Nhân Tình Bí Mật

Chương 5: Chương 5




Đường Chính Dật lái xe không chậm cũng không nhanh. Thừa hiểu được thói quen của y nên mở hé cửa xe ra một chút. Tinh Đông hưởng được một tí gió nhẹ nên nhắm mắt. Một chốc sau thì ngủ không hay biết. Hắn nghe tiếng thở đều đều của y sau đó dừng xe bên đường vắng người.

Vẫn là bao năm qua, gương mặt đó trong lòng hắn là cực phẩm. Đứa nhỏ hắn đem ra từ dinh thự bốc cháy, hai mắt đỏ hoe ngập nước. Hai tay nhỏ nhắn, trắng hồng đang bỏng rát ôm lấy cổ hắn khóc thương tâm. Lần thứ hai tim hắn trật một nhịp, nóng hơn cả ngọn lửa hừng hực ngoài kia. Năm hắn tròn hai mươi tuổi đã đem trái tim giao hẳn cho một đứa trẻ chỉ sấp sỉ lên mười. Từng chút một muốn đem y khảm vào trong ngực. Muốn dùng bàn tay không chút mềm mại sờ lên đôi môi căng mọng. Muốn từ từ xâm nhập vào cơ thể còn quyến rũ hơn cả nữ nhân.

Đường Chính Dật dùng ánh mắt chưa từng ôn nhu hơn dừng ở mái tóc đang bị gió lộng cho rối. Hắn khẽ đưa bàn tay mình len lỏi vào mái tóc đen mềm mại. Hắn biết Đường Tinh Đông không phải đồng tính luyến ái. Sẽ không chấp nhận loại quan hệ nguy hiểm này. Hắn chọn im lặng, chọn âm thầm bảo vệ, chọn cam chịu đứng nhìn.

Đường Chính Dật khó khăn cau lên một nụ cười, giọng nói bức rức: Muốn hôn quá!

Rụt tay về, lắc đầu rồi nổ máy xe. Lần này là đi chậm hơn khi nãy. Hắn tuyệt không muốn phá giấc ngủ của y.

Về đến cửa biệt thự hắn nhẹ ôm lấy y vào lòng từ từ tiến vào trong. Khẽ đặt Tinh Đông lên sô pha, hắn lấy lon sữa bò vừa mua đi đun nóng.

Tinh Đông mở mắt. Xung quanh một mảng tối đen chỉ còn ánh đèn trắng sáng truyền ra từ phòng bếp pha vài tiếng va chạm. Y lần mò kiếm công tắc bật đèn.

Anh? , y nhìn người đàn ông trên tay cầm ly sữa không biết nóng là gì chỉ mở to mắt.

Hắn gật đầu, Tinh Đông vội thu về ánh mắt bất ngờ, chạy đi lấy những thứ vừa mua. Miệng không quên ít nhiều xin lỗi, Em... em ngủ quên mất... xin lỗi... sẽ đi nấu cơm ngay...

Hắn đặt ly sữa nóng xuống bàn, giọng nói dịu hơn: Không cần nữa. Tôi không đói. Em uống cái này sau đó nghỉ ngơi đi!

Tinh Đông liền trở nên áy náy. Phải chăng là Đường Chính Dật giận rồi? Nhưng mà... y biết tính khí hắn nên cũng không muốn lắm lời. Đem những thứ vừa mua để ngăn nắp trong tủ lạnh. Lủi thủi uống cạn ly sữa nóng. Vẫn còn nhớ kỹ những thứ sơ cứu để trong một cái hộp nhỏ màu trắng trước khi đi. Nhưng để cũng có được ích lợi gì đâu. Mỗi khi bị thương Đường Chính Dật đều mặc cho nó qua như vậy. Hôm nay mới có dịp đem ra sử dụng.

Không quên tắt hết đèn phòng khách mới cùng hộp sơ cứu bước lên trước cửa phòng hắn. Em vào thay băng cho anh... có được không?

Bên trong không nặng không nhẹ, Được... em vào đi.

Hắn vừa từ phòng tắm bước ra. Trên người chỉ quấn mỗi cái khăn trắng ngang hông. Tóc thấm ướt, vài giọt nước men theo xương hàm nam tính chảy dọc xuống ngực. Đường Tinh Đông hai tai phím hồng, vội vàng quay lưng.

Em... em... xin lỗi! , tim bỗng chốc hẫng vài nhịp.

Đường Chính Dật phì cười. Nắm lấy áo thun trắng trên giường mặc vào. Từ từ tiến lại phía sau lưng y. Thổi nhẹ một hơi mát lạnh vào tai khiến Tinh Đông rùng mình. Giọng nói từ miệng phát ra ngỡ như thì thào, mang sức hút cực mạnh. Có thể làm người ta đứng tim bất cứ lúc nào, Tới giờ... thay băng.

Đường Tinh Đông hoảng hốt, miệng lắp bắp nói không rõ chữ, Anh... anh... mặc áo vào... mặc vào đi!

