Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 311: Chương 311




Giọng nói trầm thấp pha chút mỏi mệt, Giang Anh Tuấn lững thững đi tới, vừa nói vừa cầm lấy phong bì trong tay Nhan Nhã Quỳnh, cẩn thận mở ra xem lần nưa.

“Anh Tuấn, vẫn chưa có tin tức gì sao?”

Thấy Giang Anh Tuấn đã tới, trái tim Nhan Nhã Quỳnh lập tức siết chặt, cô tiến lên hai bước nắm lấy ống tay áo của anh, ngẩng đầu, hai mắt ướt đẫm nước mắt mơ hồ nhìn anh, hỏi.

“Tạm thời vẫn không có, nhưng chắc là người đã bị Trần Tuấn Tú đưa theo xuất ngoại rồi, anh đã bảo Lâm Tiến Quân đi kiểm tra rồi.

Dưới danh nghĩa của Trần Hiền có một một chiếc máy bay tư, đêm qua đã cất cánh, bay ra khỏi Hải Phòng, nhưng cụ thể bay tới đâu thì bây giờ vẫn đang điều tra, chắc là sáng mai sẽ có tin.”

Cả một ngày tìm kiếm, mấy camera giám sát xung quanh biệt thự nhà họ Trần và trên đường đi gần như đều đã bị xem hết cả rồi, chỉ tìm được mấy cảnh ở sân bay mà thôi, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy buổi chiều cùng ngày Trần Tuấn Tú về nước, nửa đêm lại bay ra nước ngoài, những cái khác đều không được ghi lại.

Chỉ là dựa vào một mình Trần Tuấn Tú thì căn bản sẽ không thể xóa sạch tất cả cameras trên đường, xem ra người sau lưng ông ta đã đã ý tới Sunrise và TQT rồi.

Lần này, sợ là lành ít dữ nhiều.

“Đã ra nước ngoài rồi thì sao có thể tra nữa? Anh Tuấn, anh nói anh em bây giờ còn… Nhan Nhã Quỳnh lau đi nước mắt trên mặt, buông tay áo Giang Anh Tuấn ra, lảo đảo lùi lại phía sau vài bước.

Nếu Trần Tuấn Tú có bản lĩnh lớn tới thế, có thể thần không biết quỷ không hay đưa người ra nước ngoài thì muốn giết người diệt khẩu sau đó xử lí xác xóa dấu vết cũng không phải là chuyện khó.

Hơn nữa, tất cả những người ở Hải Phòng đều biết ông ta đưa con xuất ngoại, chuyện không có chứng cứ rõ ràng như thế, cho dù có lập án điều tra thì cũng chẳng có bao nhiêu hy vọng cả.

“Vốn dĩ có hơi khó khăn, nhưng mà nếu ông ta đã muốn cho chúng ta tìm tới thì việc tìm ông ta lại đơn giản hơn rất nhiều!”

Giang Anh Tuấn nhìn bức thư và ngọc bội trong tay, mày lại càng nhăn chặt, vốn anh còn tưởng rằng Trần Tuấn Tú đưa NhanKiến Định và Lê Quốc Nam đi là muốn diệt trừ hai nhà này trước, nhưng từ tình hình hiện tại thì đến tám phần là muốn tiêu diệt Sunrise trước rồi, chuyện này hơn nửa mũi nhọn đều là hướng về phía anh.

“Ông ta muốn chúng ta tìm đến ư?

Anh Tuấn, anh có biện pháp gì không? Anh em có chuyện gì hay không? Hiện tại rốt cuộc bọn họ đang ở đâu chứ? Anh Tuấn…”

Nắm lấy tay Giang Anh Tuấn, Nhan Nhã Quỳnh chỉ thiếu điều không treo lên người anh, gương mặt ngập tràn vẻ lo lắng cùng mơ hồ, hỏi liên tiếp.

“Ngày mai anh sẽ cho em câu trả lời thuyết phục, giờ thì em cứ đi nghỉ ngơi một chút đã, thấy em như vậy, đến cả tâm trạng đi tìm người anh cũng mất hết cả rồi!”

Giang Anh Tuấn nắm lấy tay cô đưa vào trong phòng.

Anh vươn tay sờ lên gương mặt nhỏ nhắn tiêu tụy tái nhợt của cô, đau lòng vô cùng, giọng điệu cũng cực kì dịu dàng.

“Nhưng mà giờ em không thể nào ngủ được, Tuấn, em… Bị ép nắm xuống giường, Nhan Nhã Quỳnh hơi giấy người, muốn ngồi dậy.

Không có tin tức xác thực, hiện giờ cô lo lắng tới mức không thể nằm xuống giường nổi chứ nói gì tới đi ngủ.

“Tất cả mọi chuyện đều có anh lo liệu rồi! Nhã Quỳnh, em ngoan một chút được không? Nếu em không muốn nghỉ ngơi, thì em ở cạnh anh một lát được không, anh mệt rồi!”

Thấy không ép được cô, Giang Anh Tuấn vươn tay cởi áo khoác ngoài ra, ôm cơ thể nhỏ nhắn của cô cùng nằm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.