Nhân Tổ

Chương 116: Chương 116: Hỏa Nguyên




Một bầu trời cháy vàng kéo dài tới tận chân trời, không khí nóng rực bức bối, từng dòng khí nóng bốc lên cao, khiến không khí cũng bị bẻ cong uốn lượn.

Lưu Hạc lau đi mồ hôi trên trán, nói:

“Như đã hứa, các ngươi có một tháng đi vào Hỏa Nguyên tìm kiếm Hỏa Căn. Nhưng nhớ kỹ không được xâm nhập quá sâu. Tận cùng Hỏa Nguyên rất nguy hiểm các ngươi đi vào thì chết không thể nghi ngờ. Các ngươi nếu như cảm thấy không ổn thì lập tức rút lui. Nhớ là không được mang theo ma thạch hay vật có nhiều ma khí vào trong Hỏa Nguyên, nếu như làm thế các ngươi sẽ tự biến mình thành ngọn duốc sống.”

“Được rồi. Lời cần nói đã nói. Bây giờ nhờ vào vận khí của các ngươi thôi.”

Đám Tôn Kỳ gật đầu. Bọn hắn từ từ tiến vào Hỏa Nguyên.

Tôn Kỳ tách ra đi một mình.

Hắn từng bước tiến sâu vào trong Hỏa Nguyên, không khí nổ tí tách bên tài, trên thân hắn thỉnh thoảng lại có tiếng xèo xèo. Đó chính là tiếng ma khí trên thân Tôn Kỳ bị đốt cháy. Cảm giác này khiến hắn thật khó chịu.

Hắn mặc dù không tu ma khí nhưng quanh năm ở trong Ma giới nên vẫn bị ma khí từ từ xâm nhập, hắn lại thường dùng ma khí bọc thân ngụy trang khí tức. Bình thường hắn cũng cảm thấy không có vấn đề gì nhưng hiện tại trong Hỏa Nguyên hắn mới biết bị ma khí xâm nhập vào thân không ít.

Bị hỏa khí thiêu đốt ma khí tất nhiên là khó chịu nhưng đây cũng là cơ hội tẩy rửa ma khí, giữ cho thân thể thuần khiết linh khí không có tạp chất. Linh khí luân chuyển ép ma khí ra khỏi cơ thể.

Cơ thể của hắn trở lên lung linh tinh khiết. Vách ngăn cảnh giới lại có dấu hiệu buông lỏng.

Tôn Kỳ thở ra một ngụm ma khí cuối cùng, ma khí vừa ra thì nhanh chóng bị tan biến.

Tôn Kỳ thầm nghĩ: Hỏa Nguyên kỳ diệu, không biết sâu bên trong Hỏa Nguyên là gì?

Hắn đạp bước tiến lên, thần thức ngoại phòng. Thần thức của hắn tại nơi này cũng bị khí nóng ngăn cản ít nhiều, chỉ có thể tỏa ra được một dặm.

Đi được một lúc, Tôn Kỳ dừng lại. Trước mặt hắn là một chồi non nhú lên khỏi mặt đất, nhọn hoắc như búp măng tre, chồi non chỉ cao bằng một ngón tay, có một phiến lá mà đỏ xanh.

Tôn Kỳ dừng bước quan sát, tự nói: đây hẳn là Hỏa Căn đi.

Hắn lấy thương chọc phá đất xung quanh, sau đó móc lên cả rễ lẫn cây. Dưới đoạn ngắn chồi non là một khúc rễ dài khoảng một gang tay, màu đỏ máu.

Tôn Kỳ phủi sạch bụi đất, bỏ vào trong túi.

Ngày thứ nhất qua đi, cả đám trở lại chỗ ở. Bọn hắn bàn tán hỏi nhau thu hoạch ngày đầu tiên nhưng câu trả lời đều giống nhau: không có thu hoạch gì.

Lần đầu tiên đặt chân vào Hỏa Nguyên, không khí nơi đây làm bọn hắn choáng ngợp, chỉ việc tập trung ma khí không để bị thiêu đốt đối với bọn hắn cũng rất khó khăn, lại nói hồn lực tại đây bị hạn chế rất lớn không thể mở rộng khu vực tìm kiếm.

Bọn hắn cũng không có hỏi thăm Tôn Kỳ thu hoạch. Một phần vì có thể tự suy ra được, một phần vì không ưa Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ mặc dù trên danh nghĩa là đội trưởng, lại có công lớn nhất đánh bại đối thủ. Nhưng mà khi tất cả cùng được vào Hỏa Nguyên, bọn hắn cũng chẳng cần biết ơn.

Tôn Kỳ không bị làm phiền thì càng thấy thoải mái.

Trong phòng, Tôn Kỳ mở túi ra. Bên trong là ba cọng Hỏa Căn còn dính nguyên đất. Tôn Kỳ lấy ra một cọng, vân vê nghiên cứu một đêm. Hắn muốn biết Hỏa Căn vì sao lại có công dụng đặc biệt trợ giúp luyện ma dược đan.

