Nhân Tổ

Chương 413: Chương 413: Kẻ đến từ tương lai




Yêu tộc đồng loạt hướng về Bạch Vân Sơn cúi đầu, hô:

“Chúc Sứ Thanh Giang vạn thọ vô cương, phúc cùng trời đất.”

Hai cánh cửa đá khổng lồ từ từ mở ra, một giọng nói cổ lão vang lên:

“Đã sinh ắt phải chết, làm gì có ai vạn thọ vô cương, phúc cùng trời đất.”

Bằng Vũ tiến lên một bước, cười nói:

“Sứ Thanh Giang khiêm tốn, ngoài ngài ra thì còn ai có thể vạn thọ vô cương.”

Nhiều kẻ cho rằng Sứ Thanh Giang ăn Diên Uẩn Viên có thể bất tử sống mãi cùng thiên địa, nhưng Sứ Thanh Giang tự mình hiểu rõ, hắn không bất tử, hắn chỉ sống lâu hơn bình thường một chút.

Hắn không nguyện ý nói tiếp chuyện này, nói:

“Nếu đã đến đầy đủ vậy thì vào đi. Mười mấy ngàn năm ngủ say, ta muốn xem Yêu giới biến hóa thế nào rồi.”

Bằng Vũ dẫn đầu đi vào, tiếp đó Liệt Xà, Tượng Minh nối gót theo sau, Yêu tộc cao đẳng huyết mạch đi ngay sau…

Không ai bảo ai, nhưng tiến vào trong rất có trình tự theo huyết mạch cao thấp.

Trong lòng Bạch Vân Sơn là một khoảng trống rộng lớn, Sứ Thanh Giang nằm tại trung tâm, thân hình hắn khổng lồ chiếm phân nửa không gian, nhưng cũng không nhìn được toàn thân hắn, mà chỉ thấy được nửa thân trước, nửa thân sau chìm vào trong núi như muốn hòa vào một với thiên địa.

Tiến vào trong theo trình tự huyết mạch cao đến thấp, nhưng khi dâng lễ lại từ thấp đến cao.

Từng tên tiểu yêu tiến lên, đặt lễ vật tại trước mặt Sứ Thanh Giang, nếu hắn hứng thú sẽ nói một hai câu, nếu không sẽ im lặng. Đám tiểu yêu có nhận được hay không lời sấm cũng đặt lễ vật xuống rồi bước sang một bên.

Sứ Thanh Giang thật ra chẳng cần đám lễ vật này, mục đích của hắn là thông qua đám lễ vật nhìn ra tình trạng Yêu giới.

Nếu hắn chỉ thông qua những lời kể thì chẳng thể nào có được một cái nhìn sâu rộng chính xác, chính trong đám lễ vật này lại kể cho hắn những câu chuyện chân thật.

Như đám sóc lửa dâng lên cho hắn tám viên Phương Linh Quả.

Phương Linh Đằng sống tại núi lửa đã nguội, rễ cắm sâu xuống đại địa hút khí nóng để tạo quả, mỗi dây đằng kết một đến hai viên trái cây. Nơi đây có tám viên, chứng tỏ có nhiều Phương Linh Đằng kết được trái, do chúng nhận được nhiều hỏa khí. Nhiều hỏa khí nói rõ núi lửa muốn tỉnh giấc.

Sứ Thanh Giang nhìn đám sóc nói hai câu:

“Bách niên hậu chuyển. Thập niên quy khứ.”

Ý hắn là trăm năm sau chuyển đi nơi khác, để tránh nạn núi lửa phun. Mười năm sau, núi lửa tàn nguội thì quay lại, lúc này đất đai trù phú thích hợp sinh sống.

Trong đây Sứ Thanh Giang không hề dùng bất kỳ khả năng tiên tri nào, chỉ dựa vào kiến thức thông thiên, trí tuệ vô biên đưa ra suy đoán.

