Nhân Tình Bí Mật

Chương 15: Chương 15




Hạ An Kiều cùng Tinh Đông tâm sự rất nhiều thứ. Mặc dù rất giận dỗi việc y đùa cợt mình hơi quá nhưng cô cũng không để bụng. Hạ An Kiều bận việc mấy tháng trời rời xa quê nhà, nói thật đều rất nhớ đứa nhỏ này. Tận tới chiều cô còn có việc khác nên tạm thời luyến tiếc đi khỏi bệnh viện.

Hôm nay Hoa An không còn choáng ngợp nữa. Tinh Đông ngồi trong phòng mình, lấy tay đỡ trán. Y hiểu Đường Chính Dật, hắn giận y chắc chắn sẽ không về nhà. Căn nhà đó cũng đã mấy ngày chưa quét tước không đóng bụi dày mới lấy làm lạ. Tinh Đông xoa ấn đường, chắc phải về nhà một chuyến. Cũng phải chuẩn bị tinh thần ngủ một đêm cô quạnh mới được. Khi nào Đường Chính Dật nguôi giận, chí ít về đến nhà cũng sẽ thoải mái.

Tinh Đông thở dài, đứng lên thay một bộ quần áo mới, cũng chỉ đơn thuần là quần đen, áo sơ mi. Tinh Đông mặc sơ mi rất đẹp, nước da trắng, dáng người thon dài. Cài kín nút áo càng tăng thêm vài phần cảm giác cấm dục.

Như thường lệ, Tinh Đông đi xe buýt về đến đầu tiểu khu, từ từ đi bộ vào.

Còn nhớ quyết định dọn ra riêng là do Đường Chính Dật. Hắn vốn dĩ là muốn sống một mình, không đụng mặt cha hắn với vài người chú bác nói chuyện không hợp. Thẫm Tư Yên như thế nào lại bắt sang Tinh Đông. Thật tự nhiên nói với Đường Chính Dật: Nhà lớn như vậy một mình con ở cũng không hết hay cho Đông Đông ở cùng với con?

Tinh Đông chỉ nhớ mơ hồ vẻ mặt lúc đó của Đường Chính Dật rất không đồng tình nhưng không hiểu lí do gì vài hôm sau lại đồng ý. Tinh Đông lúc đó vừa mừng mà vừa lo. Chí ít không phải cố tình kiếm chuyện gì đó để gặp hắn nữa. Kết quả hắn cũng chỉ về nhà vào lúc chiều tối.

Tinh Đông mở cửa nhà. Kì lạ, cửa nhà tại sao lại không khóa?

Trộm?

Tinh Đông nhẹ nhàng mở cửa, bước đi vừa chậm vừa nhẹ không dám phát ra âm thanh. Cả người đều đề phòng. Y chẳng biết đánh đấm gì sất, lỡ như mà trộm thật thì xong đời rồi. Cầu trời cho y gặp tên trộm nào đó hiền lành một chút.

Vừa bước chân vào phòng khách, Tinh Đông liền sững sờ.

Không phải trộm.

Đường Chính Dật.

Hắn ngủ rồi? Ngủ ngồi trên sofa rất không thoải mái. Vẻ mặt hắn tiều tụy hơn rất nhiều. Cả người mặc âu phục màu đen, trông hơi âm u.

Tim y bỗng dưng đập thật mãnh liệt... chỉ vì nhìn thấy gương mặt của hắn.

Tinh Đông xem đồng hồ, đã là sáu giờ tối, trời lạnh hơn ban sáng. Y lấy cái áo khoác trên kệ, rón rén đến gần hắn, khoác lên cơ thể to lớn. Lặng yên nhìn gương mặt hắn lúc ngủ. Lúc nhắm mắt cũng đã phản phất rất nhiều sự lạnh lùng, băng lãnh. Tinh Đông sờ lên ngực trái, không hề giảm đi sự mãnh liệt. Bản thân y hai mươi lăm tuổi, yêu người đàn ông ba mươi lăm tuổi sắp lập gia đình đã là một sai lầm lớn, lại còn là anh trai mình. Y cũng không biết mình suy nghĩ cái gì trong đầu. Chuyện này tốt nhất chỉ nên để trong lòng, thà rằng nhìn người đàn ông này ghét y chứ không phải sẽ không bao giờ gặp lại.

Nên nấu thứ gì đó cho Đường Chính Dật ăn, chắc hắn chưa ăn gì đàng hoàng mấy hôm nay rồi. Vừa xoay người định rời đi, cổ tay y đã bị nắm lại.

