Nhân Tình Của Anh

Chương 8: Chương 8




“Phong Thành, em mong chúng ta đừng gặp lại nhau”

...

“Boss Thành, hôm nay đích thân anh đi khảo sát thị trường sao?”

“Không được sao?” Anh nhướng mày hỏi lại nam trợ lí

Trợ lí vội cười “Đâu có, chỉ là em thấy những việc như khảo sát thị trường tụi em có thể đảm nhiệm, không cần anh đích thân xử lí”

Bốn năm qua, anh đã thay đổi rất nhiều. Không còn là Phong Thành của ngày xưa. Một đại ca xã hội đen không thể bảo vệ được vợ con.

Hiện tại anh có một công ti quy mô trung bình chuyên sản xuất đồ dùng cho mẹ và trẻ em. Đã từng có rất nhiều người hỏi anh, tại sao lại mở công ti chuyên sản xuất những mặt hàng này mà không phải những mặt hàng khác. Anh chỉ cười chứ không cho họ một câu trả lời.

...

Anh cùng thư kí và trợ lí của mình đi khảo sát thị trường. Đã đến bữa trưa, họ cùng nhau ghé vào một nhà hàng nhỏ, ăn xong bữa trưa sẽ về thẳng công ti làm việc. Khi cả ba đã ăn xong, đang đi ra cửa. Thì có một bé gái tung tăng cũng chạy từ nhà hàng đó ra. Cô bé vì không để ý xung quanh mà đụng trúng anh

“Ui da” Một giọng nói non nớt vang lên “Chú ơi, chú đụng trúng Sầu Riêng rồi, chú xin lỗi Sầu Riêng đi”

Đến khi nói chuyện với anh, cô bé vẫn còn xoa xoa trán. Cái chú này cũng thật cao, Sầu Riêng chỉ đứng tới đùi chú đó thôi. Khi nói chuyện với chú bé phải ngước cổ lên. Mỏi thật.

Anh cười, khụy gối xuống để cô bé khỏi phải ngước lên nhìn mình một cách cực khổ.

“Là con không cẩn thận đụng phải chú mà”

Trợ lí và thư kí của anh của anh đi bên cạnh thấy vậy cũng cười. Nếu là Phong Thành của bốn năm trước, có lẽ anh đã vô cảm lướt qua. Nhưng Phong Thành bây giờ khác xưa rất nhiều, rất ấm áp đặc biệt là đối với những đứa bé.

“Thế là Sầu Riêng sai ạ?”

Con bé nhìn người đàn ông thì có một cảm giác đặc biệt nên mới nhận lỗi, nếu không bé sẽ chẳng nhận lỗi đâu.

“Bé con, bố mẹ của con đâu rồi?”

“Con đi chơi với mẹ, mẹ con đang đi vệ sinh”

Anh như đã hiểu, có lẽ cô bé đến đây với mẹ nhưng vì chờ mẹ đi vệ sinh nên mới chạy nhảy lung tung.

“Con nên ngồi yên...” Lời anh vừa mới nói được một nữa thì bị giọng nói của một người phụ nữ cắt ngang

“Xin lỗi các anh, con gái tôi nó nghịch... “

Cô im bặt khi nhìn thấy anh. Nhưng rất nhanh liền bế con gái lên, úp mặt vào ngực mình, cô định bỏ chạy

“Ngọc Nhi, bốn năm qua em có ổn không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.