Nhân Tổ

Chương 445: Chương 445: Lương khô




Lạc Bá mở rộng thần thức quét sâu xuống dưới lòng cát.

Một trượng… hai trượng… mười trượng… một trăm trượng… một ngàn trượng… mười ngàn trượng….

Sâu dưới trăm ngàn trượng dưới mặt cát, hắn nhìn ra bản chất thật sự của sa mạc. Mắt hắn tròn lên ngạc nhiên.

Phía dưới là một tổ hợp hệ thống nấm nhầy màu vàng chanh giống màu cát sa mạc nếu không dùng thần thức quan sát, hắn còn tưởng đây là một phần của sa mạc.

Hệ thống nấm nhầy khổng lồ, hắn mở rộng thần thức mãi vẫn không thể quét hết đám nấm nhầy, hắn đoán hệ thống nấm nhầy có thể đã bao trùm toàn bộ sa mạc. Tất cả những sợi tơ trong suốt đều là sợi nấm dùng để bắt mồi.

Những sợi nấm ẩn trong cát, khi bắt được con mồi, chúng sẽ hút dịch rồi chuyển lại cho đám nấm nhầy bên dưới.

Hắn tiếp tục mở rộng thần thức, quan sát sâu hơn vào bản chất của tổ hợp nấm. Khóe mắt hắn nhảy lên, đây không giống như là nấm mà giống như… động vật. Loài này, về mặt tiến hóa, là trung gian giữa đơn bào và đa bào, trung gian giữa nấm và động vật.

Lạc Bá ánh mắt sáng rực, đam mê nghiên cứu cơ thể sống lại bùng cháy, đã lâu rồi hắn chưa thấy hứng thú như vậy, hắn ngay lập tức vùi đầu vào tìm hiểu.

Hắn chưa bao giờ gặp một sinh vật kỳ lạ thế này, là giao điểm giữa nấm và động vật, hình dạng giống nấm nhầy nhưng cấu trúc tế bào là của động vật. Đây giống như là một phiên bản dang dở của một ai đó khi cố chế tạo động vật từ nấm.

Có một chút đáng tiếc khi chỉ có thể dùng thần thức quan sát, nếu không có đám Vân Ma, hắn sẽ đánh xuyên lòng đất moi đám nấm nhầy này lên tận mắt xem xét. Nếu dùng thêm các loại dược dịch, huyết dịch thử phản ứng của đám nấm nhầy này, hắn sẽ càng hiểu rõ bản chất của đám nấm nhầy.

Một đêm rất nhanh qua đi, trời sáng tất cả lại phải khởi hành. Lạc Bá ban ngày đi đường, ban đêm lại vùi đầu vào quan sát.

Hắn nhận ra đám nấm nhầy này không có não hay hệ thần kinh nhưng lại có thể di chuyển rất thông minh nhờ bộ nhớ đặc biệt. Đám nấm nhầy tập trung nhiều theo đường di chuyển của đoàn đưa tang, chúng thậm chí còn dự đoán được vị trí đoàn đưa tang sẽ đến.

Khi hắn nhìn sâu hơn đấm nấm nhầy, hắn phát hiện phía dưới là vô số xương trắng đủ mọi kích thước hình dáng, hắn chỉ nhận ra xương cốt của một vài loài.

Xem ra đã có rất nhiều Yêu thú trở thành thức ăn của nấm nhầy.

Đám nấm nhầy này sinh sống trên chính xương cốt nạn nhân.

Thời gian thấm thoát qua đi, vào một ngày của mười tám tháng sau, đội do thám hồ hởi trở về báo cáo:

“Bẩm thế tổ, mười vạn dặm phía trước phát hiện mặt đất màu khác, có thể là biên giới cuối cùng của sa mạc.”

Nghe được sắp ra khỏi sa mạc, đám Yêu tộc mừng rỡ thấy rõ, quãng thời gian này mặc dù không dài nhưng thực sự rất vất vả, nét mệt mỏi hiện rõ trên mặt bọn chúng. Nếu còn phải tiếp tục thế này, bọn chúng không biết có kiên trì nổi không.

Một ngày sau, đoàn đưa tang ra khỏi sa mạc, trước mắt bọn chúng là mấy con suối nhỏ, một bãi đất đầy sỏi, thỉnh thoảng lại có vài bụi cây. Cảnh vật khá yên bình, không có gì là nguy hiểm.