Tìm được câu trả lời có thể giúp hắn bổ sung vào hệ thống đan đạo của mình, giúp hệ thống đan đạo của hắn thêm phần hoàn thiện.

Nhưng mà kết quả làm hắn thất vọng rồi. Hắn không tìm ra được bất kỳ manh mối gì, hắn cũng không dám nếm thử vì Hỏa Căn quá quý giá làm hắn tiếc của.

Tôn Kỳ lẩm bẩm: đợi đến khi ta trở thành ma dược sư thì sau đó quay lại nghiên cứu vậy.

Một đêm yên bình trôi qua, ngày mới đã đến. Tôn Kỳ lần này quyết định xâm nhập sâu hơn.

Càng tiến vào trong sâu không khí càng nóng bức, đất dưới chân cũng chuyển sang màu đỏ quặt. Mỗi bước tiến lên Tôn Kỳ đều cảm thấy gian nan.

Hắn tỏa ra linh khí bao bọc cơ thể, giảm nhẹ ảnh hưởng của hỏa khí, thần thức lúc này đã bị thu gọn trong phạm vi nửa dặm.

Ở bên trong sâu, Tôn Kỳ phát hiện nhiều Hỏa Căn hơn, cọng nào cọng nấy đều căng tròn mập mạp. Nơi đây ít kẻ tới được, hỏa khí lại dồi dào nên Hỏa Căn thuận lợi phát triển.

Hắn lại tiến lên thêm nửa dặm, nơi đây hẳn là cực hạn có thể tiến lên tìm kiếm Hỏa Căn. Hắn có thể chắc rằng bất kỳ Ma tộc nào đến đây cũng sẽ bị bốc cháy hóa thành ngọn đuốc sống.

Hỏa Căn nơi đây phát triển càng thuận lợi mập mạp.

Tôn Kỳ lại đi thêm nửa dặm.

Đất dưới chân hắn đã nứt thành từng mảng lớn, khí nóng từ trong khe nứt bốc lên, tại đây cho dù là Hỏa Căn cũng không sống nổi.

Màng linh khí bên ngoài của hắn cũng bị hỏa khí làm cho vặn vẹo, chỉ sợ tiến thêm thì màng linh khí của hắn cũng bị bốc cháy.

Tôn Kỳ quay trở lại. Ngày thứ hai kết thúc.

Lúc trở về phòng, Tôn Kỳ nghe bọn Tào Chân đang trò chuyện tán dóc.

“Tào sư huynh thật bản lãnh, mới ngày thứ hai đã tìm được một cọng Hỏa Căn.”

“Chuyện này thì có là gì. Ta còn định tiến sâu vào trong Hỏa Nguyên.”

“Tào sư huynh sao lại có ý này. Bên trong hình như rất nguy hiểm.”

“Hắc… hắc… nguy hiểm thường đi chung với lợi ích. Vả lại ta có nghe một truyền thuyết.”

“Hả? truyền thuyết? là truyền thuyết gì?”

“Truyền thuyết này thật ra cũng không phải là bí mật gì, chỉ là quá ít kẻ tin tưởng mà thôi.”

“Lúc trước khi Hỏa Nguyên muội bớt, trước cả khi khám phá ra Hỏa Căn, đã có từng nhóm cường giả kết đội tiến vào bên trong…”

“Há… không phải nói tu vi Tạo Thể cảnh trở lên không thể tiến vào sao?”

“Lời này không sai nhưng nếu như bọn họ thu liễm ma khí, bảo vật hộ thân, một đường cực tốc tiến lên thì cũng không phải là không được.”

“Vậy sao đó thế nào?”

“Không một ai trở ra. Toàn bộ mất tích. Chuyện này làm kinh động nhiều thế lực, bọn họ liền phái ra cường giả điều tra. Lần này có cả Hợp Nhất cảnh cường giả tham gia. Kết quả là khi bọn họ tiến vào vùng trung tâm bọn họ thấy được một tảng đá thiên thạch lớn còn đang hừng hực nóng cháy. Trên tảng đá có mấy ký hiệu kỳ quái.”

“Ký hiệu? ký hiệu gì?” cả đám tò mò dồn dập hỏi.

“Bọn cường giả lúc bấy giờ cũng không biết ý nghĩa của mấy ký hiệu này nhưng khi vừa tập trung quan sát thì những ký hiệu này như sống lại, nhảy lên chui vào trong đầu bọn họ. Lạc ấn sâu bên trong đầu họ. Lúc này họ lập tức hiểu ý nghĩa của những ký hiệu này.”

“Hả? có chuyện kỳ diệu thế sao? Ý nghĩa của đám ký hiệu là gì?” cả đám tò mò đến không chịu nổi.

