Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 546: Chương 546




Thật là ngu ngốc không có thuốc chữa, khuôn mặt Trần Nhật Linh lạnh lùng, ánh mắt nhìn Dương Thừa Húc xen lẫn vẻ châm chọc. Rõ ràng bố anh ta là một người có bụng dạ sâu không lường được, kết quả con trai lại không hề biết suy nghĩ, một thằng nhà giàu quyền thế ngu ngốc!

“Đột nhiên xảy ra chuyện, anh không kịp trở tay. Thư kí trưởng trực tiếp đặt vé máy bay cho anh, chỉ còn nửa tiếng đã phải check in lên máy bay nên anh không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, sau khi máy bay cất cánh mới hơi hối hận, nhưng lúc đó đã chậm.”

Từ nhỏ Dương Minh Hạo đã là cậu ấm được che chở nuôi dưỡng ở bên trong nhà kính, hầu như chưa từng tiếp xúc qua những chuyện này. Trần Nhật Linh là người đầu tiên đối xử không tốt với anh ta mà chưa bị Dương Minh Hạo đuổi đi…

“Lần sau nhớ kỹ chuyện gì cũng phải thương lượng với em, đồ mà bố anh đưa cho anh đâu, bây giờ lấy ra cho em xem một chút.”

Cô ta còn đang lo lắng tìm không ra lý do để ra tay với vật kia, thật đúng là muốn ngủ thì có người đưa gối đầu. Cảm giác này không hề tệ chút nào!

Dương Thừa Húc nghe theo ngay, mím môi gật nhẹ đầu, dù sao anh ta đã tìm hiểu nghiên cứu món đồ này nhiều năm vẫn không có chút manh mối nào, không bằng để cho Nhật Linh thử một chút, cô ta thông minh như vậy, có khi sẽ mở được két sắt bố đưa cho anh ta sớm hơn chút.

Tủ sắt không lớn lắm, Dương Thừa Húc nhanh chóng ôm tới. Chiếc tủ đại khái lớn bằng một thùng sữa, tủ sắt màu bạc trông rất khiêm tốn, nhìn dáng vẻ Dương Thừa Húc ôm đi thì hẳn nó cũng không quá nặng. Trần Nhật Linh theo bản năng ngồi thẳng người dậy, vươn tay nhận lấy tủ sắt.

“Mật mã bố anh để lại cho anh là gì?” . Chí

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.