Mặc dù như thế, nhưng rút kinh nghiệm trong sa mạc, đám Yêu thú chưa vội hạ xuống. Bọn chúng mở ra các loại chủng tính thăm dò kiểm tra tất cả một lượt.

Chưa hoàn toàn yên tâm, Vân Ma tung trảo giáng xuống mặt đất.

Ầm, ầm, ầm… mặt đất nổ toạc thành những hố lớn, đất cát bay mù mịt. Một thoáng sau, đất cát lắng xuống, tất cả trở lại yên bình như trước.

Không hề phát hiện ra bất kỳ nguy hiểm gì, cũng không phát hiện ra dấu hiệu sự sống ngoài mấy bụi cây ven suối.

“Thế tổ, mọi thứ xem ra không có gì nguy hiểm, có thể đặt chân được chưa? bọn ta đang rất mệt.” một tên Thiên Lý Mã vừa nói vừa thở hổn hển, không chỉ hắn mà mấy tên kia cũng như vậy, bọn hắn đã đến giới hạn.

Vân Ma không nói lời nào, phất tay chộp lấy tên này ném hắn xuống bãi sỏi.

Ầm! tên này đập mặt xuống đất, chưa kịp ngửa mặt lên thì bị một cự trảo đè xuống kéo một rãnh dài trên đất.

Vân Ma tiếp tục giữ hắn một lúc, sau đó thấy không có gì bất thường, Vân Ma mới buông tay, ra lệnh:

“Tất cả nghỉ ngơi, nhớ không được lơ là cảnh giác. Đội do thám kiểm tra khu vực xung quanh mười dặm.”

Đoàn đưa tang vội vàng hạ xuống. Tên Thiên Lý Mã kia lôm côm bò dậy, khóc không ra nước mắt, sao hắn lại xui xẻo vậy chứ? lại bị đem ra làm thử nghiệm, biết vậy đã ngậm miệng lại không nói nhiều.

Sau đó, đoàn đưa tang phân công nhau thực hiện các công việc. Có một nhóm Ma Sư tộc đến con suối gần đó kiểm tra nguồn nước.

Thời gian đi trong sa mạc đã tiêu hao phần lớn lượng nước mang theo, nếu muốn tiếp tục hành trình, bọn hắn cần bổ sung nguồn nước.

Một tên Ma Sư tộc đưa tay nhúng vào dòng suối, nước lạnh và mát, có vẻ bình thường. Hắn lại đưa tay lên miệng liếm, đồng thời gồng lên yêu khí chuẩn bị sẵn sàng nếu có độc sẽ ngay lập tức cô lập độc chất phun ra ngoài. Chờ một lát, không có chuyện gì xảy ra. Hắn gật đầu nói với đám đồng bạn:

“Không có vấn đề, có thể sử dụng.”

Đám Ma Sư tộc bắt đầu lấy nước đổ vào thùng.

Khi cả đoàn đưa tang nghỉ ngơi, một nhóm Ma Sư tộc đi phân phát lương thực.

“Lại là thịt khô nữa sao? ta ăn thịt khô chán lắm rồi. Ta muốn thịt tươi.” một tên Ma Sư tộc phàn nàn.

“Hừ! có ăn thì ăn đi, ngươi tưởng ta muốn ăn thịt khô lắm sao? ta cũng muốn thịt tươi nhưng ngươi thấy ở đây có con thú nào không?” tên Ma Sư tộc phân phát lương thực mắng, sau đó hắn vứt cho tên này một cái đùi khô.

Tên này miễn cưỡng đưa tay nhận lấy cái đùi. Khi nhìn rõ cái đùi, hắn nhảy dựng lên:

“Này! sao lại là Nhân tộc?! ăn thịt khô cũng đã khổ lắm rồi, lại còn phải ăn thứ không dinh dưỡng này, ngươi còn muốn bọn ta sống không?”

“Hừ! ngươi nghĩ chúng ta mang theo nhiều lương thực lắm sao? đám Yêu thú kia chạy đầy đồng cho chúng ta bắt sao? Không lấy Nhân tộc làm lương khô thì lấy cái gì làm lương khô?!” tên Ma Sư tộc này mắng.

