Nhân Tổ

Chương 236: Chương 236: Làm sơn tặc




Tại trong biệt viện, mấy đốm lửa nhỏ nhảy nhót quanh người Tôn Kỳ.

Có u hỏa, có lãnh hỏa, có ma hỏa, có bạch hỏa, có lam hỏa…

Đây chính là công sức mấy tháng nay của Tôn Kỳ.

Từ nguyên tố hỏa cơ bản, hắn thông qua những ma pháp đã sưu hồn có được mà tu luyện ra các loại hỏa thuộc tính khác nhau.

Hắn đang tìm hiểu vì sao sinh linh lại có thể sử dụng được nguyên tố tự nhiên?

Hắn tạm thời nghĩ ra được hai lý do:

Thứ nhất chính là thiên địa sở sinh, tất cả sinh vật đều thân thiện với một hay một vài nguyên tố tự nhiên. Một số chủng tộc từ khi sinh ra đã đặc biệt thông thạo điều khiển nguyên tố, nhưng mà cũng vì vậy mà bọn họ không thể tu luyện thêm nguyên tố khác. Ví dụ như hỏa linh tộc thân thuộc với thuộc tính hỏa, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể điều khiển được hỏa nguyên tố, với các nguyên tố khác đều có tính bài xích.

Thứ hai là thông qua tu luyện ma pháp, có thể tìm hiểu thêm nguyên tố khác. Ví như Ma tộc sinh ra đã có hắc ám thuộc tính, bọn họ có thể tu luyện những nguyên tố tương tự hắc ám như ma hỏa, hắc thủy… nhưng tuyệt đối không tu luyện được quang thuộc tính.

Tôn Kỳ tự hỏi vậy thì Nhân tộc thân thuộc với nguyên tố nào? Dường như không có.

Đây cũng là một phần lý do vì sao Nhân tộc sinh ra đã yếu đuối, vậy phải làm sao? Hiện tại hắn cũng không biết.

Hắn chính là đang tìm ra câu trả lời.

Ngày tháng trôi qua, công việc nghiên cứu của Tôn Kỳ tiến bộ chậm chạm. Ngoài việc điều khiển hỏa nguyên tố thêm dễ dàng, thì tu luyện nguyên tố khác đều không có chút thành tựu gì.

Tôn Kỳ đành dừng việc nghiên cứu nguyên tố lại, tập trung vào nâng cao tu vi và chiến lực.



Tại trong một sơn trại.

Tên trại chủ đang ngồi trên bảo tọa cầm một cái đùi heo lớn gặm lấy gặm để, mỡ heo chảy nhiễu cả tay. Hắn quẹt quẹt tay vào vạt áo chùi đi dầu mỡ, rồi lại cầm lên một miếng thịt lớn cho vào trong miệng.

Đám thuộc hạ ở dưới thì khua chiêng gõ trống nhảy múa vui đùa.

Bọn hắn là một đám sơn tặc mới vừa cướp được một thương đoàn. Khiến cho bọn hắn một đêm phất nhanh.

Sơn tặc là nghề sống trên lưỡi đao, phất lên cũng nhanh mà chết cũng nhanh. Bởi vậy vui được ngày nào thì cứ vui hết sức, không cần bận tâm mưa gió ngày sau.

Tên trại chủ vỗ cái bụng béo cười ha hả nhìn đám thuộc hạ nhăng nhít nịnh bợ.

Nhưng đột nhiên khuôn mặt hắn cứng đờ, nụ cười ngoác tên mặt vẫn còn giữ nguyên.

Tên thuộc hạ thân cận đang nhảy nhót vui cười thấy trại chủ hơi bất thường, hắn lại gần nhỏ giọng hỏi:

“Trại chủ, ngài thấy thức ăn thế nào?”

Tên trại chủ không có phản ứng, cứng đơ như một bức tượng.

“Trại chủ, ngài thấy thế nào?” Tên thuộc hạ lớn tiếng hỏi.

Tên trại chủ vẫn không trả lời, đồng tử của hắn đảo qua đảo lại như muốn nói gì đó.

Tên thuộc hạ nhận thấy không ổn lập tức tiến lại gần, đưa tay định lay mạnh vai tên trại chủ.

Nhưng mà đúng lúc này, một giọng nói từ trời phán xuống:

“Nếu ta là ngươi ta sẽ không manh động.”

Một cỗ áp lực bao trùm toàn sơn trại, ngột ngạt và khó thở. Mấy tên sơn tặc tu vi yếu lập tức nằm rạp xuống đất, ói ra từng ngụm ma khí.

Từ trên cao một bóng hình hạ xuống, bên ngoài khoác lam y, một mái tóc đen nhánh, da như bạch ngọc, nhìn rất giống một chủng tộc thấp hèn: Nhân tộc.

