Nhân Tổ

Chương 768: Chương 768: Làm đá mài đao




Sau trận chiến này, tên tuổi Tôn Kỳ triệt để khiến mọi người điên cuồng, dùng nhị dực nghịch tập tam dực, mà lại là tam dực thiên tài, lực lượng có thể chạm tới tứ dực.

Đáng sợ là không phải khổ chiến, mọi người có thể nhìn ra, Tôn Kỳ là để cho Càn La đánh nhưng Càn La không thể phá vỡ hắn áo giáp, bị Tôn Kỳ phản kích dễ dàng đánh bại.

Qua trận chiến, tơ nguyện lọt vào trọng tâm chú ý.

Trước đó Tôn Kỳ đã bày ra tơ nguyện, biết đến chỉ trong một nhóm nhỏ, còn chưa tới mức phổ biến, mọi người chỉ coi là một chất liệu có tiềm năng, nhưng theo đó cũng rất nhiều hạn chế. Đến lúc này chỉ có Tôn Kỳ tùy ý sử dụng, người khác không được.

Bởi vậy mọi người vẫn đang chờ, chờ Tôn Kỳ hoàn thiện.

Sau đó không lâu có mấy vị phong thần bên bộ xây dựng, bên luyện khí sư, bên cục hậu cần đến tìm hiểu.

Tôn Kỳ biết gì nói đó, Nhân Chủng cũng đem ra cho bọn họ xem. Tôn Kỳ rất thoải mái, không có e dè.

Thần tộc tổng thể không có nội đấu, không tranh quyền đoạt vị, không tham lam, ích kỷ…

Năm xưa một đám tân thần thành lập Thần Đạo Gia cũng không phải vì tranh quyền mà là nghiệm chứng lý niệm bản thân, mấy nhà khác càng không chèn ép ngược lại đưa lễ chúc mừng. Tất cả đã chứng minh Thần tộc bản tính.

Bởi vậy Tôn Kỳ rất tin tưởng cho bọn họ xem, không sợ bị ám toán. Nếu là tại các tộc khác, hắn là không dám như vậy.

Để cho bọn họ nhìn, có khi bọn họ lại đưa ra được cái gì ý kiến, dù sao cũng là phong thần, tầm mắt cao hơn hắn.

Đã bại lộ Nhân Chủng, vậy thì chuyện Thanh Thiên, Trác, Sỹ Nguyên, Trường Quy giúp hắn cũng không cần phải giấu.

Sau đó thì chuyện hắn lấy Tứ Cực Đạo Chủng giao dịch với Thanh Thiên cũng nói.

Bọn họ nghe được, trong lòng đúng là tiếc thay cho hắn.

Tứ Cực Đạo Chủng a, chỉ có trên lý thuyết! Không biết làm thế nào sinh ra.

Lại dùng đổi lấy một cái Nhân Chủng.

Mà Nhân Chủng… rất khó nói, trước đó là thấy không bằng nhưng bây giờ cũng thấy có điểm diệu. Tất nhiên theo bọn họ nghĩ vẫn là không so được với Tứ Cực Đạo Chủng.

Không thấy sao! Tứ Cực Đạo Chủng còn có thể mở ra Thời Không Chi Môn, lấy đến tương lai lực lượng.

Bọn họ hỏi đến Tứ Cực Đạo Chủng ra đời, biết đâu có thể mô phỏng, nhưng Tôn Kỳ trả lời mập mờ, bọn họ cũng chỉ có gật đầu.

Không sao! Ngày đó nhiều người chứng kiến, mặc dù không biết là Tứ Cực Đạo Chủng ra đời, nhưng có thể vẫn hỏi ra được một vài điều.

Bọn họ hỏi cái gì, Tôn Kỳ trả lời cái đấy, không che giấu. Bọn họ khá là hài lòng.

Tôn Kỳ không quan trọng, một chút bí mật mà thôi, căn cơ của hắn vẫn bảo nguyên.



Sau đó mấy ngày, Tôn Kỳ kiểm tra lại sổ sách Tiếp Thiên Đài. Hắn vừa xem vừa chẹp lưỡi, thật là một khoảng tài phú không nhỏ.

