“Em... Em muốn có một đứa con”
Sau một hồi hoan ái cuồng nhiệt, cô lau nhẹ lớp mồ hôi mỏng trên trán, nhìn anh nói nhỏ.
Sau khi nghe cô nói, đôi mày rậm của anh nhíu lại, tỏ vẻ không vui. Tuy nhiên giọng điệu vẫn dịu dàng
“Ngọc Nhi, em là người phụ nữ ở bên cạnh anh lâu nhất. Em có biết vì sao em ở bên cạnh anh lâu như vậy không?”
“Em biết. Vì em nghe lời, hiểu chuyện, không như các cô tình nhân trước kia của anh”
Cô ở bên anh từ năm cô hai mươi ba tuổi, đến nay cô đã hai mươi sáu. Cũng được ba năm rồi.
Trước đây, anh thay người như thay áo. Có người ở bên anh vài tháng, cũng có người ở bên anh vài ngày, thậm chí là một đêm. Với anh, phụ nữ chỉ là công cụ ấm giường. Anh cho họ tiền, họ cho anh thể xác. Giao dịch sòng phẳng.
Một ngày anh gặp cô, cô nói với anh chỉ cần anh cho cô số tiền mình đang cần, cô sẽ làm theo bất kỳ yêu cầu nào của anh. Và cô trở thành tình nhân của anh. Ngày ngày đợi anh về để thực hiện nghĩa vụ.
Nhưng cô không giống với những tình nhân trước kia của anh. Cô không yêu cầu, đòi hỏi bất cứ thứ gì. Mỗi lần quan hệ xong liền dùng thuốc. Cứ như vậy mà ba năm trôi qua.
“Em biết, sao hôm nay còn muốn làm trái ý anh?”
“Phong Thành, em...”
Anh ôm cô vào lòng “Được rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa”
“Thành, lần trước em... quên uống thuốc”
Anh buông cô ra, bước xuống giường, mặc lại quần áo. Sau đó, anh rời đi, trước khi ra cửa còn để lại một câu “Nếu có, thì bỏ đi”
Anh đi, bỏ lại cô trên chiếc giường lạnh lẽo, đôi mắt cô vô hồn nhìn trên tầng nhà. Phụ nữ ai không muốn có một gia đình? Nhưng số phận của người tình nhân là thế này, không có quyền được hạnh phúc, được yêu thương, được có một gia đình của riêng mình...
Đã hơn hai tháng anh vẫn chưa trở lại. Có lẽ anh giận rồi. Đến cuối cùng, cô vẫn như các cô tình nhân trước đây của anh.
Hôm nay, cô đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kì. Bác sĩ thông báo cho cô một tin mừng nhưng lòng cô đau thắt lại “Chúc mừng, cô sắp được làm mẹ”