Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 300: Chương 300




Có khách tới tìm mà cả một nhà họ Lê lớn như vậy chỉ có ông cụ Quý và Kiều Loan ra tiếp khách.

Những người còn lại trong nhà không một ai chịu xuất hiện.

Thế nhưng chuyện này cũng vừa hay hợp ý của NhanKiến Định.

Anh ấy thật sự không muốn gặp những người khác của nhà họ Lê, quá phiên phức.

“Không biết đã trễ như vậy mà Chủ tịch Nhancòn tìm tới là vì chuyện gì?”

Ông cụ Quý nâng chén trà lên khẽ cúi đầu nhấp một ngụm rồi híp mắt hỏi.

“Cũng không có chuyện gì quan trọng. Truyện Hot

Tối nay cháu đến đây là vì có chút chuyện muốn bàn bạc với Quốc Nam, làm phiền ông nghỉ ngơi rồi ạ”

Nếu chưa thật sự cần thiết thì anh ấy tạm thời không muốn lật mặt với nhà họ Lê.

Bởi vì như vậy sẽ khiến tình cảnh của Lê Quốc Nam trở nên khó xử hơn rất nhiều.

“Nếu đã như vậy thì mẹ của Quốc Nam đưa Chủ tịch Nhanlên gặp Quốc Nam đi.

Tôi không tiếp đãi khách nữa.

Dù sao thì cái thân này cũng đã nhiều tuổi rồi, không khỏe mạnh bằng đám người thanh niên trẻ tuổi các cậu nữa”

Ông cụ Quý lắc đầu nói rồi chậm rãi đứng dậy.

Quản gia dìu ông ta đi lên tầng.

“Làm phiền ông rồi.”

NhanKiến Định cũng đứng dậy theo, cúi đầu thấp giọng nói một tiếng.

“Kiến Định à, sao cháu lại tới tìm Quốc Nam vào giờ này thế? Có chuyện gì quan trọng lắm sao?”

Đợi đến khi ông cụ Quý đã đi hẳn, Kiều Loan mới tiến lên hai bước tò mò hỏi anh ấy.

Cả phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ.

NhanKiến Định cũng không có gì cần giấu giếm, trực tiếp kể giản lược lại mọi chuyện cho Kiều Loan nghe.

Sau đó, anh ấy đi theo Kiều Loan đi lên tầng.

“Đứa nhỏ Quốc Nam này không phải loại người lỗ m ãng, làm sao lần này nó lại bị xúc động như vậy?”

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, sắc mặt của Kiều Loan lập tức trở nên nghiêm trọng.

Bà ấy sợ xảy ra chuyện không tốt nên vội vàng xách váy chạy thẳng lên tâng.

Đã tới lúc này rồi, nếu Lê Quốc Nam muốn đi chỉ e đã đi từ lâu, cho dù có đuổi theo cũng chưa chắc đã đuổi kịp được.

Bà ấy chỉ hy vọng Lê Quốc Nam đừng hành động hấp tấp như vậy.

Bà ấy đi rất nhanh, chỉ vài bước chân đã tới trước cửa phòng của Lê Quốc Nam.

Vừa mới đẩy cửa đi vào, bọn họ chỉ thấy trong phòng trống không chẳng có lấy một bóng người.

Vẻ mặt của Kiều Loan lập tức trắng bệch, vội vàng quay đầu lại nhìn NhanKiến Định đang đi theo phía sau, giọng nói có chút run rẩy: “Dì sợ Quốc Nam đã đi rồi.

Kiến Định… tính cách nó vốn là như vậy.

E là chuyện lần này sẽ khó xử lý rồi!”

“Bây giờ cháu lập tức đi tới đó xem thử, dì cứ ở yên trong nhà đợi cậu ấy.

Dì nhất định không được làm kinh động đến đám người nhà họ Lê”

NhanKiến Định vốn đã biết Lê Quốc Nam sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định, thế nhưng anh không thể ngờ được anh ta thật sự có thể rời khỏi nhà họ Lê mà không bị ai phát hiện.

“Được rồi, mọi chuyện đành nhờ cháu vậy.

Kiến Định à, năm đó nhà họ Nhanxảy ra chuyện, Quốc Nam vẫn luôn hận chính mình không thể giúp đỡ được gì.

Có lẽ lần này nó xúc động như vậy cũng là vì chuyện của mười năm trước.

Dì xin cháu, cháu nhất định phải đưa Quốc Nam trở về bình an..”

Trần Tuấn Tú không phải loại người tốt lành gì.

Đến cả người thường xuyên không ra khỏi nhà như Kiều Loan vẫn có thể nghe nói những chuyện xấu mà gần đây ông ta đã làm.

Rõ ràng chuyện lần này chính là một cái bây.

Chỉ có con trai của bà ấy nóng nảy ngu ngốc mới tự tìm đến chỗ chết mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.