Những người tu luyện nguyện lực đều là tầng dưới chót, nói thẳng một chữ: nghèo!

Nhưng bọn họ mỗi người bỏ ra một ít, gộp lại, cũng là con số thiên văn.

Nhất là trong giai đoạn khẩn trương này, bọn họ càng là rộng tay. Tiết kiệm để làm gì chứ? không có thực lực tất cả đều vô nghĩa.

Tiếp Thiên Đài quy tắc tài nguyên do Tôn Kỳ độc hữu. Thần tộc bây giờ hệ thống thay đổi, Pháp Gia gửi thư đến gợi ý hắn cũng nên thay đổi.

Tôn Kỳ cảm thấy có thể, cho phép tăng gấp đôi thời gian tu luyện với cùng số điểm trước đó.

Cái này khiến những người tu luyện nguyện lực hứng khởi. Lại nhìn thấy Tôn Kỳ trước đó bộc phát thần uy, có thêm nhiều người mới muốn gia nhập. Thời kỳ khẩn cấp, ai cũng bức thiết tăng nhanh thực lực, lúc trước hạn chế cũng chưa chắc là hạn chế.

Bởi vậy mặc dù giảm giá nhưng tổng lợi ích không thay đổi.

Tôn Kỳ vẫn là bội thu.

Giải quyết xong chuyện này, hắn dự định làm sơ chuẩn bị, tĩnh tâm một thoáng, chuẩn bị bước vào tam dực. Hắn có được rất nhiều cảm ngộ từ tiểu thế giới, đạo vật, đạo tràng… chỉ cần chải vuốt một chút, không khó bước vào tam dực.

Càn La thu hoạch còn không bằng một phần trăm của hắn cũng có thể thành tam dực, hắn càng là không phải nói.

Chỉ là ngay lúc này nhận được Thanh Thiên đưa tin, rất ngắn gọn hai chữ: lên đây!

Tôn Kỳ gãi đầu cười khổ, là giận hắn tiết lộ chuyện Tứ Cực Đạo Chủng? không đến mức đó a! không phải là Dạ Tuyết tiết lộ trước sao? được lắm… hình như là do hắn ép.

Hay là chuyện mảnh Khai Thiên Phủ bị hắn đoạt? không nên a, vốn là vật vô chủ, ai có đức thì được, vừa hay hắn là người có đức.

Suy nghĩ nhiều cũng không có ý nghĩa.

Tôn Kỳ tạm gác lại chuyện đột phá, đi gặp Thanh Thiên trước.



Đệ lục đảo trùng thiên.

Một bãi đất trống, cỏ xanh mướt cao vừa tới mắt cá chân không hơn không thấp. Xem ra Thanh Thiên quản lý rất nghiêm, một ngọn cỏ cũng không dám mọc lệch.

Gần đó còn có cái cây, dòng suối nhỏ, đều là ngày xưa bị Tôn Kỳ phá.

Trước mặt hắn là Dạ Tuyết, sắc mặt túc sát, tinh khí thần đều đạt tới đỉnh tiêm.

Thanh Thiên đứng gần đó, khoanh tay quan sát.

Tôn Kỳ biết Thanh Thiên đây là muốn làm gì, dùng hắn làm đá mài dao, nhưng mà hắn vẫn làm ra vẻ đau khổ hỏi.

“Sư tỷ, đây là chuyện gì?”

“Không có gì! đánh với Dạ Tuyết một trận.” Thanh Thiên lạnh nhạt.

“Sư tỷ, nhưng mà...” Tôn Kỳ cười khổ.

Két két… Thanh Thiên siết chặt nắm đấm.

“Ngươi có ý kiến?!”

Tôn Kỳ toát mồ hôi, liên tục xua tay.

“Không có… không có… sư đệ rất vui lòng chỉ giáo cho Tiểu Tuyết Tuyết.”

“Chỉ giáo? Tiểu Tuyết Tuyết?” lần này đến phiên Dạ Tuyết nổi giận, nghiến răng, gằn từng chữ. “Ngươi… hôm nay… phải chết...”

Dạ Tuyết biến mất tại chỗ.

Nhất chỉ đã ngay tại mi tâm Tôn Kỳ.