Hắn gian trá cong khóe môi nắm lấy vai y lật lại. Cả hai mặt đối mặt với nhau. Tinh Đông mặt đỏ như trái hồng chín, lan tới cả mang tai. Cả người co lại không bằng cánh cửa nhỏ. Không khác mấy với một con mèo nhỏ, hai mắt to tròn chớp chớp. Chỉ một vòng tay cũng có thể ôm gọn. Hắn lúc này như thể không kiềm nổi xúc cảm, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ đè y ra mà dùng sức ngấu nghiến.

Đường Chính Dật vội ổn định tinh thần, Sấy tóc cho tôi! . Hắn đi về giường ngồi ngay ngắn. Y chỉnh chỉnh lại cổ áo. Ho khan vài tiếng. Tinh Đông hay thường xuyên quét tước nhà cửa nên những vật dụng trong phòng hắn thường để như thế nào cũng là do y an bài. Mở ngăn tủ lấy ra một máy sấy tóc, nhẹ nhàng lại gần Đường Chính Dật.

Thay đồ rồi hẳn ngủ! , giọng nói hắn hiện rõ ôn nhu.

Tinh Đông mặc dù có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng cũng biến mất. Chắc là do hắn ở gần Vu Lỵ quá nhiều nên những lời nói hay cử chỉ quan tâm đến một người là không tránh khỏi. Y khẽ cười. Sau khi thay băng em sẽ tự về. Ngày mai ở Hoa An còn có ca trực. Không làm phiền đến anh.

Mặt hắn bỗng chốc biến mất biểu tình dễ chịu, giọng nói hơi có chút kìm nén, Tôi bảo em về đây! Em chẳng lẽ không để lời nói tôi vào đầu?

Tinh Đông vội lắc đầu, tỏ vẻ ủy khuất, Anh không khó chịu vì em ở đây sao?

Lời thốt ra liền khiến Tinh Đông hối hận. Hôm nay đúng là lá gan đã lớn thêm một chút rồi. Bình thường y cũng không dám hỏi đến mấy vấn đề tương tự.

Đường Chính Dật nghe xong thì mở mắt. Thì ra y dọn đi vì sợ hắn cảm thấy khó chịu khi sống chung. Không khó chịu!

Mắt y liền hiện lên một tia mừng rỡ nhưng rõ là còn nhiều thứ lỳ quặc kia mà?

Vậy tại sao lúc em dọn đi anh rất bình thường?

Tưởng em có việc bận ở Hoa An nên tạm đi vài ngày. Sẽ không nghĩ là em đi mấy tháng không về.

Tim y đập thình thịch như được ai gõ vào. Đúng thật là do Đường Chính Dật gõ vào. Cũng tự cảm thấy bản thân sai ở điểm nào đó. Hắn không biết nấu ăn, không biết dọn dẹp càng không biết mỗi tối tự mình lên phòng ngủ. Nếu Tinh Đông cứ vậy mà đi thì chẳng khác nào đang bỏ mặc hắn.

Được! Em sẽ về. , Tinh Đông tắt máy sấy. Lấy trong hộp trắng ra thuốc cùng bông băng còn mới. Khẽ nhíu đôi mày thanh tú, Anh sau này cẩn thận một chút. Vết thương lần này nặng hơn những lần trước rất nhiều.

Đường Chính Dật hiếm hoi có một nụ cười vui vẻ nhưng y lại chẳng may mắn thấy được. Nụ cười đó cũng mau chóng tắt đi. Trời trở lạnh, đừng ăn bận quá mỏng ra đường.

Chiếc áo len màu nâu này vào hôm sinh nhật được Thẩm Tư Yên tự tay đan cho. Không ngờ lại không dày dặn mấy lại còn rộng khiến y chẳng khác gì quấn một cái khăn ra đường. Thẩm Tư Yên thật không thích hợp với những thứ tự tay làm như thế này a.

Tắm đi! Tôi để đồ trên giường. , Đường Chính Dật xoa đầu y mấy cái hệt như còn lúc nhỏ. Tinh Đông có chút thẹn.

Em về phòng mình được rồi! , dù gì cũng không quên nghĩa vụ em chồng. Tốt nhất vẫn là nên giữ khoảng cách một chút. Y cũng không ngờ tương tư lại khiến con người ta khổ sở tới mức này. Bất giác thở dài một hơi ngao ngán.

Đường Chính Dật trên mặt không một biểu tình. Kéo chăn lên tới eo, giọng điệu làm người ta lạnh sống lưng, Phòng em đóng bụi dày... tôi không muốn nói lại lần hai.

Tinh Đông nghe xong trán bất giác đổ một tầng mồ hôi lạnh. Co giò chạy vào phòng tắm. Hôm nay quả thực Đường Chính Dật rất lạ hay là do ngày thường y quá kiên dè chăng?

- ------------------------------

Hết chap 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.