Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 462: Chương 462




Nhan Nhã Quỳnh thả tài liệu trong tay xuống, qua ngồi bên giường Giang Anh Tuấn, tự nhiên câm quả táo trên bàn, gọt vỏ.

“Cái này tạm thời chưa rõ, có điều thời gian trước Dương Thừa Húc có về nước một chuyến, nghe nói còn mang theo một người phụ nữ, dấu ở trong nhà không cho người khác nhìn, có Giang Anh Tuấn đã bắt đầu điều tra mọi thứ liên quan đến ông ta, Dương Thừa Húc không thường xuyên xuất hiện trước mặt mọi người, thậm chí có nhiều người ở Hải Phòng có lẽ còn không biết Dương Minh Hạo có một đứa con trai tên Dương Thừa Húc.

Khi điều tra, Giang Anh Tuấn đã cảm thấy có chút kỳ quái, thậm chí còn đặc biệt tìm người kiểm tra Dương Thừa Húc, lại phát hiện anh ta còn không có quốc tịch, lân này NhanNhật Linh xuất hiện, cũng có thể coi như phát súng đột phá.

“Em chưa hề nghe đến Dương Thừa Húc, Anh Tuấn, vợ của Dương Minh Hạo là ai, anh có biết không?

Hình như trước giờ không biết Dương Minh Hạo còn có vớ, cũng chưa có phóng viên nào hỏi qua, trong lúc nà sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Vợ và con đều muốn giấu đi, không biết Dương Minh Hạo nào có vấn đề gì, Nhan Nhã Quỳnh nghĩ mãi không rõ, vẻ cảm thấy có chút kỳ quái, thậm chí còn đặc biệt tìm người kiểm tra Dương Thừa Húc, lại phát hiện anh ta còn không có quốc tịch, lần này NhanNhật Linh xuất hiện, cũng có thể coi như phát súng đột phá.

“Em chưa hề nghe đến Dương Thừa Húc, Anh Tuấn, vợ của Dương Minh Hạo là ai, anh có biết không?

Hình như trước giờ không biết Dương Minh Hạo còn có vớ, cũng chưa có phóng viên nào hỏi qua, trong lúc nà sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Vợ và con đều muốn giấu đi, không biết Dương Minh Hạo nào có vấn đề gì, Nhan Nhã Quỳnh nghĩ mãi không rõ, vẻ mặt tò mò nhìn Giang Anh Tuấn.

“Anh cũng không đặc biệt chú ý đến điểm này. Dường như chưa từng có người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh Dương Minh Hạo…”

Nói như vậy, Giang Anh Tuấn lại càng cảm thấy kỳ lạ, nếu Dương Minh Hạo không có vợ thì Dương Thừa Húc từ đâu mà tới?

Bốn mắt nhìn nhau, hai người họ đều một mặt khó hiểu, Nhan Nhã Quỳnh cười ra tiếng trước, cầm quả táo đã gọt sẵn trên tay, đưa cho anh: ‘Ăn ít đồ trước đi, trên người Dương Minh Hạo còn rất nhiều bí ẩn, chúng ta từ từ tra, thể nào cũng có thể nhìn ra sự thật phía sau.”

“Được rồi, đều nghe Nhã Quỳnh, trước cứ chờ tin đi, tạm thời chịu tủi ở TQT;, hôm nay dậy sớm vậy, em đi nghỉ ngơi một chút đi.”

Mặc dù thấy tinh thân của Nhan Nhã Quỳnh không tệ nhưng vẻ mặt vẫn tràn đầy mệt mỏi, Giang Anh Tuấn nhìn mà đau lòng.

Vốn dĩ không cảm thấy gì, đột nhiên Giang Anh Tuấn nói lời này, Nhan Nhã Quỳnh liền cảm thấy sự mệt mỏi bao trùm lấy mình như núi.

Đặc biệt là ở chân truyền đến một trận đau nhức, cô vội vàng ném giày cao gót ra khỏi chân, nửa người dựa vào trên giường.

Lúc đi giày cao gót chỉ cảm thấy mình khí thế vô cùng, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra cửa, đến lúc về lại nghe Giang Anh Tuấn nói lời này, cộng thêm vẻ khẩn trương trước đó, cả người đau nhức, bắp chân run lên, không muốn động đậy gì.

“Đi tắm nước nóng thư giãn một chút, thật sự không được thì bảo tài xế đến đón, về nhà tắm bồn sẽ dễ chịu hơn, em đừng lo lắng quá, thả lỏng một chút.

Không để ý tới Giang Anh Tuấn, kéo lê cơ thể mệt mỏi đi vào phòng vệ sinh tắm nước nóng, mới đi một chút mà hai bắp chân đau dữ dội, gót chân bị mài đỏ bừng.

Đã giữa trưa, đến giờ ăn cơm, Nhan Nhã Quỳnh vẫn bơ phờ dựa vào trên giường, xoa bóp chân mình, vẻ mặt ỉu xìu, nhìn như là củ cải trắng bị úng nước, một chút tinh thần cũng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.