Phốc! đầu Tôn Kỳ nổ tung, hư ảnh vặn vẹo.

Dạ Tuyết không có ngạc nhiên, thân hình nhất chuyển, kẹp hai ngón tay, lấy chỉ làm kiếm, vẽ một hình bán nguyệt.

Tôn Kỳ thân hình vừa hiện ra đã bị chém đôi ngang hông. Hắn lại trở nên mờ ảo.

Lần này xuất hiện đã tại trăm mét phía xa, Dạ Tuyết không tiếp tục động thủ, vừa rồi coi như cho Tôn Kỳ cảnh cáo, trớ nhiều nói bậy.

Hắn sắc mặt nghiêm trọng, Dạ Tuyết không tầm thường, không hổ là Thanh Thiên dạy ra, thiên tài trong thiên tài, mọi mặt đều xuất sắc.

Càn La được coi là thiên tài, nhưng so sánh, kém Dạ Tuyết một bậc. Còn nếu so với hắn... kém xa tít tắp.

Tôn Kỳ không dám lãnh đạm, từ trong túi gấm lấy ra một thanh đao. Nhìn có vẻ như Dạ Tuyết là một người dùng kiếm, theo tính cách của nàng có thể là kiếm nhẹ, bởi vậy hắn định dùng trọng đao đối phó.

Kiếm nhẹ nhanh, trọng đao nặng.

Bình thường sẽ cho rằng kiếm nhẹ chiếm ưu thế vì nhanh hơn nhưng thực tế phải xem người dùng. Hắn lực lớn, cầm trọng đao như cầm cành cây, hoàn toàn không hạn chế tốc độ của hắn.

Nếu như theo sách vở phán đoán, vậy thì trong tay hắn, Dạ Tuyết sẽ phải ăn cái thiệt lớn.

Tôn Kỳ muốn xem Thanh Thiên dạy Dạ Tuyết thế nào, có phải thầy giỏi? Dạ Tuyết kinh nghiệm chiến đấu thế nào?

Thanh Thiên khóe mắt hơi nhướng một cái, đã đoán ra ý Tôn Kỳ, nhưng mà không có nhắc nhở Dạ Tuyết, có những thứ phải để nàng tự ngộ ra. Thanh Thiên tiếp tục khoanh tay quan sát, bắt Tôn Kỳ làm đá mài đao quả là sáng suốt mà. Một động tác nhỏ cũng mang đầy ý nghĩa.

Tuyết Nhi không oan khi nhiều lần thiệt trong tay hắn.

Dạ Tuyết phất tay, lấy ra vũ khí. Đúng như hắn đoán là một thanh kiếm, một thanh băng kiếm, chất lượng Linh Khí, chưa có khí linh, giống như đao của hắn. Còn có phải kiếm nhẹ hay không thì phải giao phong mới biết.

Vút! cả hai người cùng lúc biến mất tại chỗ.

Keng keng keng… hai thân hình chợt hiện chợt biến, khắp nơi giao phong, ánh kiếm sáng choang, ánh đao trầm lặng, hỏa quang bắn tung tóe.

Tôn Kỳ phát hiện, kiếm này đúng là kiếm nhẹ nhưng là kiếm cứng không phải kiếm mềm.

Kiếm này vừa giúp Dạ Tuyết phát huy ra được tốc độ, lại vừa không bị lực lượng của trọng đao áp đảo. Đúng là một lựa chọn khôn ngoan.

Không những thế băng kiếm còn mang theo hàn khí, có thể ăn mòn, giảm tốc trọng đao.

Thanh Thiên nhìn thấy mỉm cười, hài lòng.

“Nhất Đao Bổ Sơn Nhạc!” Tôn Kỳ hét lớn, hai tay cầm đao, dồn hết lực lượng chém xuống.

Dạ Tuyết hoành kiếm trên đầu đỡ.

Oanh! kiếm hơi trùng xuống, Dạ Tuyết cổ tay run run nhưng chưa vượt quá giới hạn chịu đựng. Tôn Kỳ trọng chiêu thất bại.

Dạ Tuyết một tay đỡ, một tay khác cong ngón búng.

Một điểm sáng trắng bắn ra, giống như viên sỏi nhưng Tôn Kỳ cảm nhận được một cỗ hàn khí cực hạn.

