“Bí mật của anh là từ trước đến nay, anh đều yêu em”
Nghe đến bốn từ “từ trước đến nay”, trái tim cô lỡ mất một nhịp. Cô có nghe nhầm không? Anh vừa thừa nhận rằng anh yêu cô.
“Thành, anh nói sao?”
“Bà xã, anh yêu em” Vì sợ cô lại không nghe rõ. Anh hét thật to với mặt biển.
Có một lần, anh vô tình nhìn thấy một chàng trai cùng với cô gái nắm tay mà hét to rằng, chàng trai đó yêu cô gái kia. Lúc đó anh cảm thấy hành động đó thật trẻ con và nực cười. Nhưng đến hôm nay anh mới biết hành động trẻ con và nực cười này khiến người ta có cảm giác thoải mái như thế này.
Nhìn thấy cô ngơ ngác như thể vừa nghe thấy một chuyện gì đó rất hoang đường, anh cười, khẽ hôn lên trán cô một cái “Em nghe rõ chưa?”
Cô gật đầu.
“Vậy đừng gọi anh là Thành nữa, gọi anh là ông xã được không?”
Cô lại gật đầu.
“Gọi anh là ông xã đi”
Cô gật đầu lần nữa.
Anh cười, cô gái này thật là. Đã làm mẹ rồi sao vẫn như đứa trẻ mới lớn thế này?
“Được rồi, chúng ta về phòng thôi, gió lớn thế này, em cảm mất”
Khi anh nắm tay cô đi, cô vẫn còn chưa hoàn hồn vì câu nói anh yêu em. Câu nói này, cô đã đợi quá lâu rồi. Đợi từ lúc cô còn là một thiếu nữ đến hôm nay cô đã là mẹ. Cuối cùng cô đã đợi được. Tuy thật lâu nhưng cuối cùng vẫn có kết quả. Xứng đáng, xứng đáng lắm.
“Ông xã” Cô gọi anh. Cảm xúc lúc này của cô là gì nhỉ? Là không thể diễn tả bằng lời. Là hạnh phúc lấn át tất cả.
Anh nhìn cô mỉm cười “Chịu gọi rồi sao?”
“Ông xã, ông xã, ông xã...” Hai từ này, cô muốn gọi cả đời.
....
“Bà xã, em không khỏe sao? Sao lại ăn ít thế này?”
Nhìn thấy cô vừa ăn được một chén cơm đã buông đũa, anh có chút lo lắng. Mấy ngày gần đây cô rất lạ, cả người gầy gò xanh xao. Ăn cơm rất ít, đôi khi còn hay cáu gắt khó chịu.
“Em không biết, em cảm thấy hơi khó chịu, không muốn ăn nữa”
“Ngọc Nhi, con bị bệnh gì sao? Cảm thấy trong người rất khó chịu sao?” Dì Liên cũng rất lo lắng cho cô. Dì yêu thương cô như con gái ruột của dì.
“Không sao đâu ạ, con nghỉ ngơi một lát là ổn”
“Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra” Vì lo lắng cho cô nên anh cũng chẳng thể nào nuốt trôi cơm. Chỉ mong có thế nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.
Đột nhiên dì Liên lên tiếng “Ngọc Nhi, con có thai sao?”
Lời của dì nói khiến cô giật mình. Tính đi nhẩm lại, hơn hai tháng nay, cô vẫn chưa có...
“Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra” Anh không nói hai lời, lập tức khoác áo cho cô rồi đến đưa cô bệnh viện.