Nhân Tổ

Chương 784: Chương 784: Cuộc trò chuyện định mệnh




Thần giới, Tiếp Thiên Đài.

Trước đây Tiếp Thiên Đài chỉ dành cho những người tu luyện nguyện lực, người tới người đi không nhiều. Nhưng hiện nay tấp nập vô cùng, dòng người ra vào không ngừng, tất cả hối hả.

Tiếp Thiên Đài đối với những người tu thấp là con đường thăng tiến vừa nhanh vừa rẻ, lại an toàn, ngu gì không chọn. Rắc rối duy nhất là Nhân Chủng, nhưng hiện tại đã có cách giải quyết.

Tất nhiên hiện tại giá Nhân Chủng không hề rẻ nhưng cũng rất đáng. Một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã.

Tôn Kỳ hôm nay tâm trạng vui vẻ, hắn vừa xuất quan, trùng kích tam dực thành công.

Hắn chọn lúc này bế quan, một vì muốn tránh trưng binh, hắn không muốn lại tới Ma giới, hai là vì tham ngộ đã đủ, hắn vốn có thể sớm thành tam dực nhưng vì quá nhiều chuyện linh tinh mà bị trì hoãn.

Hắn thậm chí mình còn dư lực, có thể thử trùng kích tứ dực nhưng mà… được rồi, tam dực cũng đã đủ xài, không có thời gian trùng kích.

Thời thế bây giờ thay đổi rất nhanh chóng, không cho phép bế quan trường kỳ.

Nguyên Sa, Dạ Tuyết, Lôi Động… một đám người đều thăng cấp, hắn cũng không thể trì hoãn.

Tôn Kỳ đi đến Tiếp Thiên Đài, nghĩ tới sẽ cầm được một đống tài nguyên khiến hắn vui vẻ. Chợt hắn dừng bước, thấy trước cửa Tiếp Thiên Đài có tên thanh niên đang ngước nhìn, miệng nhoẻn cười, lẩm bẩm:

“Có ý tứ… thật là có ý tứ...”

Tôn Kỳ nhìn hắn có cảm giác kỳ lạ. Tôn Kỳ tiến tới đứng song hành, cũng ngước đầu nhìn Tiếp Thiên Đài, nói:

“Cái gì có ý tứ?”

Tên thanh niên biết Tôn Kỳ đến, không quá để ý, Tôn Kỳ hỏi, hắn cũng không có ý trả lời. Trong mắt hắn, Tôn Kỳ chỉ là hạng sâu kiến, hắn không muốn tốn nước bọt với dạng người này.

Tôn Kỳ gặp hắn không đáp cũng không có giận, mỉm cười chào hỏi trước:

“Ta gọi Thái Hoàng, còn học đệ...”

“Vũ Nguyên!” hắn lạnh nhạt đáp lại một câu.

Nhưng ngay sau đó hắn khẽ nhướng mày, trong đầu hắn có truyền âm: “Chủ Thượng, hắn gọi Thẩm Văn, là Bách Gia Cự Tử, rất có danh tiếng trong Thần tộc.”

Tên thanh niên giật mình, cúi đầu nhìn sang Tôn Kỳ, không thể không chăm chú một điểm, tên này vì sao lại nói tên giả, muốn lừa mình sao, hắn đã nhìn ra điều gì?

Suýt nữa đã lừa được mình!

Tên Thần tộc phản bội cũng là toát mồ hôi, mỗi lần gặp Tôn Kỳ luôn khiến hắn đau đầu.

Vũ Nguyên mỉm cười:

“Thẩm Văn học huynh nói đùa!”

“Ha ha… đùa một chút, đùa một chút...” Tôn Kỳ cười lớn.

Hắn thật sự ngạc nhiên, tên này vậy mà không nhận ra mình. Hắn không dám nói danh tiếng người người đều biết nhưng là tầng thấp tu vi, đứng trước Tiếp Thiên Đài không thể nói không biết hắn.

Tên này Tôn Kỳ cảm giác không mạnh lắm, khoảng nhị dực hoặc tam dực nhưng không hiểu vì sao… hắn không biết diễn tả thế nào… ừm... giống như nhìn trăng trong nước, rất rõ ràng nhưng luôn cảm thấy không thực.

