Nhân Tổ

Chương 426: Chương 426: Ma Sư Hoàng vẫn lạc




Tại khắp Ma Sư Vực, toàn bộ Yêu thú đều ngước mắt nhìn lên trời cao, ánh mắt nghi hoặc.

Tất cả Ma Sư tộc vội vã chạy về đến chỗ Ma Sư Hoàng, bọn chúng đều cảm thấy bất an trong lòng.

Lúc này hắc vân ma khí đã bao trùm toàn Ma Sư Vực và không ngừng khuếch tán ra bên ngoài, Ma Sư Vực lúc này giống như một tiểu Ma giới. Một hư ảnh sư tử khổng lồ xuất hiện, nó đứng ngạo nghễ giữa thiên địa ngửa mặt gầm lớn.

Thiên địa rung động, âm thanh chấn màng tai, Ma Sư tộc cảm thấy trái tim quặn thắt.

Hư ảnh sư tử đạp không nghịch thế bước lên trời. Thiên địa cảm nhận có kẻ khiêu khích, sấm chớp ầm ầm nổ vang giáng xuống.

Hư ảnh sư tử ánh mắt bất khuất, hiên ngang thẳng tiến không lùi. Sấm sét đánh xuống, hư ảnh sư tử há miệng gầm vang phá tan sấm sét, mây trời cũng bị đánh cho xác xơ. Thiên cũng không làm gì được nó.

Nhưng chính lúc nó đắc trí nhất, ánh sáng trên thân nó dần trở nên ảm đạm, nó hoảng sợ gầm thét, gồng lên tất cả sức lực muốn nghịch thiên hành sự.

Khi nó gần chạm tới bầu trời thì thân thể tan rã, hóa thành điểm điểm ma quang. Nó cuối cùng vẫn không thể nghịch thiên, chết bởi một trong những thiên địa quy tắc mạnh nhất: thời gian! Thọ nguyên của nó đã cạn kiệt.

Hư ảnh sư tử từ từ tan biến! Tất cả trả lại cho thiên địa.

Ngay sau đó, có tiếng vang lên:

“Lão tổ tông băng hà!!!”

Lạc Bá đang chạy khựng lại bước chân, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc bi thương, nhưng hắn có liên quan gì đến Ma Sư Hoàng đâu? đây phải chăng là do huyết mạch tương liên gây nên. Xem ra huyết mạch còn nhiều điều huyền bí mà hắn chưa biết được.

Lạc Bá tăng tốc độ. Trên đường đi hắn bắt gặp rất nhiều Ma Sư tộc cũng băng băng tiến về nơi Ma Sư Hoàng ngự trị, bọn chúng trên nét mặt đều mang vẻ bi thương, bọn chúng gặp Lạc Bá thì gật đầu cúi chào.

Tất cả nhanh chóng tụ lại trước một cung điện màu đen.

Cung điện này được gọi là Hắc Thạch Cung.

Bình thường Yêu tộc không có thói quen xây dựng cung điện. Ma Sư Hoàng có một thời gian dài ở Ma giới, nên hắn bị ảnh hưởng một chút văn hóa Ma tộc. Cung điện này là dựa theo quy chuẩn Ma tộc xây dựng.

Để xây dựng cung điện này, Ma Sư Hoàng đã bắt một lượng lớn Ma tộc nô lệ đến Ma Sư Vực làm thợ xây, phần lớn nguyên vật liệu cũng được lấy từ Ma giới. Đặc biệt là loại đá Hắc Thạch, thành phần chính xây lên cung điện, chỉ có tại Ma giới, nghe nói Ma Sư Hoàng dùng hơn trăm triệu Nhân tộc trao đổi với đám thương buôn Ma tộc để có được Hắc Thạch.

Hắc Thạch Cung tốn hơn sáu mươi năm xây dựng, sau khi hoàn thành, Ma Sư Hoàng đã giết tất cả nô lệ Ma tộc chôn dưới nền cung điện, trấn yểm hồn phách bọn chúng vào cung điện để bọn chúng trở thành một bộ phận của cung điện, mãi mãi bảo vệ cung điện.

Lạc Bá dừng chân trước Hắc Thạch Cung, lúc này đã có rất nhiều Ma Sư tộc đứng bên ngoài bàn tán xôn xao, có nhiều kẻ còn không tin Ma Sư Hoàng chết thật, có vài tên đang bàn bạc tiếp theo nên làm thế nào.

Lúc này đại môn Hắc Thạch Cung hé mở, một con sư tử bước ra.

