Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 551: Chương 551




Dương Thừa Húc, con trai của Dương Minh Hạo, nếu như trong thời điểm mấu chốt như vậy mà cô lại bị rơi vào tay của Dương Minh Hạo…. Hậu quả ra sao ngay cả chính cô cũng không dám nghĩ tới. Một bên là tập đoàn Sunrise và TQT, một bên lại là Lê Quốc Nam, sau một lúc lâu đấu tranh tâm lý, cuối cùng Nhan Nhã Quỳnh trầm mặt yên lặng ngồi bên cạnh giường cúi đầu, không thể nhìn rõ được biểu cảm lúc này của cô.

Cuộc gọi đột nhiên bị tắt đi khiến sắc mặt của Dương Thừa Húc có chút trầm tĩnh khó đoán, ngơ ngẩn ngồi trên giường một lúc lâu. Mãi cho đến khi tiếng kêu của Trần Nhật Linh từ trong phòng tắm truyền ra mãi không dứt lại, anh ta mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, lảo đảo bước vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm mở rộng, bên trong hơi nước mờ trắng không nhìn rõ được gương mặt, đôi chân trắng nõn mảnh khảnh của Trần Nhật Linh đặt bên rìa bồn tắm, cả người đều chìm trong bồn tắm, mái tóc đen dài bồng bềnh trong làn nước, toàn bộ cảnh tượng này nhìn qua vừa quỷ quyệt vừa quái dị.

“Sao anh đi lâu như vậy mới quay lại đây, miệng vết thương trên đùi lại bị dính nước rồi. Lát nữa sau khi tắm xong ra ngoài thì anh gọi bác sĩ tới băng bó lại cho em đi!”

Trần Nhật Linh nhấc chân lên giơ đầu gối đã ướt đẫm tới trước mặt anh, gương mặt của cô ta hiện lên vẻ yếu ớt đáng thương.

“Nghe hộ em một cuộc điện thoại, cô gái đầu bên kia nói nếu như em tiếp tục không tới thì cô ấy sẽ tới. Châu à, em hẹn gặp ai vậy, chân đã bị thương tới mức này rồi, nếu không thì cứ từ chối trước đi, hoặc là mời cô ấy tới nhà cũng…”

“Anh nghe điện thoại của em?”

Giọng điệu của Trần Nhật Linh lạnh băng cắt ngang lời nói của Dương Thừa Húc. Cô ta vịn vào bồn tắm chậm rãi đứng lên, toàn bộ chân trong nháy mắt lập tức ngâm vào nước, một màu đỏ chói lọi chậm rãi lan dần ra trong làn nước nhưng chính cô ta lại giống như không hoàn toàn nhìn thấy hay phát hiện ra nó, cô ta chỉ nhìn chằm chằm về phía Dương Thừa Húc. Sự hung dữ trong ánh mắt khiến cô ta nhìn qua giống như đã thay đổi hoàn toàn thành một người khác.

“Lúc anh đi ra ngoài thì vừa vặn nghe thấy tiếng chuông điện thoại của em vang lên, anh thuận tay nghe giúp em một chút. Châu à, bác sĩ nói miệng vết thương không được tiếp xúc với nước đâu, nếu không sẽ khép miệng lại rất chậm. Em tắm nhanh lên đi, anh sẽ lau người giúp em rồi bôi thuốc lại lần nữa.”

Dương Thừa Húc có vẻ hoàn toàn không nhận ra được sự giận dữ của Trần Nhật Linh. Anh ta mang theo vẻ mặt hoảng loạn bước qua đó, giữa đường còn bị trượt chân một chút, bóng dáng thất tha thất thểu đi tới bên cạnh bồn tắm, duỗi tay ôm toàn bộ cơ thể đang ngâm trong nước của Trần Nhật Linh lên, ôm thật chặt trong ngực rồi bước ra ngoài, thuận tay trải chiếc khăn tắm vừa to vừa rộng ra dịu dàng quấn chặt cơ thể cô ta rồi mới cẩn thận đặt cô ta lên chiếc giường mềm mại.

“Dương Thừa Húc, rất lâu trước đây có phải em đã từng nói với anh rằng không được nghe điện thoại của em, động vào điện thoại của em. Anh vô tình quên mất hay cố tình không nhớ ra vậy?”

Dựa vào thành giường, giọng điệu của Trần Nhật Linh vô cùng lạnh nhạt giống như không hề cảm nhận được chút đau đớn nào từ vết thương trên đùi nữa. Cô ta nằm nghiêng trên giường, tùy ý để máu trên chân chậm rãi chảy xuống dưới nhuộm đỏ một nửa chiếc khăn tắm.

“Châu à, anh thật sự không cố ý mà. Chỉ là lúc nãy tiện tay nhấc máy thôi. Lần đó em nhắc nhở anh, em cũng không nói nhất định phải khắc sâu vào trong tâm trí, chẳng lẽ ở trong mắt em anh chính là một kẻ nhiều âm mưu một chút cũng không đáng tin sao?”

Dương Thừa Húc vừa yếu ớt lên tiếng vừa tìm thuốc trong hòm thuốc đặt bên cạnh, cúi đầu xử lý miệng vết thương trên đùi cô ta.

Miệng vết thương vốn đã bị dính nước, hơn nữa vừa bị ngâm trong nước nóng nên lúc này nhìn càng thêm dữ tợn đáng sợ. Lớp thịt màu trắng đã bị rữa ra, máu tươi chảy ra bên ngoài, sau khi nhỏ dung dịch oxy già vào thì xuất hiện một lớp bọt màu trắng sùi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.