Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 368: Chương 368




Trần Hiền không ngờ là NhanKiến Định sẽ dùng cách này nên nhất thời không suy xét tới phương diện này. Bây giờ Trần Hiền đang nổi nóng, anh ta còn tưởng rằng có thể để cho Kim Húc giúp đỡ mấy ngày, chờ tới khi anh ta tìm được phòng tối trong phòng đọc sách nằm ở đâu thì có thể đánh bại được Trần Tuấn Tú. Bây giờ xem ra là không có khả năng rồi, chiêu này của NhanKiến Định đúng là ngoài dự liệu, không ai ngờ được rằng một NhanKiến Định trung thực lại còn có một mặt vô liêm sỉ như thế này.

“Có người tới gây chuyện thì báo cảnh sát xử lý, chút kiến thức thường ngày này mà còn cần bố dạy cho con ư? Lập tức tới phòng đọc sách”

Chỉ cần không phải là công trình đình công chỉnh đốn thì đều chẳng phải là chuyện lớn gì. Đã qua hai ngày rồi mà vẫn còn chưa khống chế được nhà họ Lê, tốc độ có hơi chậm.

“Cốc cốc cốc” Tiếng đập cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ của Trần Tuấn Tú.

Ông ta tức giận gọi người tiến vào rồi nhìn chằm chằm vào Trần Hiền.

“Bố, đám người gây chuyện chính là sâu rượu, không nói lý, bây giờ đang đập phá, công trường đã hỗn loạn không thể nào bắt đầu làm việc. Bố xem có cần tìm người tới TQT phá không?”

Sự phiền phức của đám sâu rượu này là sau khi bọn họ tỉnh rượu thì không hề biết mình đã làm những gì, cũng không biết đến cùng là ai đưa bọn họ tới đó. Lại càng không biết vì sao mình lại phải đi làm chuyện này.

Nói đơn giản chính là một đám hỏi gì cũng nói không biết, đã thế lực phá hoại còn cao ngất. Thậm chí công an cũng chẳng muốn bắt mấy người này, phạt một chút tiền rồi thả đi.

Phiên phức muốn chết, nhưng lại không có cách nào khống chế cả.

“Tạm thời không cần, tìm người trông coi. Nếu như nhìn thấy đám người này đi vào nữa thì gặp một lần đánh một lần. Phải tìm được quan hệ giữa đám người này và NhanKiến Định, bố muốn chứng cớ xác thực!”

Một chút chuyện nhỏ còn chẳng làm cho xong, ông ta cũng không biết rằng lúc trước nhận Trần Hiền về làm gì nữa. Trần Tuấn Tú lắc đầu rồi nhắm nghiên mắt lại rồi cúi đầu, một lúc lâu sau ông ta mới ngẩng đầu lên lại.

“Còn có một chuyện, nên xử lý nhà họ Lê như thế nào đây? Tại sao để cho NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn tự mình đến nhà họ Lê thì chúng ta mới nhận được tin bọn họ đã đến Hải Phòng? Loại chuyện nhỏ như thế này cũng không làm xong.”

Trần Tuấn Tú càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng cảm thấy Trần Hiền rất vô dụng, ông ta quơ chén trà trên bàn rồi ném về phía Trần Hiền.

“Choang/’, chén trà đập vào tường, nước trà tung tóe đầy đất.

Mà Trần Hiền lại đứng cúi đầu, hai tay anh ta vặn vào nhau với vẻ sợ hãi.

“Bố, thật sự là lúc NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn trở về chúng ta không hề thu được tin tức nào cả. Bọn họ đi máy bay tư nhân về nên tin tức cũng rất khó tra, huống chỉ ai cũng không ngờ rằng…”

“Rất khó tra, rất khó tra. Không ngờ rằng, không ngờ rằng. Con trai của Trần Tuấn Tú tôi lại chỉ biết nói hai câu này. Trần Hiần, nếu như cậu vẫn không có tác dụng gì như bây giờ thì tôi cũng sẽ bỏ rơi cậu không chút do dự”

“Vâng con biết rồi.”

Trần Hiền đã sinh sống một mình trên thế giới này nhiều năm như vậy. Lúc trước Trần Tuấn Tú không cho anh ta bất cứ sự yêu thương nào nên tất nhiên bây giờ anh ta cũng sẽ không trao lại. Trần Hiền nhếch môi, hai tay anh ta vặn góc áo, không ngừng tự nhủ với mình rằng sẽ nhanh thôi, bây giờ phải nhẫn nhịn.

Như thế Trần Hiền mới có thể đè xuống lửa giận trong lòng mình một cách miễn cưỡng mà đứng im tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.