Tào Chân cười hắc hắc, từ từ kể:

“Bọn họ cho rằng đây là thiên địa đại đạo ký hiệu. Mọi vật trong trời đất này đều chịu thiên địa đại đạo ảnh hưởng, vậy nên thiên địa đại đạo cũng là ngôn ngữ chung của tất cả vạn vật. Bọn họ có thể hiểu nhưng lý giải, hiểu thấu thì lại không thể. Đây chính là thiên địa đại đạo kỳ diệu: có thể thấy lại như không thấy, có thể biết lại như không biết, có thể hiểu lại như không hiểu.”

“Tào sư huynh kiến thức bất phàm làm bọn ta không theo kịp. Vậy ý nghĩa mấy ký hiệu đó là gì?” đám bọn họ tò mò ngứa ngáy muốn biết câu trả lời chết đi được nhưng mà vẫn phải khen Tào Chân để hắn nói tiếp.

Tào Chân cười đắc ý nói:

“Ý nghĩa của đám ký hiệu là…”

“Đám nhóc này! Còn không chịu về nghỉ. Ở đây lải nhải cái gì?” Lưu Hạc quát.

“Ngày mai đám thợ tìm kiếm Hỏa Căn sẽ đến nơi này. Lúc đó thì cơ hội cho các ngươi có thu hoạch càng ít. Nếu các ngươi rảnh rỗi dư sức như vậy, sao không xách mông lên mà tìm kiếm Hỏa Căn.”

Đám Tào Chân nghe Lưu Hạc quát thì giật thót mình.

Bọn họ cũng không ngờ đám thợ tìm kiếm sẽ tới nhanh như vậy. Nếu như có thêm đám thợ tim kiếm này thì khả năng bọn hắn tìm được Hỏa Căn càng thấp. Vậy là không nói một lời, đám bọn họ quyết định lập tức tiến vào Hỏa Nguyên. Tranh thủ thời gian lúc đám thợ tìm kiếm còn chưa tới, thu nhập Hỏa Căn.

Lưu Hạc nhìn đám bọn chúng nháo nhào mà lắc đầu.

Thật ra việc thu hoạch Hỏa Căn có thời gian mười năm, vốn không cần vội nhưng mà do luyện linh sư hội thành Hắc Liên đã ba mươi năm chưa có thu hoạch nên lần này vừa nghe tin chiến thắng, Công Tôn Độ đã ngay lập tức ra lệnh triệu tập một đội tìm kiếm Hỏa Căn tại thành gần nhất tiến về Hỏa Nguyên.

Lưu Hạc cũng biết vì sao hội trưởng lại nóng lòng như vậy: hội trưởng muốn đột phá đan đạo không thể không có sự trợ giúp của Hỏa Căn.

Hắn cũng thấy thương cho đám nhóc này, chưa kịp thu hoạch Hỏa Căn thì đã gặp đội tìm kiếm. Vậy nên hắn mới rộng lòng nhắc bọn chúng một câu.

Đám Tào Chân đã đi hết nhưng Tôn Kỳ vẫn nằm tại trong phòng, nghĩ về những gì Tào Chân kể. Đám ký hiệu đó rốt cuộc là gì?

Càng nghĩ hắn càng cảm thấy tò mò chịu không được nếu như không phải Lưu Hạc xuất hiện thì hắn đã có thể nghe trọn câu chuyện.

Đám ký hiệu đó rốt cuộc là gì? Là gì?

Tôn Kỳ thật sự không chịu nổi cơn cám dỗ tò mò, hắn bật dậy chuẩn bị một chút đồ đạc rồi tiến về Hỏa Nguyên.

Hắn muốn tìm Tào Chân hỏi rõ câu chuyện.

Vào ban đêm, Ma giới chìm trong một màu đen kịt, chỉ có điểm điểm tinh quang lấp lóe.

Thế nhưng tại Hỏa Nguyên vẫn là một gam màu sáng nổi bật, màu cháy vàng ban ngày được thay bằng màu đỏ lửa vào ban đêm.

Tôn Kỳ tiến lên, mắt hướng phương xa. Bước chân tiếp theo của hắn sẽ đi về đâu.

….

Tại một nơi bí mật nào đó.

“Chúng ta cam chịu vậy sao? Ta thật không nuôt nổi cục tức này.”

“Công tử yên tâm. Ta đã điều tra bọn hắn. Tên kia gọi là Thất Đức, có liên quan tới kẻ kia.”

“Kẻ kia? Kẻ ngươi nói có phải là…”

“Đúng vậy chính là hắn.”

“Vậy chẳng lẽ phải bỏ qua cho bọn hắn.”

“Tất nhiên là không. Không những thế còn phải dùng mọi cách tiêu diệt.”

“Trình thúc đã có kế hoạch rồi sao?”

“Ta đã điều tra rõ. Bọn hắn có một tháng trong Hỏa Nguyên tìm Hỏa Căn. Thời gian này đủ để ta liên lạc thành gần nhất, điều động cường giả bên trong. Đến lúc đó….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.