Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 446: Chương 446




Chu Thanh sống chết không muốn buông tay, đây đại khái là lần to gan nhất của Chu Thanh, lôi lôi kéo kéo, coi như chút mặt mũi cũng không cần.

“Chu Thanh, thả tay ra… Quần áo bị kéo, NhanKiến Định không động được, cơ thể vốn phát sốt nên càng yếu, vừa mới bực bội một cái, chưa nói được mấy câu, người lại hôn mê bất tỉnh.

Chuyện này bị công tước Otto biết được, thế là NhanKiến Định hoàn toàn bị giam trong phòng, bệnh không khỏi thì không được ra.

Trong văn phòng Tổng giám đốc ở Sunrise, ông cụ Chánh bận đến chân không chạm đất, thời tiết bây giờ càng ngày càng lạnh, vậy mà ông vẫn toát đây mồ hôi, trong tập đoàn có một vài người bắt đầu không thành thật, vốn có một vài thứ còn chưa đến tay ông cụ mà đã bắt đầu gian nan, mặc dù có quản gia Sơn ở một bên toàn lực hỗ trợ, nhưng thế cực vẫn chậm rãi thoát khỏi sự khống chế của ông ta.

“Ông chủ, tất cả các khách sạn dưới chương Sunrise đều xuất hiện vấn đề vệ sinh, trên mạng có người làm trắc nghiệm, tuôn ra việc ga giường và phòng của sáu khách sạn chưa kịp thời dọn dẹp và khử trùng, ông nhìn xem, còn lại thì bộ phận thanh tra y tế bất ngờ kiểm tra, tra được rất nhiều nơi không hợp cách, tất cả biên lai đều được gửi tới, không biết ai phát trên mạng, bây giờ khách sạn của Sunrise đều bị người kêu đánh!”

Sắc mặt của quản gia Sơn trở nên u ám, ngay cả cửa phòng cũng không kịp gõ, vội vã đẩy cửa đi vào nói.

Nhận lấy ipad trong tay quản gia Sơn, ông cụ Chánh càng nhìn, sắc mặt càng âm trầm, đầu tiên là công trình xảy ra vấn đề, tiếp theo là khách sạn, người giật dây hiển nhiên là muốn đánh đổ Sunrise, đầu cực kỳ đau, còn chưa đợi xem hết, ipad đã râm một tiếng, bị ông cụ đập lên bàn: “Video là ai up lên, nhất định phải tìm ra người này cho tôi, còn có tìm người theo dõi Trần Tuấn Tú, chuyện trước đó tôi bảo anh làm thế nào rồi?”

Bị động một thời gian dài như vậy, cũng nên một lần chủ động rồi! Ông cụ Chánh bực bội, trái tim cũng đập mạnh, sắc mặt đỏ lên, có một cảm giác thở không ra hơi.

“Ông chủ, ông tuyệt đối đừng tức giận, bác sĩ nói ông không thể tức giận, chuyện ông bàn giao tôi đang làm, Trần Hiền đã có những manh mối khác của Trần Tuấn Tú rồi, đoán chừng không cần chờ ông ra tay, Trần Hiền sẽ có thể xử lý Trần Tuấn Tú!”

Trong lòng quản gia Sơn dấy lên vẻ ảo não, biết rõ ông chủ có bệnh tim, còn giải thích không kiêng dè gì như vậy.

“Tôi không sao, bên anh tăng tốc độ đi, Trần Tuấn Tú không có khả năng chỉ ra tay với mấy sản nghiệp đó, mấy chỗ khác cũng tìm người kiểm tra một lượt, có vấn đề gì giải quyết trước nhất, không quan tâm chỉ phí.

Cuối cùng chỉ còn lại mấy ngành cũ lâu đời kia của Sunrise, sau khách sạn, công trình bất động sản đều là do Giang Anh Tuấn sau khi cầm quyền mới chậm rãi phát triển, xảy ra vấn đề trước ông cụ Chánh cũng không cảm thấy kỳ quái.

“Đã sắp xếp người lạ mặt đi bàn bạc hợp tác với Trần Hiền, tôi cũng lập tức cho người đi tra chuyện bị rò rỉ, ông chủ, hay là ông đi tới bệnh viện kiểm tra một chút, dù sao trách nhiệm gánh trên người ông cũng không nhẹt”

Tuổi đã cao còn phải đọ sức với một đám lòng dạ âm hiểm, ông cụ Chánh đúng là không dễ dàng gì.

“Chuyện của tôi tạm thời đừng nói với Anh Tuấn, sắp một tuần rồi, NhanKiến Định hẳn là sắp về!”

Tất cả hi vọng lần này của ông đều đặt trên người NhanKiến Định, ông cụ Chánh chật vật đứng lên, chống gậy đi tới đi lui trong phòng làm việc, đã lớn tuổi, còn làm là một lão già lọm khom, ngồi một thời gian dài cũng không chịu được, xem ra thời đại của ông cũng đã sớm qua rồi…

“Ông chủ, lỡ như sau đó lại có biết, cậu chủ không được tiếp nhận thông báo kịp thời, chuyện sẽ càng phát triển theo hướng không tốt…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.