Nhân Tổ

Chương 192: Chương 192: Đạo thể




Nằm trên bàn đá là một thanh niên tuổi chừng hai năm, đến ba mươi. Là một bộ cơ thể nam nhân. Phải! hắn là một nam nhân. Một Nhân tộc. Ấn tượng đầu tiên khi nhìn vị thanh niên này chính là hoàn mỹ, vô cùng hoàn mỹ.

Khuôn mặt tinh mỹ, làn da như ngọc thạch, sống mũi cao thẳng, mày rậm như kiếm, môi mọng phớt đỏ. Mắt nhắm nghiền như đang ngủ say.

Tỉ lệ cơ thể, các khớp nối, kích thước các bộ phận, khoảng cách ngũ quan… quá cân đối, cân đối đến mức không thể bắt bẻ, tăng thêm một chút thì quá dài, ít đi một chút thì quá ngắn. Tất cả đều vừa đủ, vừa đúng.

Đến từng tấc da thịt, từng sợi lông, từng nếp da gấp… cũng đều được sắp đặt gọn gàng trật tự.

Bộ phân thể này quá hoàn mỹ. Hoàn mỹ đến đáng sợ. Tôn Kỳ còn tưởng rằng mình gặp được thần nhân, mặc dù hắn cũng không biết thần nhân là gì, nhưng nếu quả thực có thần nhân trên đời thì cũng chỉ đến mức này là cùng.

Nếu không phải dùng thần thức tra xét kỹ thì Tôn Kỳ cũng không dám chắc đây là bộ cơ thể của Nhân tộc. Nhân tộc làm sao có thể có được thân thể hoàn mỹ như thế này?

Chuyện này vượt quá nhận thức của Tôn Kỳ, cũng vượt qua mọi suy đoán của hắn.

Theo như quy luật trong Tiến Hóa bí cảnh, thì huyễn ảnh được mô phỏng theo bộ phụ thể mà nó bảo vệ. Nếu như vậy thì bộ phụ thể này phải là của Hoàng Thiên, với thân người mình bò cạp.

Nếu như không phải của Hoàng Thiên vậy thì cũng phải là một bộ phụ thể cực mạnh tương đương, cho dù không phải phụ thể mạnh thì cũng không thể nào là cơ thể Nhân tộc.

Vì cơ thể Nhân tộc quá yếu, tại Ma giới sẽ không ai lấy cơ thể Nhân tộc làm phụ thể.

Thử nghĩ một chút, Luyện Linh cảnh có một ngàn năm tuổi thọ, Tạo Thể cảnh có năm ngàn năm tuổi thọ. Nếu như có thể dùng Nhân tộc làm phụ thể để bước vào Tạo Thể cảnh, tuy chiến lực không tăng nhưng ít ra có thêm năm ngàn năm tuổi thọ, chỉ cần có thêm tuổi thọ thì đã đủ lý do Ma tộc chọn Nhân tộc làm phụ thể.

Nghĩ rộng ra thì không chỉ Nhân tộc, mà rất nhiêu ma thú yếu ớt khác cũng có thể được chọn làm phụ thể.

Nếu như vậy thì Ma tộc không đến nỗi khan hiếm Tạo Thể cảnh. Nhưng vì sao lại không chọn Nhân tộc hay ma thú yếu ớt làm phụ thể?

Nguyên nhân là vì khi ma linh nhập vào phụ thể sẽ dùng ma khí từ từ cải tạo phụ thể cho phù hợp với mình. Nhưng mà nếu như phụ thể quá yếu thì sẽ không chứa đựng được ma khí, ngược lại sẽ bị ma khí ăn mòn. Kết quả là phụ thể bị hủy, ma linh cũng bị hao tổn.

Hỏa Hỏa lúc này cũng xuất hiện, nhìn ngắm bộ thân thể thanh niên. Hỏa Hỏa cũng không nhịn được mà thốt nên:

“Quá hoàn mỹ!!!”

Tôn Kỳ nhíu mày nói:

“Sao ngươi lại cho rằng là hoàn mỹ? Ta vẫn nghĩ mỗi chủng tộc đều có cái nhìn khác nhau về cái đẹp. Thanh niên này là Nhân tộc giống ta, nên ta cảm thấy hắn rất hoàn mỹ. Ngươi không phải Nhân tộc, sao cũng cho rằng thanh niên này hoàn mỹ?”

