Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 526: Chương 526




Công tước Otto cười nhạt, đẩy cửa đi vào hỏi. “Đã tốt hơn nhiều rồi, chuẩn bị tối hôm nay về nước, ngài có đi cùng tôi không?”

Đã nhiều ngày trôi qua, chuyện ở Hải Phòng sợ là đã bị ông ta nắm rõ tất cả, lần này ông ta tới đây, mục đích là gì anh cũng đoán được rồi. NhanKiến Định thở dài, nhíu mày ngồi lại lên giường. “Không thể đợi thêm mấy hôm nữa sao? Thân thể của con còn chưa hoàn toàn khôi phục đầu. Chuyện ở Hải Phòng không cần phải vội, ông đã có biện pháp rồi.”

Otto ngồi trên ghế salon, đôi chân dài vắt chéo, có vẻ ông ta hơi ngượng ngùng khi đề nghị như vậy, vì ông ta muốn giữ NhanKiến Định lại. “Em gái tôi còn đang ở trong nước, tôi không yên tâm về con bé. Tôi đã ở đây quá lâu rồi, nhất định phải về nước thôi.”

Trong lồng ngực anh vẫn có cảm giác rất buồn bực khó chịu, nhưng đã tốt hơn mấy ngày trước nhiều. NhanKiến Định mới nói một câu thôi mà mặt mũi anh đã đỏ bừng lên. “Con đã quyết định như vậy rồi thì thu dọn đồ đạc đi, ông theo con về bên đó một chuyển. Có một số người, tạo ra chút nghiệp chướng, ông cũng cần phải về đó giải quyết thôi.”

Công tước Otto thở dài một hơi, nói một câu như vậy xong, ông ta bèn đứng dậy rời đi. “Chủ tịch, anh có ổn không?”

Công tước Otto vừa đóng cửa rời đi, NhanKiển Định đã không khống chế được cơ thể mình mà ngã khuyu xuống. Cũng may mà động tác của Chu Thanh rất nhanh, anh ta tiến lên, nửa khiêng nửa ôm, đỡ NhanKiến Định ngồi lại lên giường. “Lấy thuốc cho tôi.”

Vẫn quá yếu. Đôi lông mày của NhanKiến Định nhăn chặt lại. Với tình trạng như thế này, cho dù anh có cố gắng tới lúc lên được máy bay, thì có lẽ khi về tới nơi, anh cũng sẽ ngay lập tức phải vào bệnh viện. Ra ngoài thì không sao, nhưng cứ bệnh tật như thế này mà trở về, sợ là Nhã Quỳnh sẽ không hài lòng với anh. “Chủ tịch, còn chưa tới thời gian uống thuốc. Anh nghỉ ngơi một chút đi, tôi giúp anh sắp xếp đồ đạc.”

Chu Thanh hơi không đành lòng. Anh ta đã đi theo NhanKiến Định được năm năm rồi, trong khoảng thời gian khó khăn nhất cũng chưa từng thấy anh chật vật như vậy. Rốt cuộc là lần này đã có chuyện gì xảy ra?

Bọn họ vốn định về nước trước, nhưng không yên tâm về sức khỏe của Chủ tịch là một chuyện, quan trọng hơn là, Chủ tịch không thể ra khỏi nơi này được, đám người kia cũng không để cho anh ra ngoài, chỉ có thể cố gắng cho đến bây giờ. Cũng may là bọn họ sẽ lập tức về nước thôi, coi như cũng có chút hi vọng rồi.

Giúp NhanKiển Định đắp kín chăn xong, Chu Thanh vừa suy nghĩ vừa thu dọn đồ đạc. Lúc bọn họ tới đây cũng không mang theo gì nhiều, mỗi người hai bộ quần áo và một ít tài liệu, không đến mười phút Chu Thanh đã thu dọn gọn gàng xong, yên lặng ngồi bên cạnh giường trông coi NhanKiến Định. “Tôi không ngủ được, cậu tâm sự với tôi đi. Đã nhiều năm rồi chúng ta chẳng có thời gian nói chuyện với nhau.”

Ngủ không được, mặc dù thân thể rất mệt mỏi, không thể chịu nổi, nhưng hiện tại tinh thần của NhanKiến Định tương đối tốt. Anh nhìn Chu Thanh thu dọn hành lý xong, thì hơi sững người ra trong chốc lát. “Chủ tịch, anh muốn nói chuyện gì?”

Chu Thanh ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên đùi, đôi mắt anh ta cong lên, khuôn mặt tươi cười. “Bao nhiêu năm nay anh đi theo tôi, tôi còn chưa từng hỏi anh, anh có ước mơ gì không?”

Đại khái là cơ thể đang không có sức, khiến NhanKiến Định hơi đa sầu đa cảm, trong nháy mắt anh chợt nở nụ cười tươi tắn.

Chu Thanh bị hỏi như vậy thì hơi sửng sốt, theo bản năng há miệng ra, nhưng lại chẳng thể nói được một câu nào. Do dự một lúc lâu, ngay vào lúc NhanKiến Định cho rằng anh ta không biết nói gì cả, vừa định mở miệng bảo bỏ qua đề tài này, thì giọng nói có chút nghẹn ngào của Chu Thanh truyền tới: “Chủ tịch, có lẽ anh không biết. Tôi sống bình thường với gia đình đến năm mười tám tuổi, khi lên Đại học rồi mới dọn ra ngoài. Ở nơi đó, không có ai hỏi tôi về ước mơ hay đại loại vậy, trong måt bọn họ chỉ có tiền thôi. Cho nên, đại khái là từ nhỏ đến giờ, anh là người đầu tiên thực sự hỏi về ước mơ của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.