Hắn mở mắt nhìn y, cảm giác dường như rất u buồn. Hắn cúi đầu, trầm giọng: Xin lỗi... xin lỗi em!

Tinh Đông hơi đơ ra. Hắn xin lỗi trước? Y trầm mặc, nhỏ giọng lạnh nhạt: Anh ăn gì đã...

Hắn lắc đầu, tuyệt đối không buông tay y: Mấy ngày rồi tôi ngủ không tốt... em ngủ cùng tôi được không?

Mắt hắn hiện rõ hai quầng thâm, gương mặt hơi tái xanh, thiếu ngủ trầm trọng.

Cũng nên ăn gì trước đã.

Đường Chính Dật không quan tâm, bế ngang Tinh Đông ôm vào lòng. Mở cửa phòng ngủ của hắn, đem y đặt xuống giường, cả hai cùng khoác chăn. Tinh Đông bị bất ngờ phản ứng không kịp, giãy giụa cũng không thể. Cứ vậy bị hắn ôm vào lòng.

Hơi thở của hắn cơ hồ không còn yếu như lúc nãy. Tinh Đông xoay lưng về phía hắn, tâm tình như trống đánh, hai tay thập phần run rẫy. Đường Chính Dật mệt mỏi tới mức đó sao? Mệt mỏi đến mức có thể chấp nhận ôm y ngủ sao?

Tinh Đông nửa ngày mới nói được: Hay là để em đi tắm, mấy ngày nay em không được sạch sẽ lắm...

Đường Chính Dật lại tiếp tục không quan tâm y: Là tôi không nên tức giận... tôi sai rồi! Em đừng giận tôi! Đừng đi!

Tinh Đông lắc đầu: Em không giận! Là em sợ anh những lúc mất kiểm soát như vậy sẽ càng không thích em.

Vòng tay của Đường Chính Dật lại siết chặt hơn một chút. Tinh Đông cảm giác hơi thở của hắn ngày một gần lại, gần đến vành tai của y. Hơi thở rất gấp gáp, mang theo rất nhiều kìm nén, càng lúc càng gần đến vành tai y như sắp chạm vào, sắp ngậm lấy.

Giọng Đường Chính Dật ngắt quảng: Đừng sợ tôi! Xin em... tôi không ghét em!

Tinh Đông mở to mắt, hai tay bịt miệng. Y có phải nghe lầm rồi không? Hắn không ghét y, hắn trước giờ chưa từng ghét y? Trái tim Tinh Đông sắp sửa nhảy ra ngoài rồi. Y hít sâu cố gắng chấn tỉnh.

Đường Chính Dật kéo eo Tinh Đông sát vào khuôn ngực mình, cả cơ thể đều ôm gọn. Hơi thở của hắn luồn vào lỗ tai y, Tinh Đông rùng mình một cái.

Tôi hôn tai em có được không?

Tinh Đông trợn mắt không dám tin, tay càng che kín miệng, lòng ngực phập phồng lên xuống.

Thấy y không trả lời, hắn kề sát môi vào vành tai y thì thào: Một chút thôi...

Nói xong lập tức ngậm lấy không chờ y trả lời. Hắn cơ hồ đã kìm nén rất lâu, đến hạ thân phía dưới cũng cương cứng, cọ vào quần y. Bị hắn liếm mút kịch liệt nơi vành tai, hai vai y run run, cắn môi không dám phát tiếng.

Đường Chính Dật thở rất gấp, tham lam mút lấy, đem hai tay che miệng y lấy xuống. Hắn muốn nghe thanh âm nhỏ nhẹ của y, muốn nghe y đứt quãng gọi tên hắn.

Đầu gối y co lên, ngón chân cong lại cọ xuống tấm ga trải giường. Phát ra âm thanh nho nhỏ không cam chịu. Đường Chính Dật cắn mạnh xuống một cái, hằn lên dấu răng trên vành tai y.

Tinh Đông như sắp khóc, cầu xin: A... đủ rồi... anh dừng lại đi!

Đường Chính Dật lật người Tinh Đông, mặt đối mặt. Hắn ngậm ngón tay y, từng khe ngón tay đều liếm qua. Ngón tay thon dài, mịn màng như nữ nhân. Kích thích hắn hôn mãnh liệt. Đưa lưỡi xuống cổ tay, mút đến hiện lên một dấu bầm đỏ, lại cắn một cái thật mạnh.

Hắn cắn thật sự rất đau, nơi đó liền hiện dấu răng. Đau đến mức khóe mắt y cơ hồ có nước.

Đủ rồi... ư...