Hỏa Hỏa lắc đầu chậm rãi giải thích:

“Ý nghĩ của ngươi không sai. Nhưng trên đời này còn có những thứ vượt ra khỏi chủng tộc, bao trùm tất cả chủng tộc.”

“Là thứ gì?” Tôn Kỳ hiếu kỳ hỏi.

“Thiên đạo. Hay có thể hiểu là thiên địa quy tắc tự nhiên. Bộ thân thể này hoàn mỹ ở chỗ phù hợp thiên đạo, cùng thiên đạo cộng minh, giao hòa. Vậy nên chỉ cần là sự sống trong thiên địa này đều cảm thấy hắn hoàn mỹ.” Hỏa Hỏa trả lời.

“Thân thể hợp đạo cùng thiên địa cộng minh?” Tôn Kỳ lẩm bẩm mấy lời này.

Không hiểu vì sao hắn cảm thấy lời này có chút quen quen.

Bỗng nhiên lúc này Hỏa Hỏa cười hắc hắc nói:

“Nếu như năm xưa, ta gặp hắn đầu tiên thì ta đã đi theo hắn rồi, mà không phải đi theo ngươi. Hắn mặc dù chỉ còn lại một cơ thể chết nhưng luôn cho ta cảm giác thân thiện, khó cưỡng muốn đi theo.”

Tôn Kỳ nhìn Hỏa Hỏa cười nói:

“Ngươi hối hận khi đi theo ta.”

“Nếu như lúc trước ngươi và hắn cùng đứng trước mặt ta, ta chắc chắn sẽ chọn hắn. Nhưng hiện tại đi theo ngươi vẫn tốt hơn.” Hỏa Hỏa cười đáp lời.

“Vì sao?” Tôn Kỳ hỏi.

“Vì ta quá hoàn hảo, chỉ có đi theo tên ngốc như ngươi thì mới làm nổi bật nên sự hoàn hảo của ta.” Hỏa Hỏa nói xong thì ngửa mặt lên trời cười lớn.

“Phải! phải! từ bây giờ hãy gọi ta là Hỏa Hoàn Hỏa… hắc… hắc… Cái tên này mới phù hợp với khí chất của ta.” Hỏa Hỏa nói rồi lại tự cười một mình.

Tôn Kỳ cười nhẹ, không để ý tới Hỏa Hỏa. Hắn tập trung quan sát bộ cơ thể.

Không biết thanh niên này đã chết bao lâu, mà cơ thể này vẫn được bảo tồn hoàn hảo. Tôn Kỳ phát hiện dưới lớp quần áo, tại vị trí trái tim có một lỗ thủng, hẳn là vết thương chí mạng đã gây ra cái chết cho thanh niên này.

Bên cạnh người thanh niên là một cái hộp còn dấu niêm phong.

Tôn Kỳ lấy thần thức đảo qua chiếc hộp, sau đó cầm nó lên. Hắn phất tay phá niêm phong. Bên trong chiếc hộp là một cuộn giấy da dê.

Tôn Kỳ tháo sợi dây cột cuộn giấy da. Trên cuộn giấy da để lại thông tin như sau:

“Hắc… hắc… có phải ngươi rất ngạc nhiên cùng thất vọng. Ngươi cho rằng ta đùa ngươi?

Ta đùa ngươi thì đã sao? Hắc… hắc… ngươi có thể làm gì được ta. Hắc… hắc… hắc…

Đùa ngươi chút thôi! Ta muốn nói cho ngươi biết:

Huyễn ảnh của ta, chính là toàn lực của ta tại cảnh giới Luyện Linh, nếu như ngươi có thể đánh bại huyễn ảnh, chứng tỏ tiềm lực của ngươi còn lớn hơn ta. Nếu như vậy thì ngươi cần gì đến bộ phụ thể của ta. Ngươi cũng không cần bất kỳ bộ phụ thể nào khác. Tự ngươi tạo thể mới là con đường tốt nhất.

Còn bộ thân thể trên bàn đá, ta tặng lại cho ngươi.