“Học đệ muốn tu luyện nguyện lực sao?” Tôn Kỳ hỏi.

Vũ Nguyên nhìn chăm chú Tôn Kỳ, đôi mắt như tinh không vũ trụ lấp lánh ánh sao, không tìm được một điểm khuyết.

Tôn Kỳ cũng trực diện đối mắt, trong mắt toàn là những sự vật bình phàm, hoa nở hoa tàn, sáng nắng chiều mưa, giọt sương nặng trĩu trên lá cỏ, con người vất vả mưu sinh tìm kiếm một bữa no. Nhìn đâu cũng thấy tục sự.

“Không có hứng thú.” Vũ Nguyên thẳng thừng từ chối.

“Sao lại không hứng thú?!” Tôn Kỳ cười tươi. “Ta biết ngươi nghiện nhưng còn ngại.”

Tôn Kỳ bất ngờ nắm tay hắn kéo đi, Vũ Nguyên muốn tránh nhưng cơ thể này thực lực kém Tôn Kỳ, tránh không được.

Vũ Nguyên ghì lại thân, cười nói:

“Hay là thôi đi!”

“Huynh đệ, đừng ngại, coi chừng tí nữa nghiện, ta đuổi đi ngươi cũng không chịu đi.” Tôn Kỳ cười híp mắt, gia tăng lực.

Vũ Nguyên nhíu mày, hắn có thể thoát ra, tất nhiên rồi! hắn là tồn tại gì chứ! khởi nguyên đến nay cũng chẳng mấy người so được với hắn.

Nhưng mà như vậy sẽ lộ ra thân phận.

Hắn bày mưu cho Ma tộc đánh Thần giới, lợi dụng hỗn loạn bắt cóc một tên Thần tộc, thay thế trái tim, gặp Thần tộc gián điệp.

Khi nghe Tâm muốn đến Thần giới, thông qua cổng dịch chuyển ra ngoài không gian, tên phản bội giật hết cả mình.

Chủ Thượng thật là… liều lĩnh.

Hắn muốn khuyên, nhưng tự biết Chủ Thượng có chủ ý của mình, một khi quyết định, ai cũng không ngăn được.

“Chủ Thượng, còn Ma giới, ngài bỏ đi, vậy...”

“Yên tâm, Ma giới sẽ không sụp đổ.” Tâm lạnh nhạt trả lời.

Hắn không biết Chủ Thượng mục đích nhưng hắn nhiều năm kinh doanh, địa vị không thấp, lại biết việc mình làm nghiêm trọng, bởi vậy chuẩn bị rất nhiều hậu thủ, một tấm thẻ định danh với thân phận mới không có gì khó khăn.

Tâm muốn đi vào Thần giới một phần vì muốn xem Thần giới thế nào, một phần vì muốn thể hiện với Trật Tự: ta đến địa bàn của ngươi, ngươi làm gì được ta.

Vũ Nguyên không phản kháng cứ như thế bị Tôn Kỳ kéo vào trong Tiếp Thiên Đài.

Tên Thần tộc phản bội từ xa quan sát cũng là toát mồ hôi, tất nhiên chỉ là biểu hiện trong lòng. Hắn không dám đi cùng Vũ Nguyên, bởi vì hắn địa vị cực cao, một hành động nhỏ cũng sẽ bị chú ý, Chủ Thượng bên cạnh hắn chỉ chuốc thêm rắc rối.

Bản thân Chủ Thượng cũng muốn một mình vi hành.

Bởi vậy hắn ở xa quan sát.

“Uống đi! ngẩn ngơ cái gì!” chợt có giọng nói kéo hắn về hiện tại.

“Được… uống, uống...” hắn tươi cười, nâng lên hồ lô rượu, uống một ngụm lớn.

“Khặc khặc… sảng khoái!” hắn lấy tay áo lau khóe miệng. “Ngươi cũng thật biết hưởng thụ.”

“Hưởng thụ gì chứ?! là một lão đầu vô dụng mà thôi. Đội trưởng có biết bọn họ gọi ta là gì không?”

“Là gì?” tên phản bội tỏ ra hứng thú.