Không ai khác chính là Tôn Kỳ.

“Ngài… ngài đây là…” tên sơn tặc lắp bắp nói.

“Là trại chủ của các ngươi.” Tôn Kỳ lạnh nhạt đáp.

Mấy tên sơn tặc còn ngơ ngác không hiểu Tôn Kỳ nói cái gì, thì Tôn Kỳ đã lại gần tên trại chủ bóp lấy cổ hắn tiến hành sưu hồn.

Đám sơn tặc thấy thế thì kinh hãi, đã hiểu ý Tôn Kỳ là gì, bọn hắn quỳ úp mặt xuống đất sợ hãi, chỉ mong Tôn Kỳ sẽ tha cho một mạng.

Tôn Kỳ thả ra cái xác của tên trại chủ, nói:

“Từ nay ta là trại chủ, các ngươi đều phải nghe lệnh ta.”

“Trại chủ uy võ… trại chủ uy võ…” Đám sơn tặc hiểu chuyện vội vã tung hô.

“Các ngươi mang hết những thứ trong kho cho ta xem.” Tôn Kỳ lại ra lệnh.

Đám sơn tặc như được ân xá, rối rít vâng dạ làm việc.

Tôn Kỳ ngồi trên bảo tọa nhìn lũ sơn tặc làm việc.

Hắn trước đó tập luyện khống vật, đã có thể trong vòng một dặm vô thanh vô tức giết địch, tên trại chủ này chính là bị Tôn Kỳ cách xa một dặm dùng kim châm phong tỏa cơ thể.

Tôn Kỳ vốn cũng không nghĩ đến chuyện làm trại chủ, nhưng lại nghĩ có nhiều chuyện hắn không tiện trực tiếp ra mặt, có vài tên thuộc hạ để sai khiến thì tốt hơn.



Một buổi chiều, một đoàn xe thú đang nối đuôi nhau băng qua cánh rừng. Cờ cắm trên nóc xe có chữ Lam.

Trong một góc bụi rậm, một tên sơn tặc quỳ gối một chân bẩm báo:

“Trại chủ, đúng như tin tình báo, là thương đội của Lam gia.”

“Lực lượng thế nào?” Tôn Kỳ ngồi trên ghế lạnh nhạt hỏi.

“Có mười chiếc xe thú, ba xe chở khách, bảy xe chở đồ. Có 32 tên Luyện Linh trung kỳ, 41 tên Luyện Linh hậu kỳ, 8 tên Luyện Linh đỉnh phong, và nhiều khả năng có 1 tên Tạo Thể cảnh đi theo bảo vệ.”

“Được rồi! cứ theo y kế hoạch.” Tôn Kỳ nói lời phất tay đuổi tên thuộc hạ đi chuẩn bị.

Đoàn xe thú chậm rãi đi vào cánh rừng, gió thổi hiu hiu, lá cây xào xạc, tiếng chim lảnh lót.

Lam Phỉ - Tạo Thể cảnh cường giả, là chỉ huy của đoàn thương buôn, hắn vén lên bức màn che của xe thú, gọi lại tên đội trưởng hộ vệ, nói:

“Gần đây là địa bàn của ai?”

“Bẩm trưởng lão là địa bàn của Thạch Xà sơn trại, trại chủ là Cao Lỗ, tu vi Tạo Thể cảnh nhất trọng, chiến lực bình thường không thể nào so với Lam trưởng lão được.”

Lam Phỉ nghe vậy thì gật đầu, nhưng mà trong lòng hắn luôn có cảm giác bất an, dường như sẽ xảy ra chuyện gì đó, hắn ra lệnh:

“Ngươi lệnh cho toàn đoàn nâng cao cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng.”

Tên đội trưởng cảm thấy vị Lam trưởng lão trẻ tuổi này quá lo lắng, lộ trình này hắn đã đi qua không biết bao nhiêu lần, từng cành cây ngọn cỏ đều hiểu rõ như lòng bàn tay, Lam gia thương hội đã sớm có giao kèo với trại chủ Cao Lỗ, chỉ cần giao ra một ít ma thạch thì sẽ dễ dàng đi qua.

Nhưng mà cũng khó trách vị Lam trưởng lão này, dù sao cũng một mực tại trong gia tộc tu luyện, rất ít khi được ra ngoài lịch luyện. Từ khi bước vào Tạo Thể cảnh mới được gia tộc giao nhiệm vụ. Lần đầu tiên dẫn đội sợ bóng sợ gió cũng là bình thương.

Suy nghĩ là thế nhưng tên đội trưởng sẽ không nói ra, hắn chắp tay cung kính nhận lệnh.

Khi đoàn xe đi sâu vào trong rừng.

Đột nhiên những tiếng xào xạc vang lên không ngừng.