Trong một lần tình cờ ta có được bộ thân thể Nhân tộc này. Theo lời đám thuộc hạ thì bọn hắn phát hiện tên Nhân tộc này có hành động bất thường giống như đang tu luyện. Bọn hắn liền ra tay bắt lại nhưng mà tên Nhân tộc chống trả quyết liệt, khiến bọn hắn bị thiệt hại không nhỏ, cuối cùng giết chết được tên Nhân tộc.

Tên Nhân tộc này sau khi chết lại có dị tượng phát sinh. Trời đổ mưa lớn, vạn vật ảm đạm giống như đang khóc thương. Cơ thể tên Nhân tộc sau khí chết vẫn không hề có dấu hiệu thối rữa, mục nát. Ngược lại còn có quang hoa dị tượng.

Long, lân, quy, phụng, vạn vật muôn thú nhảy múa.

Nhật, nguyệt, tinh thần chiếu rọi hào quang.

Thủy, hỏa, thổ, khí… muôn màu dị tượng.

Ta cho rằng đây là một báu vật hiếm có, một bộ phụ thể siêu cường. Ta chìm đắm vào nghiên cứu bộ phụ thể này, nhưng đáng tiếc không có mấy kết quả. Ta thử cho ma linh nhập thể, nhưng mà ma linh không thể đồng hóa được bộ phụ thể này, ngược lại ma khí còn bị bài xích, ma linh bị phản phệ mà chết.

Sau nhiều năm nghiên cứu, thử nghiệm nhiều cách, ta vẫn không thể tìm ra được công dụng của bộ phụ thể này. Cuối cùng đành thôi.

Đây chính là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời ta.

Ta hy vọng ngươi có thể kế thừa di chí của ta tiếp tục nghiên cứu bộ phụ thể này.”

Tôn Kỳ đọc xong, cuốn lại cuộn da dê để lại trong hộp, hắn thở ra một hơi dài. Thì ra bộ cơ thể thanh niên Nhân tộc này chính là tên Nhân tộc được nhắc đến trong cổ thư hắn đã từng đọc. Nhân tộc có được thân thể hợp đạo, hay nói ngắn gọn là đạo thể.

Tôn Kỳ nhìn bộ thân thể này mà hiện nên trăm mối suy tư. Bây giờ hắn nên làm thế nào?

Dường như hiểu được ưu tư của Tôn Kỳ, Hỏa Hỏa đứng trên vai hắn nói:

“Ma linh không thể nhập chủ thân thể này, nhưng ngươi và hắn là đồng tộc, hẳn là có thể. Nếu như có được đạo thể này, chiến lực của ngươi chắc chắn sẽ tăng vượt bậc. Sau này tu luyện bất kỳ quy tắc gì đều vô cùng thuận lợi dễ dàng.”

Tôn Kỳ nghe lời này thì đăm chiêu suy nghĩ. Lời của Hỏa Hỏa vô cùng có lý, lại rất dụ hoặc: ai lại không muốn mạnh lên? Bộ phụ thể này có thể giúp Tôn Kỳ tăng lên vô hạn chiến lực. Bộ phụ thể này cũng phù hợp với ý định muốn có lại nhân dạng của Tôn Kỳ. Bộ phụ thể này dường như được sắp đặt riêng cho hắn, vì cũng chỉ có hắn có thể dùng bộ phụ thể này.

Về tình, về lý, Tôn Kỳ đều nên nhận lấy bộ phụ thể này.

Tôn Kỳ vuốt ve bộ phụ thể, rồi hắn lắc đầu cười nhẹ, nói:

“Ta vẫn là tự tạo thể thì hơn.”

“Ngươi từ chối!? Vì sao?” Hỏa Hỏa khó hiểu hỏi.

Tôn Kỳ ngước đầu lên nhìn đám quang hoa dị tượng do bộ phụ thể tạo ra, sau đó lại nhìn lên tầng hắc vân đen kịt phía trên, bao trùm thương khung. Hắn cười nói:

“Ta chỉ có cảm giác. Kẻ này trước đó đã thất bại, ta bắt trước hắn, chỉ sợ cũng không tránh được thất bại.”

“Cảm giác!? Ngươi dựa vào cảm giác để đưa ra quyết định? Ngươi thật ngốc. Những lúc như thế này, ngươi nên nghe theo lý trí.” Hỏa Hỏa cố gắng khuyên.

