra, rồi ôm chăn ngồi dậy dựa lưng vào tường.
“Chủ tịch Giang anh làm như vậy anh trai tôi có biết hay không?”
Nhan Nhã Quỳnh hoàn toàn không có thời gian suy xét tại sao Giang Anh Tuấn lại xuất hiện trên giường của mình vào lúc này, bây giờ trong đầu cô chỉ lấp đầy suy nghĩ rốt cuộc phải làm thế nào mới để người rời khỏi phòng của mình trước.
Tiếng gõ cửa của người giúp việc ở bên ngoài càng lúc càng gấp gáp, nhưng Giang Anh Tuấn lại làm như không hề có chuyện gì vậy, đuổi người giúp việc đến tìm chỉ bằng đôi ba câu sau đó ngồi trở lại giường, kéo lấy Nhan Nhã Quỳnh người vẫn còn đang mặc quần áo, giữ chặt cả người cô không cho phép động đậy.