Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 512: Chương 512




Trở về căn phòng của mình, Nhan Nhã Quỳnh mới chậm rãi thở phào một hơi, ngồi đơ ra ở trên giường, cả người như vừa trút được gánh nặng.

Ngồi một lúc, Nhan Nhã Quỳnh run rẩy đứng lên, quả nhiên lừa người khác là chuyện không nên làm. Còn chưa bắt đầu thực hiện, lòng cô đã sợ hãi vô cùng, cũng không biết ngày mai rốt cuộc có thể lừa được Anh Tuấn không.

Trong đầu suy nghĩ liên miên một hồi, thế nhưng động tác trên tay lại không chậm lại, cô sắp xếp qua loa quần áo, cất gọn đi, tâm trạng mới bình yên trở lại, đi đến bệnh viện với một vài đồ dùng của Hướng Minh.

Thời gian cô đi ra ngoài đã đủ dài rồi, còn tiếp tục kéo dài nữa thì Giang Anh Tuấn sẽ nghi ngờ mất.

Nhan Nhã Quỳnh nhanh chóng quay trở lại bệnh viện, cô hít sâu một hơi, trên mặt nở một nụ cười, đẩy cửa bước vào.

Trong phòng không có ai cả, cửa sổ đang được mở ra, ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu vào, thấp sáng cả phòng, rèm cửa màu trắng nhẹ bay theo gió. Nhan Nhã Quỳnh có hơi nghi ngờ, đóng cửa lại, bước vào thêm hai bước nữa mới nghe thấy lờ mờ tiếng nước chảy ở phòng tầm, tiếng róc rách không giống như rửa đồ vật gì đó, mà là đang tắm!

Nhan Nhã Quỳnh chau mày lại, nghĩ đến vết thương trên người của Giang Anh Tuấn, có cảm giác không thở được, cô còn chưa kịp lén lút trốn đi, Giang Anh Tuấn đã bằng mặt không bằng lòng, nếu như cô thật sự rời đi rồi, không biết anh còn ngoan ngoãn dưỡng thương không.

Càng nghĩ càng tức, Nhan Nhã Quỳnh đen mặt, đẩy phòng tắm ra, bước vào.

Phòng tắm lúc này đang đầy hơi nước bay lượn lờ, hơi nóng khắp phòng, trên mặt Giang Anh Tuấn còn có nét đỏ ửng hiếm thấy. “Anh Tuấn, anh đang làm gì vậy?”

Giang Anh Tuấn không nghĩ Nhan Nhã Quỳnh lại quay lại nhanh như vậy, càng không nghĩ đến việc cô sẽ mở luôn cửa phòng tắm ra, xuất hiện trước mặt anh như thế này. Não anh dừng lại một chút, ngây ngốc nhìn cô hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Thế nhưng Nhan Nhã Quỳnh đã hối hận từ khoảnh khắc cô đẩy cửa ra, mắt nhìn Giang Anh Tuấn đang ở trần ngồi trên ghế, da thịt vốn dĩ trắng nõn được nhuộm lên một màu hồng nhạt, vết thương chưa khép lại trên bụng có màu trắng, vừa nhìn là biết thời gian anh ngâm mình trong phòng tắm không hề ngăn. Sự tức giận của cô đã biến mất khi nhìn thấy vết thương của anh, bây giờ chỉ còn lại đau lòng.

Cũng không quản được nhiều như vậy, Nhan Nhã Quỳnh kéo khăn tắm xuống, cấn thận quần vào cho anh, khó khăn đỡ anh ngồi xuống xe lăn, kiên nhẫn giúp anh lau khô nước trên người, lúc này mới mặc cho anh một chiếc áo choàng tắm, đẩy xe lăn ra ngoài. “Anh Tuấn, lần sau anh tắm nhất định phải gọi người đến, bác sĩ nói vết thương tạm thời không được chạm vào nước…”

Vừa đẩy xe ra ngoài, vừa lải nhải bên tai anh, trong mắt của Nhan Nhã Quỳnh chỉ còn lại sự đau lòng. “Chẳng qua là vừa nãy nói vệ sĩ đẩy anh ra ngoài để phơi nắng, rồi đổ mồ hôi, trên người cứ dính lại, anh chỉ dội nước qua loa thôi, em cứ yên tâm, anh tự mình biết.”

Anh cầm lấy tay cô nghịch nghịch, vừa cười với cô vô cùng xán lạn: “Lần sau, em giúp anh có được không?”

“Đương nhiên em sẽ giúp anh trông, lần sau anh gọi em…”

Nói rồi mặt Nhan Nhã Quỳnh đó lên, những việc như giúp anh tắm rửa, sao cô có thể đồng ý một cách thoải mái như vậy, huống hồ không lâu nữa cô phải đi rồi, nghĩ đến đây, khuôn mặt đang đỏ ửng lại trắng bệch, Nhan Nhã Quỳnh vô thức giãy dụa, rút tay mình ra khỏi tay anh. “Sao vậy? Trong người cảm thấy không khỏe sao?”

Bàn tay đang nắm lại rút ra, Giang Anh Tuấn vô thức quay đầu lại nhìn cô, thấy mặt cô trắng bệch, cơ thể loạng choạng như sắp đổ, lòng anh cảm thấy khẩn trương, hỏi một câu, ngọ ngoạy định đứng lên.

Nhan Nhã Quỳnh nhìn thấy vậy thì lập tức hoàn hồn, miệng hơi ấp úng, lắc đầu với anh: “Em không sao, chỉ là đột nhiên nhớ đến anh trai, thời gian dài như vậy, cũng chỉ có gửi thư qua lại, em hơi không yên tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.