Một tháng sau, khi sức khỏe đã ổn định hơn cô quyết định rời đi. Suốt một tháng qua cô luôn ôm một hi vọng nhỏ rằng sẽ có một ngày, anh đến thăm mẹ con cô. Nhưng không có, anh không đến thăm cô dù chỉ năm hay mười phút. Ba năm qua, dù anh không có một chút tình cảm nào với cô thì cũng phải có một ít nghĩa chứ. Cô quên, quên anh tàn nhẫn đến mức nào.
Cô đâu biết rằng, mỗi đêm, khi hai mẹ con cô đã yên giấc. Luôn có một người đàn ông yên lặng đứng cạnh giường ngắm cô ngủ. Có khi cô ngủ quá say, còn đắp chăn trùm lên mặt. Người đàn ông có sợ cô ngạt nên cẩn thận vén chăn xuống, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô. Cũng có những lúc, con cô giật mình giữa đêm vì khát sữa. Cô mơ màng dậy cho con bú, người đàn ông vì sợ cô phát hiện ra mình nên núp sau cái tủ quần áo... Có lúc...có lúc... Đã có rất nhiều lúc, anh ta chỉ đến trong im lặng, rời đi trong yên tĩnh.
Một người yêu nhưng không dám yêu. Một người yêu nhưng không thể yêu, Chuyện duyên phận cũng thật kì lạ. Định sẵn vô phận, cớ sao lại se duyên?
“Thành, ngày mai em sẽ rời khỏi nơi đây”
Cô gọi cho anh, cô rất nhớ anh. Có lẽ đây là lần cuối cùng họ nói chuyện chuyện với nhau. Vi khi cô đi rồi, cô chẳng còn là tình nhân của anh nữa, lấy tư cách gì để gọi cho anh đây?
Anh ở bên kia có vẻ đang bận, cô nghe rất rõ tiếng người nói chuyện ồn ào.
Anh “ừm” một tiếng.
Cô nghĩ, đến cả nói chuyện vài câu với anh cũng thật khó.
“Em đi rồi, anh... “
Anh cất giọng rõ vẻ chán ghét “Ngọc Nhi, em đừng làm những việc khiến anh thay đổi quyết định của mình”
Vội dùng nụ cười để che khuất những giọt nước mắt sắp rơi “Em chỉ muốn chúc sức khỏe anh thôi”
Đầu giây bên kia im lặng hai giây “Được rồi, anh tắt máy. Anh rất bận”
Anh sợ nói chuyện với cô thêm một câu nữa thôi, anh sẽ thay đổi quyết định mà giữ cô lại. Anh không thể làm thế.
“Ngọc Nhi, chúc em bình an”
Không ai biết được, sau cuộc điện thoại đó, một người ôm con khóc nức nở. Một người trầm tư suy nghĩ với một trái tim nhói đau.