“Nhưng...” tên này mặt nhăn nhó nói.

“Bớt phàn nàn đi! ngươi còn nói nữa ta nói với thế tổ để ngươi tự đi săn tìm thức ăn.” tên này vừa mắng vừa dọa.

“Ăn thì ăn, có vậy cũng nói với thế tổ. Ta chỉ nói mấy câu thôi mà. Ngay cả nói ngươi cũng không cho sao?” tên này tiu nghỉu nói.

Tên phát lương hừ lạnh quay đầu đi, tiếp tục phát lương thực.

Lạc Bá ngồi gần đó đã nghe hết câu chuyện của bọn hắn, tay hắn run run, cố gắng lắm mới khống chế được cảm xúc. Hắn không ngờ, đám Ma Sư tộc lại dùng Nhân tộc làm lương khô trong chuyến đi này.

Đứng dưới góc độ của hắn thì không thể chấp nhận được. Nhưng với góc độ Yêu tộc thì chuyện này rất bình thường.

Trong những trận chiến trường kỳ với Ma tộc, Hải tộc, bọn chúng thường chuẩn bị lượng lớn Nhân tộc sống như thức ăn tươi. Nhưng trong chiến tranh chuyện gì cũng có thể xảy ra, để đề phòng bị địch tập kích phá hủy nguồn lương thực, Yêu tộc thường giết Nhân tộc cắt nhỏ thành nhiều phần sau đó phơi khô, sử dụng như là lương khô.

Trong chuyến đi lần này, Ma Sư tộc đã chuẩn bị lượng lớn thịt khô từ đám Yêu tộc bị tiêu diệt do tội phản loạn. Trước đó bọn hắn vẫn dùng thịt này làm thức ăn. Nhưng thịt Yêu tộc có hạn và thời gian đi không biết bao lâu, nên bọn hắn cũng chuẩn bị một lượng lớn thịt khô Nhân tộc.

Một tên Ma Sư tộc mang cho Lạc Bá một mảng sườn khô:

“Thiếu chủ, của ngài.”

Lạc Bá nhẹ lắc đầu, sắc mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng run nhẹ, hắn không lên tiếng vì sợ không kìm được cảm xúc.

“Ngài không muốn sao? Ở đây ta còn có một cái đùi, một cái tay, ba mảng thịt mông, năm bộ cột sống.”

“Không ăn! mang đi.” Lạc Bá cố kìm cảm xúc nói.

“Nhưng...” tên này định nói thêm thì bất ngờ Lạc Bá hét lên:

“Cút! ngươi không nghe ta nói sao?”

Tên này sững sờ một thoáng, sau đó quay đầu đi chỗ khác, trong lòng lẩm bẩm: đám tiểu tổ tông này thật khó phục vụ, đã quen ăn thịt Yêu thú cao cấp, chịu khó một chút ăn thịt Nhân tộc cũng không được.

Nghe Lạc Bá hét lớn, gây chú ý cho Vân Ma gần đó, hắn bước lại hỏi:

“Ngươi sao vậy? không quen ăn thịt Nhân tộc sao?”

Lạc Bá ngước nhìn Vân Ma nhẹ gật đầu.

“Haizzz… ngươi không nên như vậy. Ngươi cũng biết tình huống của chúng ta hiện nay, không có nhiều lựa chọn đâu. Ngay cả ta cũng phải ăn thịt Nhân tộc, ngươi cũng nên làm quen đi.”

Lạc Bá gật đầu ngoan ngoãn nghe lời:

“Ta nhất thời còn chưa quen, thế tổ cho ta một chút thời gian.”

Vân Ma cười, đùa nói:

“Vậy được. Chuyện sắp tới còn cần ngươi ra sức, ta không muốn ngươi ngất giữa đường vì đói đâu.”

Nói xong Vân Ma quay lưng bước đi.

Lạc Bá nhắm mắt nằm xuống, lòng quặn thắt. Nhân tộc bao giờ mới hết kiếp làm nô lệ, làm thức ăn.

Hắn đã trải qua rất nhiều thân phận, nắm giữ rất nhiều quyền lực. Nhưng hắn nhận ra: hắn chưa giúp được một chút gì cho Nhân tộc. Chẳng biết bao lâu nữa hắn mới thực hiện được lời hứa giúp Nhân tộc quật khởi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.