Tôn Kỳ lắc đầu cười, không lại tiếp tục giải thích.

Tôn Kỳ bước ra khỏi pháp trận, giữ lại mọi thứ y nguyên, không hề thay đổi thứ gì.

“Ngươi nếu không muốn dùng bộ phụ thể này, cũng nên mang ra ngoài, biết đâu sau này ngươi đổi ý.” Hỏa Hỏa nói.

“Ta chỉ sợ mang ra ngoài sẽ gặp rắc rối, chi bằng để hắn yên giấc tại đây.” Tôn Kỳ trả lời.

Tôn Kỳ sau khi quyết định không lấy cơ thể này làm phụ thể, hắn cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Hắn đã không còn coi đây là một bộ phụ thể, mà hắn coi đây là một người đồng tộc đã chết, hắn cảm thấy nên tôn trọng người đồng tộc này, nên để hắn ngủ yên.

Đúng vào lúc này, cả Tiến Hóa bí cảnh “ông, ông” rung lên. Tôn Kỳ bị một màn sáng bao trùm lấy, sau đó “vút!” một tiếng, Tôn Kỳ biến mất.

Khi Tôn Kỳ mở mắt nhìn rõ cảnh vật xung quanh thì hắn đang đứng tại trên một quảng trường cửa vào Tiến Hóa bí cảnh.

Tôn Kỳ ổn định tinh thần, ngó mắt nhìn xung quanh, hắn cảm giác một bầu không khí bất thường.

Đúng lúc này có giọng nói:

“Ngươi có chiến thắng huyễn ảnh trên Tuyệt Đỉnh Sơn?”

Tôn Kỳ nhìn sang, kẻ nói chuyện không ai khác chính là Tề Sở. Tôn Kỳ lạnh nhạt trả lời:

“Ngươi nhìn thấy trên tay ta có bộ phụ thể nào sao?”

Đám Tề Sở, Tông Chính mặc dù đã có câu trả lời nhưng nghe được Tôn Kỳ xác nhận thì vẫn thở ra một hơi đè ép. Dù sao bọn hắn cũng là thiên tài, không muốn có một ngọn núi lớn trên đầu.

Đúng vào lúc này, Trường Mi xuất hiện kéo tay Tôn Kỳ nói:

“Thất đệ đi thôi!”

Ngay sau đó, là sưu… sưu… vài tiếng, có mấy bóng hình xuất hiện chặn đường Tôn Kỳ, một tên trong đó mở miệng:

“Xin mời Tinh Niệm và các vị tiểu thiên tài đến phủ thành chủ nhận thưởng.”

“Phần thưởng!? không cần! tránh đường!” Trường Mi dứt khoát từ chối.

“Trường Mi đại sư xin đừng làm khó bọn ta, đại sư nên biết sau lưng bọn ta là ai? Đại sư có thể qua cửa của bọn ta, nhưng sau đó sẽ càng có kẻ lợi hại ra mặt.” Một tên trả lời đầy ẩn ý.

Tôn Kỳ nghe lời này thì có chút ngơ ngác, hắn hiểu ẩn ý trong lời này, vì hiểu được nên hắn càng không rõ chuyện gì xảy ra. Rốt cuộc trong thời gian hắn ở trong Tiến Hóa bí cảnh đã xảy ra chuyện gì?

Trường Mi cười hắc hắc, vỗ túi bên hông lấy ra một vật:

“Trước khi xuống núi, Đại ca có giao cho bọn ta mấy viên đan dược. Bóp nát viên đan dược này, ta đảm bảo chín thành chín Ma tộc trong thành sẽ tiêu tán.”

Mấy tên chặn đường nghe vậy thì có chút sợ hãi, bọn hắn cũng không hoài nghi lời này, vì lão Ngũ đã từng dùng một viên đan dược gây náo loạn cả luyện linh sư hội, nếu như vậy thì đan dược của lão Đại đáng sợ đến dường nào?

Nhân lúc mấy tên này phân vân, Trường Mi vội kéo tay Tôn Kỳ chạy ra khỏi quảng trường.

Một tên chặn đường hỏi:

“Làm sao bây giờ?”

“Báo lên cấp trên.” Một tên khác nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.