“Ngoại sự Thập Dương, nội sự Thần Sứ, nhàn sự… Tửu Lão… Ha ha ha...” nói xong Tửu Lão ngửa mặt phá lên cười.

Thì ra người nãy giờ cùng tên phản bội trò chuyện là Tửu Lão.

“Đám nhỏ vô lễ! bọn chúng làm sao biết được những hy sinh của ngươi, bọn chúng có được ngày hôm nay là nhờ công của ai chứ?!” tên phản bội tỏ ra bực tức.

“Ha ha… không ngờ đội trưởng vẫn còn nhiệt huyết như vậy.” Tửu Lão tươi cười.

“Nhiệt huyết gì chứ? già rồi! một chút bất mãn mà thôi.” tên phản bội cười khan, tự thưởng cho mình ngụm rượu.

Tên phản bội biết địa vị của mình, nếu tự nhiên xuất hiện ở đây sẽ bị nghi ngờ, may mắn có một cái cố nhân là Tửu Lão, tìm đến hắn uống rượu ôn chuyện, không phải là quá bình thường sao! một lý do tuyệt hảo.

“Hây da...” Tửu Lão thở dài, ánh mắt mơ màng. “Nhớ năm đó mười người chúng ta, mặc dù không có cái gì kinh thiên chiến tích nhưng dưới sự dẫn dắt của đội trưởng không có ai bị chết. Cái này những người khác không làm được.”

Tên phản bội lắc đầu cười.

“Nhưng bọn họ sau lưng nói ta là con rùa, không dám tham chiến, mới có thể bảo toàn tính mạng. Bọn họ mắng chúng ta hèn nhát.”

“Xin lỗi các ngươi!” tên phản bội nao nao, lại nâng chén uống sạch một hơi.

“Đội trưởng không có lỗi, bọn chúng chỉ là một đám thiển cận.” Tửu Lão cũng tức mắng lên một câu, sau đó lại thở dài. “Tất cả đã là quá khứ. Những người năm đó… không chết thì cũng thành tàn phế như ta.”

“Lỗi của ta!” tên phản bội lại tự trách.

“Sao có thể là lỗi của đội trưởng, không nhờ những năm này đội trưởng cho Trường Sinh Đan, ta thật không biết chết từ lúc nào.” Tửu Lão trên nét mặt lộ ra vẻ tươi sáng.

“Đáng tiếc, vẫn là không chữa được mắt của ngươi.”

“Đôi mắt mà thôi, có hay không cũng không quan trọng.”

“Nếu ngày đó ta là phong thần, đã có thể ngay tại chỗ trục xuất dị đạo cho ngươi. Lúc mang ngươi trở về thì đã muộn.

Chỉ trách ta quá phế vật.”

“Ai nói đội trưởng phế vật?! Trong mắt ta đội trưởng chính là thiên tài!”

“Không cần an ủi.” tên phản bội lắc đầu cười nhạt.

“Không phải an ủi, ta là thật lòng. Thử hỏi từ trước đến nay cái nào phong thần không phải thiên tài, có cái phế vật nào thành phong thần.”

Tên phản bội hơi giật mình, trong một ngày hắn vậy mà được hai lần khen là thiên tài, lời Tửu Lão khá giống với Chủ Thượng. Nhưng tất nhiên cùng một lời nói, người nói khác nhau, giá trị cũng khác nhau.

Hắn chỉ coi lời Tửu Lão như an ủi.

Hắn lắc đầu cười nhạt, có lẽ trùng hợp thôi!

“Uống đi! không cần nhắc đến những chuyện đau lòng.” tên phản bội nâng chén tự cụng một cái, sau đó uống trọn.

Tửu Lão uống một ngụm lớn, cười nói:

“Nhớ ngày xưa chúng ta sau mỗi trận đánh đều cùng nhau nướng thịt ngắm trăng, cuộc sống lúc đó thật tự do tự tại.”

Tên phản bội cũng cười nhẹ, đó là những ngày vui nhất trong cuộc đời hắn.

Tửu Lão thở dài, chợt hỏi:

“Đội trưởng, có thể quay lại được sao?”

Tên phản bội lắc đầu.

“Đã qua làm sao có thể quay lại được.”