Đám sóc lửa nhận được lời sấm, mừng rỡ lui ra, từ từ suy ngẫm.

Lại có một đám hà mã dâng lên Thủy Sinh Thảo.

Sứ Thanh Giang nhìn Thủy Sinh Thảo lá mỏng hơi héo, thân nhỏ thuôn dài, chứng tỏ Thủy Sinh Thảo thiếu nước, mà Thủy Sinh Thảo là thực vật đặc trưng của Bằng Giang điều này nói rõ Bằng Giang đang cạn.

Bằng Giang cứ mỗi mười ngàn năm sẽ bị cạn một lần, nhưng xem ra lần này khá nghiêm trọng.

“Long đầu thập thốn, nước chảy thành dòng.” Sứ Thanh Giang phán.

Ý hắn là tại đầu dòng sông đào xuống thì sẽ có nước ngầm phun lên, thập thốn chỉ là ước lượng tương đối, tại các vị trí khác nhau độ sâu phải đào sẽ khác nhau, chỉ cần bỏ công đào thì sớm hay muộn cũng có nước.

Đám hà mã nhìn nhau nghi hoặc không hiểu nhưng bọn hắn cũng không dám hỏi lại Sứ Thanh Giang, đây là quy tắc, Sứ Thanh Giang chỉ nói một lần, hiểu hay không thì tùy ngươi, bọn chúng chỉ có thể từ từ suy ngẫm.

Đám Yêu tộc lần lượt tiến lên đặt xuống lễ vật, có tộc được Sứ Thanh Giang ban sấm, cũng có tộc không. Nhưng tất cả đều không dám dị nghị.

Nửa ngày sau, cuối cùng cũng đến tộc Báo Đốm dâng lễ vật. Phong Vương đích thân mang chiếc hòm, cẩn thận đặt dưới chân Sứ Thanh Giang, mở ra lắp hòm rồi hắn đứng sang một bên chờ đợi.

Sứ Thanh Giang nhắm mắt im lặng, có vẻ không muốn nói.

Phong Vương thất lạc, hơi buồn bước sang một bên, xem ra lần này tộc Báo Đốm không may mắn.

Phong Vương đã quay lưng đi được vài bước thì Sứ Thanh Giang đột nhiên mở mắt, đưa tay cầm lấy chiếc hòm.

Đây là bảo vật đầu tiên Sứ Thanh Giang đích thân cầm lên, đám tiểu yêu xôn xao, Phong Vương quay đầu thấy cảnh này thì không giấu nổi vui mừng, Sứ Thanh Giang đặc biệt để ý đến lễ vật của hắn, sẽ nhận được sấm ngôn gì chăng?

Sứ Thanh Giang ban đầu cũng không hứng thú với viên thiên thạch, nhưng trong một khắc hắn cảm nhận được một tia đại đạo, vật có thể chứa đại đạo bên trong tuyệt đối bất phàm.

Hắn nâng lên chiếc hòm, đưa tay cầm lấy viên thiên thạch, nhưng khi ngón tay vừa chạm đến thì đột nhiên ý thức của hắn bị kéo ra khỏi cơ thể.

Vọng Thiên tự động khởi. Hai mắt hóa thành âm dương đồ án. Trên lưng bát quái đồ sáng lên, vòng xoáy âm dương tự hành luân chuyển.

Ý thức của hắn bị kéo vào dòng thời gian, đây là lần đầu tiên hắn bị như vậy, mọi khi đều hắn chủ động mở ra Vọng Thiên tiến vào dòng thời gian. Hắn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hắn trôi nổi trong dòng thời gian, rất nhiều hình ảnh mờ ảo hiện ra. Hắn mỗi lần tiên tri đều là như vậy, hắn cũng đã quen.

Trên dòng thời gian có rất nhiều hình ảnh nhưng tất cả đều mờ ảo không rõ, muốn thấy rõ được tương lai cần đến gần quan sát. Muốn biết đó có phải tương lai mình muốn xem hay không thì cần điểm đánh dấu, đó là lý do vì sao hắn cần vật dẫn.

