Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 92: Chương 92




Khi Lâm Tiến Quân rời đi, vẻ mặt của Giang Anh Tuấn nhanh chóng trở nên ảm đạm, nhưng sự tàn nhãn trong mắt lại khiến khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

Xem ra có một vài người thật sự không kịp chờ đợi nữa rồi, tính tình của ông nội anh quả thực là người đầy thủ đoạn, có vẻ như đám yêu ma quỷ quái này ở Hải Phòng gần đây quá nhàn rỗi rồi.

Hai tháng không xuất hiện, đây cũng là thời điểm anh đến lúc anh thả lỏng gân cốt rồi.

Nhưng trước mắt vẫn còn một số việc cần xử lý trước.

Sau khi tỉnh lại, thấy thân thể cũng không có gì nghiêm trọng, Giang Anh Tuấn chậm rãi thay quần áo rồi một mình lái xe đến nhà cũ của nhà họ Hoäc.

Đương nhiên Trần Nhật Linh vẫn còn ở đây, chỉ là cô ta đang nằm trên giường một cách yếu ớt.

“Anh Anh Tuấn, anh đến thăm em à?”

Trần Nhật Linh trên giường chật vật ngồi dậy, trí nhớ của cô ta chỉ lưu lại hương hoa, không hề biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, thậm chí còn không biết mình khỏe lên như thế nào nữa.

Hít một hơi thật sâu, Giang Anh Tuấn cố gắng kìm nén sự tức giận.

Anh liếc nhìn ông cụ Chánh đứng ở cửa, thiếu chút nữa lại nổi điên thêm, nhờ còn tia lý trí cuối cùng mà dừng lại.

Anh nhướng mày nhìn Trân Nhật Linh nằm trên giường, một tay kéo cà vạt ra, vẻ mặt nhàn nhạt dường như đang mất kiểm soát. Anh không phải người không dám đánh phụ nữ, nhưng nếu họ làm thì họ phải tự chịu trách nhiệm.

Giang Anh Tuấn ngồi lùi về phía sau, bắt chéo đôi chân dài một cách lười biếng.

Bật lửa phát ra tiếng “tách”

nhỏ nhẹ, anh cúi đầu đưa điếu thuốc vào châm.

Làn khói trắng lờ mờ bay lượn lờ lên trên, che đi đường nét trên khuôn mặt anh, tuy mơ hồ nhưng không ngờ có chút hấp dẫn dụ hoặc.

Trần Nhật Linh mím môi ngồi trên giường nhìn anh.

Giang Anh Tuấn cũng nhìn chằm chằm cô ta qua làn khói mỏng.

Ánh mắt của anh đầy sự lãnh đạm và dữ tợn, như có một thanh kiếm sắc bén, bình tĩnh dùng nó để chém người khác.

Trần Nhật Linh bây giờ vốn dĩ không còn xinh đẹp, cô ta đưa mắt nhìn anh, cho đến khi thu cả người vào trong chăn bông, cô ta mới chợt nhận ra có lẽ mình đã bị Giang Anh Tuấn chán ghét.

“Kể từ bây giờ, cô phải tránh khỏi tầm mắt của tôi, hơn nữa cũng không được phép bước vào nhà họ Giang dù chỉ là nửa bước.”

Anh nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta lạnh sống lưng.

“Cái gì, em là vợ chưa cưới của anh, sao lại đối xử với em như vậy? Em chờ anh bao nhiêu năm rồi, mà chỉ một câu nói có thể đuổi em đi sao? Giang Anh Tuấn, anh kiêu ngạo quá rồi đấy!”

Bực bội hóa thành tức giận, cô ta yêu mà không được đáp lại. Vì thế cảm xúc nhiều năm cuối cùng cũng bộc phát, †ạo thành mũi tên chĩa vào người anh.

Nửa điếu thuốc quanh quẩn trong không khí, ông cụ Chánh đứng ở cửa chịu không nổi. Loại chuyện đó, nếu như không có sự đồng ý của ông ta thì ai cũng không được tính toán trên đầu Giang Anh Tuấn ở nhà cũ của nhà họ Giang. Nói cho cùng vẫn là ông già như ông ta đã hồ đồ rồi! Cứ tưởng chỉ cần gạo sống, cơm chín thì mọi việc đều có thể giải quyết dễ dàng, nhưng không ngờ rắc rối còn lớn hơn gấp bội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.