Trần Bắc run run gọi điện thoại báo cáo cho trong nước một tiếng, sau đó anh ta tập hợp tất cả mọi người lại, bảo người chuẩn bị sẵn sàng, kéo một sợi dây thừng dài, đưa cho gần năm mươi tên vệ sĩ đi vào dò đường tìm người. Anh ta thì đứng chờ ở tại chỗ, chờ viện trợ từ nước ngoài của Công tước Otto.
Hải Phòng, NhanKiến Định đã vội đến sứt đầu mẻ trán. Giang Anh Tuấn bên này đột nhiên gặp chuyện bất ngờ, làm anh ấy trở tay không kịp, vội vàng bảo nhóm người kia tăng nhanh tốc độ. Mặt khác anh ấy còn phát tán ảnh chụp của Vũ Nguyên Hải ra ngoài, cho toàn bộ thế giới tìm tung tích của người này.
Ban đầu kêu Giang Anh Tuấn đi tìm Nhã Quỳnh, không ngờ rằng một thành phố nho nhỏ lại có thể vây Giang Anh Tuấn vào đường cùng.
Đi qua đi lại vài vòng ở trong phòng, NhanKiến Định lo toan đến đỏ cả mắt, cho nên anh ấy dứt khoát đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Ông cụ Giang ở bên này tìm người bảo vệ anh ấy thật chặt chẽ, còn anh ấy thì lại trở về biệt thự nhà họ Nhantrước.
Mặc dù có vệ sĩ canh giữ ở trong bệnh viện, nhưng mà nói cho cùng thì không đâu an toàn bằng nhà mình. Có rất nhiều chuyện làm anh ấy khoanh chân bó gối, huống chi bây giờ thân thể của anh ấy đã ổn định hơn rất nhiều rồi, cứ ở lâu trong bệnh viện cũng không phải là cách.Đọc tại Truyenone.com để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Sau khi Otto theo anh ấy trở về biệt thự của nhà họ Nhan, ở trong phòng khách, quản gia trước kia đã tạo phản, suýt chút nữa đã hại chết Nhan Nhã Quỳnh. Mặc dù NhanKiến Định có nghĩ thầm rằng phải trừng trị, thế nhưng không biết thế nào mà người đó lại trốn quá kỹ, đến bây giờ anh ấy cũng không thể tìm ra được.
Trong nhà vẫn không có người nào. Mãi cho đến hiện tại, anh ấy cũng chưa hề tìm quản gia nào khác đến.
Bây giờ anh ấy đã trở về, không có quản gia cũng không được, nên đã dứt khoát xung phong nhận việc, tạm thời thay thế quản gia.
“Vội vàng trở về như thế, có chuyện gì à?”
Trong một đêm đã về luôn nhà họ Nhan, như thế này không giống tác phong của NhanKiến Định cho lắm.
“Giang Anh Tuấn đi cứu người, bị một người tên Vũ Nguyên Hải bắt cóc. Cin nghi ngờ chỗ chúng ta có kẻ làm phản, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, bây giờ con còn chưa làm rõ được. Ở lại bệnh viện quá mạo hiểm, biệt thự của nhà họ Nhanan toàn hơn một chút.”
Trên thế giới này đâu có chỗ nào là an toàn. NhanKiến Định mím môi, từ năm năm trước khi anh ấy tỉnh lại, đến bây giờ, cái tên Vũ Nguyên Hải này chắc chắn là kẻ khó chơi nhất mà anh từng gặp. Giang Anh Tuấn cũng phải chịu thiệt với anh ta, cho dù bây giờ anh có bỏ Hải Phòng để đi tiếp viện, có lẽ cũng chưa phải là đối thủ của người đàn ông kia, có lẽ còn trúng kế của anh ta.
Người này đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc là có mục đích gì, đến giờ còn chưa rõ ràng. Nhưng anh ta đã chọn đối phó với Giang Anh Tuấn và Nhan Nhã Quỳnh, thì bọn họ cũng chỉ có thể làm địch nhân!
“Người tên Vũ Nguyên Hải này thực ra ông cũng đã nghe qua, sao các cháu lại chọc vào tên điên đó thế?”
Công tước Otto nhướng mày, nhìn vẻ mặt NhanKiến Định có vẻ không được vui lắm, đáng thương, buồn bã, nhìn là biết, chắc chắn đã bị Vũ Nguyên Hải đánh bại.
“Người giúp Trần Nhật Linh bắt cóc Nhã Quỳnh chính là kẻ đó. Bây giờ con đang nghi ngờ Giang Anh Tuấn đang ở trong tay anh ta.”
NhanKiến Định đưa tay đỡ trán, đầu anh đau nhức. Bệnh của anh vừa khỏi chưa được bao lâu, thì hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, thậm chí còn không cho anh được nghỉ ngơi một chút nào. Bây giờ anh rất chóng mặt, không tập trung tư duy được.
“Nếu quả thật là Vũ Nguyên Hải thì các cháu thua trong tay anh ta cũng chẳng có gì là lạ.”
Công tước Otto nhún vai, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, than một tiếng, sắc mặt cũng thả lỏng hơn.
“Sao ông ngoại lại biết anh ta?”