Vút… vút… vút… những mũi tên từ bốn phương tám hướng bắn tới.

Tên đội trưởng cao giọng:

“Có địch! Lập đội hình phòng thủ.”

Đoàn bảo vệ tuốt gươm cản lại mưa tên.

Khi mưa tên vừa dứt thì có tiếng hét lên.

“Anh em xông lên! Cướp sạch bọn chúng!”

Một đám sơn tặc tạm nham xông ra khỏi bụi rậm tấn công. Đám bảo vệ cũng không phải con nít, nhanh chóng ổn định đội hình tiến hành phản kích.

Đao kiếm va chạm, tiếng leng keng không ngừng.

Hai bên đều xuất hiện tử thương. Nhưng mà sơn tặc giống như một đám sói đói liều mạng xông lên, không hề sợ hãi.

Đúng lúc này một tiếng hừ lạnh vang lên. Theo sau đó là khí tức của Tạo Thể cảnh cường giả bộc phát. Một giọng nói vang lên:

“Các ngươi cũng thật to gan dám cướp Lam gia thương đội. Không biết chữ chết viết như thế nào!”

Lam Phỉ bay ra khỏi xe, ngạo nghễ trên không, ánh mắt liếc xuống nhìn toàn cảnh.

Một tên thanh niên từ trong một góc khuất đi ra, ngẩng đầu nhìn Lam Phỉ.

Tên đội trưởng lúc này vội lên tiếng:

“Đây là Lam gia thương hội. Bọn ta và Thạch Xà trại đã có giao ước, bọn ta sẽ tặng các vị một phần hậu lễ mong các vị nhường đường.”

“Thỏa thuận? thỏa thuận gì? Sao ta không biết?” Tôn Kỳ giả bộ nghi ngờ hỏi.

“Là Cao trại chủ cùng bọn ta ước định, các ngươi cứ hỏi Cao trại chủ là biết.” tên đội trưởng đáp.

“Hắc… hắc… Cao Lỗ đã chết, ngươi muốn ta hỏi thế nào?”

“Không thể nào? Sao lại có thể?”

Lam Phỉ thấy mất kiên nhẫn vì những lời đối thoại vô bổ. Hắn thấy chẳng cần quan tâm Cao Lỗ hay bất cứ tên trại chủ nào, chỉ cần đánh cho đổ gục thì cũng ngoan ngoãn nghe lời.

Lam Phỉ lớn tiếng đe dọa:

“Mặc kệ các ngươi là ai? Đã phạm tới Lam gia thương đội thì chắc chắn phải trả giá.”

Trong mắt Lam Phỉ, bọn sơn tặc chỉ là lũ tán tu, nhờ vào cơ duyên nào đó mà may mắn bước vào Tạo Thể cảnh rồi lập trại xưng vương, tu vi cũng chỉ dừng lại ở Tạo Thể nhất trọng. Hắn mặc dù cũng là Tạo Thể nhất trọng nhưng trong đại gia tộc tài nguyên phong phú, ma pháp lợi hại, hắn tự tin dư sức đối phó với mấy tên sơn tặc này.

Tôn Kỳ nhìn hắn cười cười nói:

“Vậy sao? Vậy ta muốn xem Lam gia lợi hại thế nào?”

Tôn Kỳ cất bước, một bước đạp không đã đến trước mặt Lam Phỉ.

Lam Phỉ sắc mặt nghiêm túc, đây dù sao cũng là trận chiến đầu tiên từ khi hắn bước vào Tạo Thể cảnh.

Lam Phỉ vận khởi ma pháp, từng sợi ma khí lăn lộn hóa thành…

Phốc! một tiếng.

Một phi đao đâm xuyên đầu Lam Phỉ, hắn trợn trắng mắt, từ từ rớt xuống đất, hắn còn không biết chuyện gì xảy ra, hắn mới chỉ vận ma pháp, còn chưa kịp ra chiêu.

Tôn Kỳ phủi tay, nói:

“Ta rất lười dông dài với kẻ yếu.”

Đám sơn tặc và bảo vệ Lam gia đều sững sờ trong chốc lát.

Rồi đám sơn tặc hô dậy vang trời:

“Trại chủ uy vũ! Trại chủ uy vũ!”

Đám bảo vệ thì chết lặng, vũ khí tự rời tay. Bọn hắn còn đánh thế nào? Luyện Linh cảnh làm sao chống lại được Tạo Thể cảnh?

Bọn hắn vô cùng tuyệt vọng.

Nhưng đúng lúc này một cỗ sát khí ngập trời ập đến, một lão giả hư không cất bước.

Đám bảo vệ khi nhìn thấy lão giả này lập tức vui mừng, bọn hắn được cứu rồi vì kẻ đến là gia chủ Lam gia Lam Phùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.