“Đúng vậy… đã qua liền không thể quay lại… chỉ có thể sửa sai quá khứ, chứ không thể quay lại quá khứ sửa sai.”

Tên phản bội nhướng mày, trêu chọc:

“Ngươi say rồi!”

“Có lẽ! ta thật sự muốn say quên mất trời đất, nhưng cuộc sống không cho phép.” Tửu Lão nói câu này xiên câu nọ, không đâu vào đâu, thật là đã bị say.

Hai bọn họ sau đó nói chuyện vẩn vơ.

Tửu Lão dốc hồ lô, đã không còn một giọt.

“Được rồi, uống tới đây thôi!” tên phản bội cười nói, trong lòng hắn thật sự cũng không muốn uống nữa, quá vô nghĩa.

“Làm sao có thể!” Tửu Lão mặt đỏ ửng, giọng lem nhem, loạng choạng đứng lên. “Đội trưởng chờ một chút, để ta đi lấy rượu.”

“Uống vậy được rồi!” tên phản bội ngăn cản.

“Không được!” Tửu Lão kiên quyết. “Hiếm khi mới được gặp đội trưởng, phải uống ba ngày ba đêm. Không say không về.”

Tên phản bội cười khổ, chịu thua sự cố chấp của Tửu Lão.

Tửu Lão nghiêng nghiêng ngả ngả bước đi.

Tên phản bội nhìn theo bóng lưng, khẽ vận thần lực, hơi rượu lập tức bị đẩy ra, hai má phiếm hồng lập tức nhạt màu, hắn không như Tửu Lão, hắn không thể say.

Tửu Lão đi kiếm rượu, vậy mà đi thẳng vào trong Tiếp Thiên Đài.

Tên phản bội giật thót, tự nhủ bình tĩnh… phải thật bình tĩnh, chắc là... trùng hợp thôi.

Từ lúc đưa Chủ Thượng vào Thần giới, hắn luôn sợ bóng sợ gió, chỉ sợ lộ chân ngựa bị phát hiện.

Trong Tiếp Thiên Đài, Tôn Kỳ kéo Vũ Nguyên chạy tới chạy lui, xem hết thứ này đến thứ kia, giới thiệu đủ điều.

Vũ Nguyên lúc đầu cũng không để ý lắm, chán ghét, muốn sớm rời đi nhưng khi nghe đến nguyện lực, trong lòng có chút rung động. Thứ này nằm ngoài những gì hắn biết.

Không ngờ có thể dùng lời nguyện Nhân tộc để tu luyện.

Nhân tộc được Đấng Tạo Hóa sáng tạo, đặt làm chủ thế giới, có điểm đặc biệt quá bình thường.

Theo như tên Thẩm Văn này nói thì tơ nguyện rất có tiềm lực.

“Vũ Nguyên học đệ xem… đây chính là tơ nguyện.” Tôn Kỳ vui vẻ lấy ra một sợi tơ nguyện cho Vũ Nguyên quan sát.

Tơ nguyện vô hình vô sắc, nhưng Vũ Nguyên lại cảm nhận được, hắn đưa tay bắt lấy, thử dùng lực kéo, thấy vô cùng bền chắc.

“Cái này tơ nguyện phong thần cũng không phá hủy được.” Tôn Kỳ tự hào kể.

“Ừm… rất lợi hại.” Vũ Nguyên trả lời hờ hững, coi như có chút đặc biệt nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.

“Ha ha… đúng vậy!” Tôn Kỳ cười lớn. “Thứ tốt như vậy! ngươi nói chúng ta có phải nên bảo vệ Nhân tộc không?”

“Ưm...” Vũ Nguyên đang muốn ừm một tiếng cho xong chuyện, nhưng chợt giật mình tỉnh lại.

Hắn thế nhưng là Quang Minh, mạnh đến cấp độ của hắn, mỗi lời nói có thể ảnh hưởng tới thiên địa đại đạo, được thiên địa ghi khắc.

Một khi hắn nói ra bảo vệ Nhân tộc, chỉ sợ sau này thiên địa sẽ chiếu theo đó mà làm. Lúc hắn ra tay với Nhân tộc, thiên địa sẽ buộc hắn thực hiện đúng lời phán ra.

