Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 444: Chương 444




Đỏ mặt tách ra khỏi anh, bước chân của cô có chút loạng choạng: “Tối em muốn về nhà một chuyến, sẽ không tới ngay, có việc gì nhớ gọi điện cho quản gia Sơn, hoặc gọi cho ông nội!”

“Tối Hướng Minh vẫn tới như thường lệ, em xử lý xong việc của mình thì sẽ tới, anh, anh đợi em đi…

“Nhớ về sớm một chút, anh sẽ nhớ em.

Vốn không cho Nhan Nhã Quỳnh có cơ hội phản ứng, Giang Anh Tuấn nhìn bóng lưng cô dần biến mất khỏi tâm mắt, sắc mặt mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Nửa đêm, NhanKiến Định tỉnh lại chỉ cảm thấy đau đầu lợi hại, hẳn là những ngày này vẫn không được nghỉ ngơi tốt, cộng thêm quá nhiều việc chất đống trong lòng, vết thương trên đùi còn chưa có tốt lại, tất cả cùng bộc phát mới khiến cho cơ thể không thoải mái.

Sờ lên trán, có chút nóng bỏng, một đầu đầy mồ hôi làm ướt bàn tay anh. NhanKiến Định miễn cưỡng đứng dậy đi tìm nhiệt kế, là con trưởng của nhà họ Tô, vì bồi dưỡng anh mà từ nhỏ tới lớn những việc này đều phải tự làm, bây giờ vẫn rất thành thạo như cũ, kẹp nhiệt độ một lúc, quả nhiên là có chút phát sốt.

Không muốn làm kinh động người bên ngoài, anh mở hòm thuốc ra, tìm chút thuốc uống rồi lại lân nữa nằm về giường, sắc trời vẫn còn sớm, có thể ngủ thêm một lúc nữa.

Khi trời đã sáng rõ, Chu Thanh đứng gõ cửa phòng NhanKiến Định gần mười phút mà bên trong không có chút động tĩnh nào, ngay khi anh ta muốn phá cửa xông vào thì Linh Đan cầm chìa khóa tới.

“Tôi lập tức đi mời bác sĩ tới, anh ở chỗ này chăm sóc cho anh Đình”

Ở bên cạnh Otto khá lâu, đây cũng là lần đầu tiên Linh Đan xử lý việc này, khó tránh khỏi có chút bối rối, nóng nảy sắp xếp xong mọi chuyện, mở cửa cũng không vào xem thế nào đã vội vã đi tìm bác sĩ.

Chu Thanh đầu đầy mồ hôi xông vào, đã nhìn thấy NhanKiến Định nằm trên giường, hai má đỏ bừng, mắt nhắm nghiền, trên trán ướt nhẹp mồ hôi, liền biết chuyện này sợ là xử lý có chút không tốt.

Người đa hôn mê, Chu Thanh gọi mấy câu mà NhanKiến Định vẫn không tỉnh lại, bác sĩ tạm thời chưa tới, bây giờ còn đang trên địa bàn của người khác, Chu Thanh cau mày đặt tay lên trán thăm dò, nóng đến bỏng tay, trong lòng càng thêm sốt ruột.

Muốn đi xem một chút nhưng để anh ở lại đây một mình cũng không yên lòng, cuối cùng chỉ có thể lo lắng đi qua đi lại trong phòng.

Cũng may chẳng mấy chốc bác sĩ đã tới, đằng sau còn có thêm Otto mang theo vẻ mặt nghiêm trọng.

“Không phải hôm qua còn khỏe sao, thế nào mà lại bệnh nghiêm trọng đến vậy rồi?”

Một người đàn ông nói ngã là ngã, có phải có hơi yếu đuối, Otto với cơ thể khỏe mạnh lâu không bệnh tật có chút không rõ ràng lắm.

“Bình thường cơ thể của chủ tịch cũng không yếu như vậy, đại khái là tổn thương lần trước vẫn chưa lành, lần này lại bôn ba khắp nơi dẫn đến cơ thể mệt mỏi quá độ, cho nên mới sinh ra bệnh nặng như vậy, công tước, ngài mau cho bác sĩ khám xem saol”

Nhanh chóng tránh qua một bên, bây giờ Chu Thanh cũng không quản được nhiều, người kia ở trong nước đã hạ lệnh, nếu chủ tịch thiếu một cọc tóc thì cuộc sống sau này của anh ta sợ là sẽ không còn dễ chịu nữa…

“Đừng lo, chỉ là phát sốt thôi, tôi cho thêm thuốc uống, nghỉ ngơi hai ngày là không sao!”

Mấy bác sĩ vây quanh giường, làm một loạn thao tác mà người xem không hiểu, sau đó cho kết luận như vậy, Chu Thanh hoàn toàn không có cảm giác yên tâm, ngược lại càng lo hơn.

“Thế này còn không nghiêm trọng, ông chắc chắn uống thuốc là sẽ ổn chứ, cứ nhìn hai lần vậy thôi à, không cần kiểm tra sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.