Tiếng hét thất thanh vang to khắp phòng, Trần Nhật Linh sụp đổ ngã khụy xuống đất, sắc mặt cô ta trắng bệt, bờ môi thì run lên.
Sự căm hận trong lòng đã sắp nhấn chìm lấy cô ta, bây giờ cô ta chỉ hận sao lúc đó không giày vò Nhan Nhã Quỳnh thêm chút nữa mà lại để cho cô được chết một cách nhẹ nhàng như vậy. Trần Nhật Linh cúi gằm đầu xuống nên không thể nhìn thấy được cô ta đang khóc nhưng khóe miệng lại đang khẽ nhếch lên. .
Giang Anh Tuấn chỉ cảm thấy lỗ tai mình “đùng” lên một tiếng như vỡ tung, đầu óc anh cứ ong ong không ngừng, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi hơn.
Nếu như anh đã không thể tiếp tục ở lại chỗ này nữa thì anh chỉ việc đổi chỗ là được thôi mà.
Những người ở gần đó vây đến xem náo nhiệt đã chật cứng, nếu không phải có các vệ sĩ liều mạng cản lại và những người đó cũng không dám ngang nhiên đắc tội với nhà họ Giang và nhà họ Trần thì e là họ đã sớm xông lên đến tận phòng để xem rồi.
Trần Nhật Linh la thét không chỉ làm Giang Anh Tuấn đau đầu đến chau mày mà ngay cả quản gia Sơn nghe xong cũng không chịu nỗi, ông ta nghĩ bụng không biết đám người xem náo nhiệt, không sợ làm sự việc lớn thêm ngoài kia đã lan truyền ra tin tức khủng khiếp đến mức nào nữa.
“Cô Nhật Linh, tốt hơn nên mau chóng đưa cậu chủ về đi!”
Quản gia Sơn không đứng ngoài xem nữa mà gọi vài bảo vệ tiến về trước, định sẽ đánh ngất Giang Anh Tuấn rồi đưa anh đi.
Tiêu rồi, hình tượng cô ta tạo dựng trước giờ đã bị hủy rồi, cô ta chỉ lo phủi sạch tình nghi mà hoàn toàn quên mất chỗ này là Thiên Đường, là nơi tập trung những kẻ ăn chơi trát tán nhiều nhất, cũng chính là nơi mà tất cả các loại tin tức được truyền đi nhanh nhất.
Trần Nhật Linh nhìn Giang Anh Tuấn từ kháng cự đến đồng ý đi theo họ với vẻ mặt không cảm xúc thì sắc mặt cô ta càng lúc càng khó coi hơn.
Nếu như lúc ban đầu dễ nói chuyện như vậy thì làm sao cô ta có thể bộc lộ nhiều như thế chứ.
Cô ta khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, nghiến chặt răng đi bên cạnh Giang Anh Tuấn, cùng bước ra ngoài. Cô ta nghiêng đầu nhìn vê đám người chỉ biết ăn chơi bên ngoài, cứ cảm thấy trong ánh mắt bọn họ nhìn cô ta ẩn chứa sự chê cười và khinh bỉ.
Cô ta cúi đầu, cố ép bản thân không để tâm đến những chuyện đó nhưng những ánh mắt đó lại không dừng lại, cứ làm cho cả người cô ta đau nhức khó chịu. Trần Nhật Linh nghiến răng kìn kịt, cẩn thận ghi nhớ kĩ trong đầu mấy kẻ cười vui vẻ nhất, sẽ có một ngày, cô ta sẽ để bọn họ cũng nếm thử cảm giác bị người khác cười chê, khinh bỉ, cô ta sẽ bắt đám người đó phải trả lại cả trăm cả ngàn lần.
Bây giờ họ cười vui vẻ chừng nào thì sau này cô ta sẽ để cho họ phải khóc đau khổ chừng đó.
Trong đầu Trần Nhật Linh nảy ra vô số cách giày vò người khác, cô ta vẫn đang tức giận.
“Anh Anh Tuấn, lát nữa sau khi trở về
“Đừng nói chuyện với tôi, muốn có cái danh bà Giang thì cưới Giang Vân Chánh đi cho nhanh!”
Đến ông nội Chánh Anh Tuấn cũng không gọi nữa, cơn giận và nỗi đau trong lòng anh không có chỗ nào để giải tỏa, anh hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình mà không thèm màn đến chuyện của thế giới bên ngoài.
Anh chỉ là một người đàn ông bình thường, dù ý chí anh có kiên định và mạnh mẽ đến thế nào thì khi mất đi †ình yêu đích thực anh cũng sẽ phát điên, bây giờ anh còn có thể tỉnh táo sống trên thế gian này chẳng qua là vì vẫn còn rất nhiều việc cần anh phải làm mà thôi.
“Anh Anh Tuấn…”
Trân Nhật Linh vẫn không chịu thôi, cô ta vẫn khẽ lên tiếng.