Năm xưa trận chiến mở ra cũng vì Nhân tộc, đến Chung Cực Chiến, Nhân tộc không thoát được, chắc chắn phải tan thành mây khói.

Tên này gài mình sao? rất không có khả năng. Hắn làm sao biết mình là ai?! Vô tình thôi!

“Có phải không?” thấy Vũ Nguyên không đáp, Tôn Kỳ hỏi lại.

Vũ Nguyên mỉm cười, không muốn nói nhưng Tôn Kỳ lại bức ép hắn phải nói ra.

Tôn Kỳ ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn Vũ Nguyên đã có cảm giác kỳ lạ, như định mệnh đã cho bọn hắn gặp nhau.

Tôn Kỳ đang muốn nói tiếp thì chợt có một bàn tay vỗ vào vai hắn, khiến hắn giật thót, nên biết hắn bây giờ đã tam dực, lực phản ứng rất mạnh, vậy mà không có chút nào đề phòng với bàn tay này.

Một giọng nói lèm nhèm vang lên:

“Tiểu tử có rượu không?”

Tôn Kỳ nghe giọng liền biết là ai, quay đầu, mặt cười khổ sở:

“Tửu Lão nói đùa, lão muốn rượu sao lại đến tìm ta?”

“Hừ! tiểu tử, ngươi nợ ta mấy trăm bình rượu ngon, không tìm ngươi thì tìm ai.” Tửu Lão mặt đỏ ửng, hơi thở nồng nặc mùi cồn, nhìn qua là biết lão đã quá say.

“Tửu Lão nhớ sai! ta không có nợ!” Tôn Kỳ giải thích nhưng mà giải thích với người say chi bằng không nói.

“Tiểu tử, ngươi được lắm, dám qua cầu rút ván. Ngươi có tin ta nói ra chuyện xấu của ngươi?!” Tửu Lão hùng hổ.

“Tửu Lão, ta trong sạch, nào có chuyện gì xấu!” Tôn Kỳ vỗ ngực khẳng khái.

“Hừ, ngươi còn dám chối...” Tửu Lão bù lu bù loa, ầm ĩ gán cho Tôn Kỳ một đống tội trộm thảo dược, cướp yêu thú, nhìn trộm Thần Nữ tắm…

Mọi người xúm lại xem, Tôn Kỳ xấu hổ đành chịu thua.

“Được rồi, được rồi… để ta lấy rượu...”

“Như vậy có phải ngoan không?” Tửu Lão cười tươi.

“Mọi người giải tán hết đi, đều là hiểu lầm.” Tôn Kỳ xua đuổi mọi người, sau đó nói với Vũ Nguyên: “Học đệ chờ một chút, ta rất nhanh sẽ quay lại.”

Tôn Kỳ bước đi nhưng không an tâm, quay đầu dặn lại:

“Học đệ nhất định phải đợi ta, ta còn rất nhiều thứ thú vị cho đệ xem.”

Vũ Nguyên mỉm cười gật đầu, thái độ không quá quan trọng.

Tôn Kỳ lúc này mới chịu bỏ đi.

Chỉ còn lại Vũ Nguyên và Tửu Lão. Vũ Nguyên vẫn đang chăm chú nhìn sợi tơ nguyện, nhưng cảm giác bị ánh mắt xâm lấn liền quay đầu nhìn, hơi cúi đầu.

Tửu Lão thấp hơn hắn nửa cái đầu, có lẽ do già gù lưng.

“Tửu Lão, có chuyện gì sao?” Vũ Nguyên hỏi, vừa rồi nghe Tôn Kỳ gọi lão là Tửu Lão nên hắn cũng gọi theo.

“Ta thấy ngươi rất lạ mặt.”

“Ta trường kỳ bế quan, lão không thấy ta cũng rất bình thường.”

“Ngươi truy cầu cái gì?” Tửu Lão hỏi một câu không đâu vào đâu.

“Ta truy cầu chính ta.” Vũ Nguyên cũng trả lời không đâu.

“Vậy chính ngươi muốn thành cái gì?” Tửu Lão lại hỏi.

“Tửu Lão say rồi!” Vũ Nguyên mỉm cười nói, không trả lời câu hỏi.

