Thông Ngôn vui mừng từ tận đáy lòng. Hắn gặp được đạo hữu.
Cũng giống như Tôn Kỳ từng vui mừng khi Nguyễn Đình tố đạo tâm, nhưng sau đó cũng chính hắn tự tay giết chết đạo hữu của mình, đây là cỡ nào đau đớn.
Tôn Kỳ cả đời sát lục vô số, chẳng kẻ chết nào khiến hắn nhớ đến, duy chỉ có Nguyễn Đình khiến hắn day dứt, hối hận.
Thông Ngôn cúi đầu, từ thắt lưng gỡ xuống một bầu hồ lô.
Hắn gỡ nắp hồ lô, rót vào hai ly sứ một thứ dịch trong suốt sóng sánh.
Một mùi thơm nồng bay xộc vào mũi, khiến đầu óc choáng váng mơ màng, tất nhiên chỉ là một chút ảnh hưởng, Tôn Kỳ rất nhanh thanh tỉnh, trong mắt hắn chỉ có sự hiếu kỳ.
Thông Ngôn nhìn Tôn Kỳ cười, đưa tay mời.
Tôn Kỳ không vội hành động, vẫn ngồi nguyên tại chỗ.
Thông Ngôn hiểu ý, cầm lên ly sứ, há miệng một hơi uống hết. Sau đó lại đưa tay mời.
Tôn Kỳ cầm ly sứ lắc nhẹ, để thứ dịch lỏng bên trong xoáy tròn, hắn đưa lên mũi ngửi nhẹ. Mùi thật nồng, thật khó tả, nó không giống như bất cứ thứ gì hắn từng ngửi.
Tôn Kỳ đưa ly lên môi nhấp nhẹ.
Cảm nhận ban đầu của hắn là nóng, đắng, cay. Thật khó uống. Tôn Kỳ muốn phun ra.
Nhưng chất lỏng vào miệng chưa xuống cổ họng đã tan hết. Hơi nồng xộc thẳng lên mũi, khiến cho mắt hắn hơi mờ đi, đầu óc choáng váng, cánh mũi phiếm hồng.
Thứ này giống như… chất độc. Nhưng độc tính quá yếu, Tôn Kỳ vận khởi yêu khí, độc tính bị quét sạch.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn Thông Ngôn khó hiểu.
Thông Ngôn lại không vội giải thích, tiếp tục rót đầy cho mình, đưa lên miệng uống sạch, rồi lại rót đầy. Lúc này hai má hắn đã nổi hồng nhạt, hắn mới mở miệng:
“Thứ này gọi là rượu!”
“Rượu!?” Tôn Kỳ nhíu mày, cái tên này lần đầu Tôn Kỳ nghe thấy. Hắn đã qua ba giới, chưa bao giờ nghe được tên này, trừ phi… Tôn Kỳ ánh mắt lóe sáng.
Thông Ngôn thấy vậy gật đầu, nói:
“Thứ này đến từ Thần giới. Lần đầu khi ta thử cũng như Huyết Ngục huynh. Sau vài lần là quen. Ta vất vả lắm mới mang được về một ít. Nếu không phải bằng hữu ta sẽ không mang ra.”
“Thứ này có gì hay mà khiến Thông Ngôn huynh say mê vậy?” Tôn Kỳ thấy Thông Ngôn uống một cách rất say mê, hẳn là rượu có tác dụng kỳ diệu.
Thông Ngôn nghe hỏi lắc đầu cười:
“Sao các ngươi cứ phải có tác dụng mới được? đám Tứ Phương Thần Thú lúc đó cũng hỏi y như vậy.”
“Ồ! vậy sao? thế huynh nói thế nào?” Tôn Kỳ hơi ngạc nhiên hỏi.
“Chẳng có tác dụng gì cả, chỉ đơn giản như ngươi thưởng thức một món ngon.” Thông Ngôn cười trả lời.
“Nào! uống thử lần nữa coi!” không để Tôn Kỳ hỏi tiếp, Thông Ngôn đã nâng ly, như có ý mời hắn làm theo, khi Tôn Kỳ nâng ly, Thông Ngôn cụng nhẹ vào ly của hắn.
Tôn Kỳ không hiểu. Thông Ngôn giải thích:
“Chỉ là một chút văn hóa khi uống rượu. Nào! lần này phải uống hết nha!”
Dứt lời, Thông Ngôn ngửa mặt, một ngụm uống sạch.
Tôn Kỳ hơi chút chần chừ rồi cũng làm theo. Một ngụm uống sạch.
Rượu vào trong miệng, vẫn là nóng, cay, đắng, hơi nồng xộc lên mũi. Rượu nhanh chóng trôi xuống cổ họng, chảy xuống bao tử. Hắn cảm thấy như bị đốt cháy từ bên trong.
Khi tới cổ họng thì bất ngờ hắn cảm thấy vị ngọt khó tả.
Rượu vào trong bụng, không chờ tiêu hóa, lập tức thấm vào các thành cơ quan đi vào máu. Khiến cho huyết dịch hắn sôi động chuyển nhanh, tim hắn nhảy lên thình thịch… thình thịch… máu lên não, đầu óc hắn hơi chút choáng váng, lảo đảo.
Tôn Kỳ vốn là người cẩn thận, hắn không cho phép mình mất tập trung. Yêu khí bùng nổ, hơi rượu lại một lần nữa bị đẩy ra ngoài.
“Vừa rồi là sao?” Tôn Kỳ khó hiểu hỏi.
Thông Ngôn vỗ đùi cười ha ha, giống như nhìn một tên lính mới.
“Lần đầu ai cũng như vậy! nào! uống thêm ly nữa. Lần này đừng có mà bức ra. Thứ này ta khó khăn lắm mới có được. Đừng uổng phí!”
Nói rồi hắn rót đầy cho Tôn Kỳ, rồi tự rót cho mình. Hai bên cụng ly. Uống!
Một lúc sau, cả hai đều ngà ngà say, mặt mũi đỏ ửng, hai bên ôm nhau hò hét quên hết sự đời.
Hai bọn hắn đều là cường giả tuyệt thế Yêu tộc, một chút rượu này tất nhiên không thể khiến bọn hắn mất lý trí, chỉ là tự mình lừa mình thôi. Bọn hắn gánh áp lực trên vai. Đôi khi bọn hắn cũng cảm thấy mệt mỏi. Cần một lần say, quên hết sự đời.
Tất nhiên! cả hai đều tâm tư cẩn mật, dù có say nói nhảm, cũng là nói những chuyện trên trời dưới đất.
Bọn hắn ôm vai bá cổ như huynh đệ thân thiết. Thông Ngôn đôi mắt mơ màng, hơi thở ngập mùi rượu nói:
“Ha, ha, ha… chúng ta thật hợp nhau. Huyết Ngục huynh đúng là tri kỷ của ta. Có khi ta thực sự chính là Thánh tộc như Huyết Ngục huynh nói.”
“Ha, ha… đúng đúng… nếu Thông Ngôn huynh là Thánh tộc thì tốt biết bao. Chúng ta có thể ngày ngày uống rượu nói chuyện.” Tôn Kỳ cười lớn nói.
“Ha, ha… hiểu ta chỉ có Huyết Ngục.” Thông Ngôn cũng lớn tiếng cười.
×— QUẢNG CÁO —