Hiểu đơn giản hắn lúc này như con thuyền đi trong sương mù muốn cập bến thì cần có ngọn hải đăng chỉ đường, vật dẫn chính là ngọn hải đăng.

Nhưng lần này hắn bị động tiến vào dòng thời gian, không có bất kỳ ngọn hải đăng nào dẫn đường cho hắn.

Hắn đang bị một lực nào đó kéo đi, giống như một chiếc cự hạm kéo theo một con thuyền nhỏ, hắn hoàn toàn không thể tự chủ.

Càng tiến về phía trước, đại đạo giăng càng nhiều, dòng thời gian bạo ngược, không gian chướng bích tầng tầng lớp lớp. Nhưng cỗ lực lượng thần bí kia phá nát tất cả kéo hắn về phía trước.

Hắn đã bị kéo đến tương lai rất xa, vượt qua các mốc thời gian hắn đã từng đến, cỗ lực lượng kia vẫn không dừng lại.

Trước đây hắn không phải không muốn tiến xa mà vì càng tiến xa lực cản trở càng lớn, đại đạo đã đan thành những tấm lưới mỏng, dòng thời gian như một con thuồng luồng đang vùng vẫy, không gian chướng bích như vạn lý trường thành.

Hắn không đủ khả năng phá bỏ cản trở trước mắt, mà cho dù có khả năng hắn cũng không dám vì phá hoại càng lớn Thiên Tru càng dễ lần ra dấu vết, nguyền rủa lôi đình giáng xuống sẽ càng khủng khiếp.

Nhưng cỗ lực lượng kia vẫn băng băng kéo hắn về phía trước, đại đạo tấm lưới bị xé thành nhiều mảnh nhỏ, thời gian thuồng luồng cũng bị nghiền nát, không gian vạn lý trường thành vỡ vụn như lá khô bị vò.

Ý thức của hắn bị vặn vẹo mơ hồ, chưa bao giờ hắn tiến xa đến mức này. Hắn cảm thấy sợ hãi.

Nếu như ý thức của hắn bị xóa đi trong dòng thời gian thì cơ thể hắn vẫn sống, nhưng sẽ hóa thành ngu si đần độn, sống cũng như không.

Hắn cố vùng vẫy nhưng không được gì chỉ có thể để mặc bị kéo đi.

Đột nhiên có một vòng tròn sáng mở ra, hắn nhìn thấy một thân ảnh mờ ảo ngồi bên kia, hình như thân ảnh này nhìn hắn mỉm cười.

Có giọng nói vang lên.

“A… là rùa nhỏ. Ưm… xem ra thời gian đã đến.”

Bóng hình này nâng lên một ngón tay chỉ xuyên qua vòng sáng tiến vào trong dòng thời gian.

Vạn đạo tập kích, thời gian cuồng bạo, không gian ngăn cách. Nhưng tất cả đều bị nhất chỉ này đánh vỡ nát.

Vạn đạo bị xé thành tơ mỏng, thời gian nằm yên, không gian rách toạc. Một chỉ này đánh từ tương lai ngược dòng về quá khứ, đánh vào hòm gỗ trên tay Sứ Thanh Giang.

Tại hiện thực, Sứ Thanh Giang thân hình đứng yên như tượng, tay vẫn đang nâng hòm gỗ.

Chợt hòm gỗ và thiên thạch bên trong tan biến, một chút tro tàn cũng không có, giống như là chưa từng tồn tại. Đám Yêu tộc lại tưởng Sứ Thanh Giang thu bảo vật vào trong bụng.

Trong dòng thời gian, ý thức của Sứ Thanh Giang thu tất cả sự việc vào trong mắt, hắn toát ra một tia sợ hãi, rốt cuộc kẻ này là ai mà có thực lực đáng sợ như vậy, một ngón tay có thể ngược dòng thời gian tác động lại quá khứ.