Tửu Lão trong lòng thất vọng, sau đó liền đổi sang chuyện khác, chỉ trong tay Vũ Nguyên tơ nguyện, nói:

“Thứ này rất thú vị, ngươi nên giữ nó lại.”

“Không cần!” Vũ Nguyên dứt khoát, bàn tay nâng lên, tơ nguyện tự động bay mất. Sau đó hắn quay đầu bỏ đi.

Tửu Lão nhìn bóng lưng hắn, không có giữ lại, thở dài thất vọng.

Một lúc sau, Tôn Kỳ quay lại, không thấy Vũ Nguyên liền hỏi:

“Tên kia đâu?”

“Đi rồi!” Tửu Lão giật lấy hồ lô rượu trong tay Tôn Kỳ.

“Ai… ta đã nói là chờ ta mà!? sao lão không giữ lại?” Tôn Kỳ hai tay vỗ vào nhau.

“Ta vì sao phải giữ lại? hắn đi có khi lại tốt cho ngươi.”

“Ta thế nhưng còn chuyện muốn nói.”

“Ta có câu chuyện muốn kể ngươi nghe.” Tửu Lão đột ngột đổi chủ đề.

“Không quan tâm!” Tôn Kỳ phất tay từ chối nghe.

Nhưng mà Tửu Lão đã bắt đầu câu chuyện, Tôn Kỳ không muốn nghe nhưng lúc này bỏ đi, có vẻ hơi mất lịch sự:

“Người kia có một trăm con cừu, một hôm lạc mất một con. Người kia quyết định bỏ lại 99 con để đi tìm con thất lạc. Ngươi cảm thấy có đáng hay không?”

Tôn Kỳ chẳng cần nhiều suy nghĩ, nói ngay:

“Tất nhiên là không!”

“Nhưng mà người kia vẫn đi tìm, sau đó phát hiện con cừu đang trong bụi gai.” Tửu Lão tiếp tục. “Người kia lên tiếng gọi, nhưng con cừu lại không muốn chui ra. Nó đã từng bị bắt nạt qua, nên nỗi đau cây gai cắt xé không còn khiến nó sợ hãi. Ngươi nói người kia có nên nhảy vào bụi gai lôi nó ra.”

“Tất nhiên là không!” Tôn Kỳ một lần nữa dứt khoát.

“Con cừu lại thấy bên kia bờ suối, có mấy con sói đói đang vẫn gọi nó. Con cừu muốn qua bên kia, nó muốn làm sói. Ngươi nói người kia có nên kéo nó lại.”

“Tất nhiên là không!” Tôn Kỳ lặp lại câu trả lời, đến lúc này hắn cũng cảm thấy bực, một câu chuyện hết sức vô lý và khó hiểu.

“Tửu Lão, hôm nay lão nói hơi nhiều rồi đấy! đơn giản một ngọn lửa thiêu rụi cả bụi gai lẫn con cừu không phải nhanh gọn, tốt đẹp sao. Để con cừu qua bên sói, nó sẽ quay lại hại cả đàn.”

Tửu Lão gật gù:

“Có lẽ ngươi đúng! nhưng người kia vẫn muốn kéo nó lại dù cho nó đã hóa thành sói.”

“Người kia vì một con cừu thành sói mà bỏ mặc chín mươi chín con còn lại, không bất công với bọn nó sao, vì cái gì chứ?” Tôn Kỳ hỏi lại.

“Vì cái gì? vì yêu! người kia coi một trăm con cừu giống như con của mình vậy, không muốn bất kỳ con nào phải chết!”

“Yêu? vậy thì tình yêu này sẽ đặt sai chỗ.”

Tửu Lão thở dài.

“Có lẽ là vậy.”

“Xem ra ngươi lựa chọn giết nó!”

“Tất nhiên!” Tôn Kỳ khẳng định.

Tửu Lão không còn hỏi gì nữa, trong lòng mất mát, ôm bầu rượu bỏ đi, dáng người nghiêng ngả không biết là do tinh thần bất định hay do rượu.

Tôn Kỳ gãi đầu, người say toàn nói chuyện linh tinh, nghĩ lại mình cũng thật ngốc, vậy mà thật cùng lão trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.