Hắn vội đạp không lui lại mười bước.

Điểm sáng không buông, Tôn Kỳ hét lớn, vung đao chém xuống.

Bành! điểm sáng nổ bể, không có cái gì sóng chấn động, chỉ là vụ nổ nhỏ.

Nhưng mà Tôn Kỳ cầm đao run run, trên thân đao đã phủ một lớp băng mỏng, đã lan tới cổ tay.

Tôn Kỳ rùng mình, thần lực bùng nổ, trấn nát băng phong.

Dạ Tuyết ngay lúc này một kiếm đâm tới.

Keng! Tôn Kỳ phất đao gạt ra.

Dạ Tuyết được thế không buông, tấn công dồn dập. Tôn Kỳ rơi vào thế chống đỡ, liên tục lùi lại.

Bị ép lâu, Tôn Kỳ tính tình bạo nổ, hét lớn, bất chấp mũi kiếm đâm tới, chỉ hơi nghiêng người tránh đâm vào chỗ yếu hại, đao quang bổ chéo. Đây là muốn lấy thương đổi thương.

Dạ Tuyết hơi giật mình, đối với cái này tự sát chiêu, nàng đúng là hơi sợ, trong một khắc chần chừ, cắn răng quyết định đâm tới, liều thì liều ai sợ ai.

Phốc phốc… cùng lúc cả hai đều trúng chiêu.

Mũi kiếm đâm vào vai Tôn Kỳ phá ra một lỗ hổng, không có máu chảy ra, vết thương đã bị băng phong.

Dạ Tuyết bị chém một đường từ vai tới hông, phá ra thanh y, lộ ra làn da trắng như bông bưởi, một đường máu đỏ nổi bật trên nền trắng, vết thương vào da nhưng chưa vào thịt.

Tôn Kỳ sắc mặt hung ác, một tay giữ mũi kiếm, một tay khác vung đao chém.

Dạ Tuyết phản ứng không chậm, cổ tay xoay chuyển, phá nát lòng bàn tay Tôn Kỳ buộc hắn phải buông ra, nàng nhanh chóng thu kiếm, chuyển kiếm đỡ.

Nhưng kiếm rút ra, chậm một nhịp, tụ lực không đủ.

Keng… lưỡi đao đè lưỡi kiếm xuống, cắt vào vai.

Dạ Tuyết nhíu mày, Tôn Kỳ cười hung ác.

Hắn bẻ thân đao, lướt trên lưỡi kiếm cắt vào cổ.

Phốc! một cái đầu bay lên, mắt trợn trắng.

Bịch! đầu rớt xuống đất, vỡ thành từng mảng băng nhỏ, thân hình không đầu cũng ầm ầm sụp đổ thành vụn băng.

Tôn Kỳ thu đao cười quỷ dị.

Tại chỗ xa, Dạ Tuyết hiện ra, sắc mặt tái nhợt, cũng may vừa rồi nàng nhanh chóng dùng băng điêu thế thân nếu không thật sự sẽ bị bay đầu. Tên kia thế nhưng sẽ không có chuyện điểm tới là dừng.

Băng điêu không đầu kia đã chứng minh hết thảy.

Thanh Thiên nhướng mày, thật hung ác nhưng... càng tốt. Thanh Thiên mỉm cười, đúng là đá mài đao chất lượng.

Tôn Kỳ cười nhạt trong lòng, đừng khinh thường ta. Đá này có thể mài ra thanh đao sắc nhất nhưng cũng có thể đập gãy thanh đao.

Dạ Tuyết một hơi hấp khí, vết thương khép miệng, không còn chảy máu.

Tôn Kỳ bùng nổ thần khí đẩy lùi hàn băng, phong bế vết thương.

Với bọn họ chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng tới chiến lực, vừa rồi cũng chỉ là kiểm tra ý thức chiến đấu hai bên, lực lượng chân chính còn chưa dùng ra.

Tôn Kỳ nâng đao trước mặt ngưng thần. Dạ Tuyết cũng tương tự tụ thế.

Một giây, hai giây, ba giây… Tôn Kỳ chợt mở mắt, bước chân chà đạp đại địa, mặt đất vỡ thành mạng nhện.