Hắn chợt hiểu ra: Chính kẻ này kéo hắn đến tương lai. Mọi khi hắn dùng vật dẫn như ngọn hải đăng để cập bến tương lai, còn kẻ này dùng hắn làm vật dẫn để quay lại quá khứ.

Chủng tộc nào đã sinh ra kẻ đáng sợ như vậy? nếu như là Yêu tộc thành viên thì quá tốt.

Đang trong lúc hắn suy nghĩ miên man thì lại có giọng nói:

“Rùa con, ngươi nên trở về.”

Sứ Thanh Giang không kịp phản ứng, đột ngột bị kéo ngược về sau. Hắn cố gắng bám trụ, hắn muốn nhìn rõ hơn kẻ này là ai. Nhưng vô vọng, trong một khoảng khắc hắn đã trở lại thực tại.

Từ lúc Sứ Thanh Giang cầm lên chiếc hòm, bị kéo vào dòng thời gian, rồi trở lại hiện tại, bất quá chỉ trong một tức hơi thở.

Hắn nhìn lại trong tay chiếc hòm đã mất, hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, có vẻ như do kẻ tương lai kia làm. Hắn đảo mắt nhìn quanh.

Tất cả Yêu tộc dường như không nhận ra bất thường.

Phong Vương đang nhìn hắn với ánh mắt mong chờ, đám Yêu tộc hồi hộp chờ nghe hắn phán.

Sứ Thanh Giang thở dài trong lòng, xem ra hắn bị lợi dụng, còn vì nguyên nhân gì thì hắn không biết. Hắn không nghĩ mình nên nói ra sự thật, kẻ kia quá khủng bố, hắn từ lúc có khả năng tiên tri, hắn cũng ngộ ra một chân lý: nhiều chuyện sống để bụng, chết mang đi.

Sứ Thanh Giang nhìn Phong Vương, suy nghĩ một chút rồi nói:

“Thuận thế mà làm.”

Phong Vương nghe lời này ngu ngơ không hiểu. Đám Yêu tộc xì xầm bàn tán.

Lời này quá rõ nghĩa, quá đơn giản. Nhưng lời Sứ Thanh Giang làm sao có thể đơn giản như vậy. Chính vì vậy mà khiến nó cực kỳ tối nghĩa, khó hiểu.

Sứ Thanh Giang thật ra là nói đại, không có ý tiên tri gì cả.

Thiên thạch là do tộc Báo Đốm mang đến, kẻ kia thông qua thiên thạch bắt hắn làm vật dẫn kéo đến tương lai, kẻ kia chắc chắn ít nhiều liên quan đến tộc Báo Đốm, nhưng mức độ liên quan bao nhiêu, là tốt hay xấu, hắn không biết được, cũng không dám tiếp tục tra cứu, vậy nên hắn chọn cách nói chung chung, nói như không nói.



Tại một chỗ nào đó, tại một thời điểm nào đó.

Có giọng hỏi:

“Ngươi vừa làm gì mà khiến vạn đạo xung động vậy?”

“Ngươi còn nhớ con rùa tại Bạch Vân Sơn không?”

“Là con rùa bị ta dùng một khối lưu ly lừa sao?”

“Lừa? ngươi lúc đó làm quá vụng về, con rùa đấy chỉ cần một chút quan sát sẽ ngay lập tức nhận ra sự thật, để tránh rắc rối, ta đành phải xóa đi.”

“Aaaa…. ngươi có thể ngược dòng thời gian được sao?”

“Được!”

“Vậy ngươi cho ta xem lại cảnh ngươi cùng với con sư tử đực ấy ấy, cảnh đam mỹ í!!!”

“Cút!”

“Đi mà! Đừng có keo kiệt như vậy.”

“Ta nói cút!”

Bóng hình kia hừ lạnh, đưa tay lên cao lau một cái, Thiên Tru bị xóa mất, vạn đạo lại tường hòa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.