Một buổi sáng của sáu tháng sau, anh đến nơi cô ở. Chiếc xe vừa dừng lại trước sân nhà, anh có cảm giác rất lạ. Quan sát xung quanh ngôi nhà một lượt, anh sững người. Ở một góc khuất, phơi đầy quần áo của trẻ sơ sinh.
Anh vội vào nhà. Phòng khách không có ai. Phòng bếp cũng không có ai. Đến khi anh mở cửa phòng ngủ, cô đang cho một đứa trẻ bú bằng sữa của mình.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hơn năm ngày trước, vào lúc giữa đêm, anh có đến. Lúc đó cô đã ngủ, trên người trùm chăn kín mít. Anh không suy nghĩ nhiều vì đây là thói quen của cô, khi ngủ một mình sẽ ôm một cái gối và đắp chăn đến cổ, chỉ chừa phần đầu cho dễ hô hấp.
Đã rất nhiều lần anh không tự chủ được mà đến thăm cô vào lúc giữa đêm, lúc mà cô đã ngủ say giấc. Anh sợ nếu đến sớm hơn, mình sẽ không tự chủ được mà muốn cô. Nhưng sức khỏe cô không cho phép. Ngắm nhìn cô ngủ vài tiếng, anh lại rời đi trong im lặng. Anh không thấy có gì bất thường. Có lẽ cái bụng bầu kia đã bị lớp chăn dày che khuất.
Nhìn thấy anh, động tác đang cho con bú của cô bỗng khựng lại. Nhưng rất nhanh cô liền vỗ vỗ để đứa trẻ tiếp tục bú. Đứa bé nút lấy nút để như đã khát sữa từ rất lâu đến cuối cùng cũng thỏa mãn buông khỏi ngực mẹ.
Cô nhìn thấy con đã được bú no, nhẹ nhàng đặt con xuống giường. Vỗ vỗ bụng thật nhẹ để nó ngủ. Khi đứa nhỏ lim dim chuẩn bị ngủ, cô mới nhìn anh “Thành, xin lỗi vì chưa có sự cho phép của anh mà em đã sinh con ra”
Đến bây giờ khi nghe cô nói, anh mới dám khẳng định đứa nhỏ là con anh.
Anh đờ người không biết nên phản ứng thế nào.
Cô khó nhọc bước xuống giường. Vết thương của người mới đẻ còn rất đau. Đau đến chảy nước mắt, cô nhìn anh “Trước giờ em không đòi hỏi gì ở anh, chỉ xin anh cho em đứa con này. Được không?”
Anh im lặng, trái tim như bị ai bóp chặt. Đau... Rất đau
Cô thấy anh im lặng, rất sợ anh sẽ mang con của cô đi. Vì cô biết rất rõ, cái giá của việc làm trái lời anh nó đắt đỏ như thế nào. Cô quỳ xuống, nắm lấy vạt áo của anh, khẩn cầu “Thành, em cầu xin anh. Cầu xin anh cho mẹ con em một con đường thoát. Em hứa, đợi vết thương của em đỡ đau, em sẽ mang con đi thật xa. Trên thế giới này sẽ không ai biết đó là con của anh. Được không? Được không anh?”
Anh gỡ đôi tay gầy guộc đang nắm chặt vạt áo của mình. Xoay người, bước ra khỏi phòng, bỏ lại cô còn quỳ ở đó
“Em đi đi”