“Nhất Đao Nhất Thiên!”

Một tiếng hét lớn, đao khí hoành thiên tàn phá bừa bãi, hư ảo một thanh đại đao chọc thủng tầng mây, chém ra bầu trời, thật giống như một đao bổ ra một thế giới.

“Đống Kết Hàn Băng.”

Dạ Tuyết cũng không chịu kém cạnh, một kiếm đâm tới, thiên địa lạnh giá, gió ngừng thổi, lá ngừng rơi, ngọn cỏ ngừng lay... tạo ra giả tượng thời không đông kết.

Đao kiếm chạm nhau, oanh! một tiếng nổ lớn, đao phá kiếm gãy, cả hai cùng bại.

Nhìn dưới mặt đất phát hiện chia làm hai phần, một bên cỏ cây đông kết, tuyết phủ trắng xóa, một bên vết đao chém ngang dọc.

Dạ Tuyết và Tôn Kỳ sừng sững tại chỗ, hai mắt giao hội, bắn ra chiến ý. Một chiêu này vẫn chưa tận hứng.

Nhưng trên người bọn họ đã đầy vết cắt chém, quần áo bị nhuộm đỏ.

“Cũng thường thôi!” Tôn Kỳ cười nhạt khinh thường.

“Bách Gia Cự Tử cũng chỉ đến thế là cùng.” Dạ Tuyết miệng lưỡi không kém.

“Nha! bị đánh đến thương tích đầy mình vẫn có thể cứng miệng.” Tôn Kỳ châm chọc.

“Ngươi không phải cũng như vậy sao?” Dạ Tuyết đáp trả.

“Đấy là vì ta chưa dùng đến tơ nguyện, nếu dùng đến, ngươi ngay cả một sợi tóc của ta cũng không chạm vào được.” Tôn Kỳ tự phụ.

“Vậy sao? vậy ta cũng muốn xem tơ nguyện của ngươi mạnh đến mức nào, ngươi có thể sống sót qua mấy chiêu của ta?” Dạ Tuyết cũng là tự tin không kém.

“Được! để ta xem Thời Không Chi Môn của ngươi kỳ diệu đến mức nào?” Tôn Kỳ nghiêm sắc mặt.

“Như ý ngươi muốn!” Dạ Tuyết cười lạnh.

Cả hai sau đó liền không nói nữa.

Thanh Thiên đứng bên ngoài lặng yên, nàng cũng đang chờ khoảnh khắc này.

Chuyện Tôn Kỳ dùng Tứ Cực Đạo Chủng đổi lấy Nhân Chủng đã không còn là chuyện bí mật. Có người nói Tôn Kỳ ngu ngốc, không đáng giá.

Nhưng có người lại phản bác Tứ Cực Đạo Chủng duy nhất, Nhân Chủng cũng là duy nhất.

Tứ Cực Đạo Chủng mở ra Thời Không Chi Môn, Nhân Chủng khống chế tơ nguyện tạo thành bất hoại áo giáp. Đều là bản lĩnh phi phàm, trước nay chưa từng có.

Bởi vậy Tôn Kỳ chưa chắc đã lỗ.

Những người ủng hộ Tôn Kỳ, phần lớn là người tu luyện nguyện lực, còn tăng thêm một điểm: Tứ Cực Đạo Chủng ít nhất trên lý thuyết đã từng nói tới, Nhân Chủng thậm chí còn chưa ai nghĩ tới. Nên Nhân Chủng phải hơn một điểm.

Tất nhiên cái này lập luận không ai cho là phải. Kết quả cuối cùng vẫn là phải dựa trên kết quả chiến đấu.

Nhưng đáng tiếc, trận chiến đấu này chỉ có ba người bọn họ biết được, còn có truyền ra hay không vậy phải xem ý Thanh Thiên.

Tốt a, hắn không có quyền quyết định, đều phải nghe vị sư tỷ này.

Dạ Tuyết bắt đầu thi pháp giống như lần trước, nhưng lần này thuần thục hơn.

Tôn Kỳ giang rộng hai tay, từng sợi tơ nguyện bay đến kết thành áo giáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.