Tôi muốn hôn em!

Đường Chính Dật ở phía trên, chống tay hôn xuống. Ngậm lấy đôi môi hồng đào, mềm mại. Lần này không mạnh bạo như trước nhưng cũng không hề nhẹ nhàng. Từ từ cạy miệng y đi vào bên trong.

Trong người Tinh Đông giống như có một nguồn điện đang chảy dọc, cảm giác thật khó hiểu. Tinh Đông rất muốn chạm vào Đường Chính Dật nhưng không phải theo cách này. Thật sự rất giống như một mối quan hệ lén lút, không đứng đắn. Y muốn chạm vào hắn mà không cần nhìn những người xung quanh, muốn ôm hắn mà không cần cảm thấy có lỗi. Cục diện bây giờ đều không phải.

Tinh Đông vô thức một tay chống xuống giường, một tay ôm lấy cổ hắn, siết chặt nơi cổ áo sơ mi, nhoài người lên đáp lại hắn. Không chỉ Đường Chính Dật mà chính Tinh Đông cũng bị bất ngờ với hành động của mình.

Đường Chính Dật buông môi y ra, nhìn lấy gương mặt có phần gầy đi. Dù là gầy đi nhưng đường nét vẫn thanh tú như vậy. Điều làm tim hắn đập nhanh chính là tiếng thở dồn dập, gương mặt đầy mị hoặc chết người, đôi mắt đẫm nước, trực trào như sắp rơi lệ. Bên dưới quần hắn lại căng ra thêm một chút, thật muốn đem y nhốt lại, không cho ai chạm tới, mãi mãi chỉ có thể là của riêng hắn.

Đường Chính Dật lại hôn xuống. Điên cuồng mút mát hai cánh môi, mút đến đỏ một mảng xung quanh. Tay lần mò cởi nút áo sơ mi trắng, phát ra chất giọng khàn đặc, thật nhỏ nói: Em trả ơn tôi đi! Tôi đã nuôi em hơn mười năm rồi.

Trả ơn? Em... em phải như thế... Ưm...

Đường Chính Dật thô bạo cắn đầu ngực hồng nộm đang cương cứng, tiếp lại liếm xung quanh nơi đó một vòng, ngậm lấy mút mát.

Môi y run run, lời nói ra đều biến thành rên rỉ: Đừng... ư... đau... đừng cắn... em...

Phía sau mông bị đôi bàn tay của người nọ cực lực nhào nặn, xoa đến gần nơi tư mật. Tinh Đông cơ hồ bị kích thích, ưỡn người lên phía trước, tay siết cái gối đầu sắp bị y xé toạt ra.

Đường Chính Dật luồn chân vào giữa hai chân y, cọ sát quần nơi hạ thân. Hắn nắm lấy cái gối khác kê xuống lưng y, nâng lên phần hông. Đem quần y kéo xuống, trực tiếp ngậm lấy hạ thân y một cách dễ dàng.

Dang rộng chân em ra!

Miệng hắn rất ấm, rất điêu luyện. Tinh Đông trong chốc lát đã bắn đầy khoang miệng hắn. Hắn ấy vậy mà đem cái mớ trắng trắng tanh tưởi kia nuốt xuống.

Tinh Đông nức nở thành tiếng, khàn đặc cầu xin hắn: Chúng ta... đừng tiếp tục nữa có được không?

Hắn bắt lấy môi y, lau đi nước chảy ngang trên khóe mắt. Lãnh đạm nói: Không!

Nói rồi nhanh chóng đem quần y ném đi cùng y phục trên người hắn rơi xuống sàn. Ngón tay thăm dò bên ngoài nơi u huyệt hồng nộm, mạnh bạo cắm ngay ngón tay vào bên trong. Tinh Đông rên lên một tiếng, đầu gối lập tức rút lên. Lấy tay đẩy đầu Đường Chính Dật như sắp van lạy: Đường Chính Dật... cầu anh... đừng tiếp tục... cầu anh mau rút ra... a...

Đường Chính Dật cong khóe môi, thở gấp nói: Là em nói muốn trả ơn bây giờ lại không muốn nữa?

U huyệt hồng nộm, thắt chặt ngón tay hơi thô của hắn. Hắn cực lực đem ngón tay cắm ra rút vào, khuếch trương nơi đó.

Tinh Đông ôm lấy tấm lưng rộng lớn của hắn. Đem lưng hắn làm nơi trút giận, cào lên mấy đường dài.

Đau... đau... ca ca... em đau quá!

- -----------

Hx3+ =))) cấm trẻ em dưới 18.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.