Đám Ma Sư tộc đồng loạt cúi đầu chào:

“Chào nhị thế tổ Vân Ma!”

Ma Sư Hoàng từ khi lập Ma Sư tộc, tự xưng là lão tổ tông, đời con của hắn gọi là nhị thế tổ, đời cháu gọi là tam thế tổ, đời chắt gọi là tứ thế tổ, các đời tiếp theo sau đó không còn được xưng là thế tổ nữa.

Ma Sư Hoàng sinh cửu tử, Vân Ma là con thứ hai.

Sau khi chào xong, một tên không nhịn được vội vàng hỏi:

“Nhị thế tổ, có thật là lão tổ tông đã qua đời?!”

“Đúng vậy! chuyện này bọn ta dám nói dối sao?” Vân Ma gật đầu nói.

Vài tên vừa nghe khẳng định liền rống lên khóc cực kỳ thương tâm, nhưng là thật lòng hay giả tạo thì không ai biết được.

Lạc Bá nhớ Ma Sư Hoàng đã gần mười hai ngàn tuổi, một tháng sau chính là đại thọ mười hai ngàn tuổi của hắn. Tuổi thọ tính ra còn cao hơn cả Ma tộc Hợp Nhất Cảnh đại năng.

Nếu như Ma tộc tuổi thọ liên quan đến tu vi, cao nhất là Hợp Nhất Cảnh với mười ngàn năm thọ nguyên, tất nhiên tuổi thật có thể xê dịch trên dưới.

Thì Yêu tộc lại phụ thuộc vào huyết mạch. Có những Yêu tộc mặc dù thực lực không ra gì, nhưng sống đặc biệt dai, cũng có những tộc lại sớm nở tối tàn.

Ma Sư Hoàng song tu ma khí, yêu khí, tu vi tương đương với Hợp Nhất cảnh hậu kỳ Ma tộc, hắn có thể sống tới mười hai ngàn năm cũng tính là trường thọ. Hắn đã dùng không ít biện pháp kéo dài tuổi thọ.

“Nhị thế tổ, có thể cho bọn ta vào nhìn mặt lão tổ tông lần cuối được không?” một tên mếu máo vừa khóc vừa nói.

Vân Ma gật đầu:

“Bọn ta hiểu mong muốn của các ngươi, nhưng lúc này có những việc quan trọng hơn cần các ngươi làm ngay. Các ngươi cũng biết lão tổ lúc lập tộc đã đánh chiếm lãnh thổ nhiều tộc khác, lúc lão tổ còn sống, bọn chúng không dám manh động. Nay lão tổ không còn, bọn chúng chắc chắn sẽ ngóc đầu dậy.

Ta cần các ngươi nâng cao tinh thần cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào. Ta sẽ điều động các ngươi tăng cường canh phòng các vị trí trọng yếu. Những lúc như thế này, chỉ có tộc mình mới có thể tin được.

Tất nhiên các ngươi vẫn có thể vào gặp mặt lão tổ lần cuối, đây là quyền lợi chính đáng của các ngươi nhưng phải nghe theo điều khiển.”

Đám Ma Sư tộc nghe lời, có vài tên gạt đi nước mắt, ánh mắt kiên nghị, tỏ ra sẵn sàng cống hiến hết mình vì tộc.

Sau đó, Vân Ma bắt đầu phân bố nhiệm vụ. Các tộc viên cẩn tuân mệnh lệnh.

Một hàng dài trật tự tiến vào Hắc Thạch Cung. Lạc Bá cũng đứng trong hàng.

Vân Ma thấy Lạc Bá thì vẫy tay, nói:

“Lạc Bá, theo ta.”

Sau đó hắn quay lưng bước vào trong, Lạc Bá đi ngay theo sau.

Tại trong một căn phòng, có mười cái bồ đoàn chỗ ngồi, một vị trí chủ tọa, chín chỗ ngồi chia hai bên.

Lúc này đang có bảy con sư tử ngồi hai bên, vị trí chủ tọa để trống.

Vân Ma dẫn Lạc Bá bước vào, nói:

“Đại ca, đã dẫn hắn vào.”

Lạc Bá cúi đầu, chào nói:

“Xin chào nhị thế tổ Thiên Tằm, nhị thế tổ Huyết Thực, nhị...”

“Thôi được rồi! hoàn cảnh này còn lễ nghĩa dài dòng làm gì, ngươi ngồi xuống kia đi.” Thiên Tằm phất tay cắt ngang nói, hắn chỉ tay vào một chỗ gần bồ đoàn cuối cùng.

Lạc Bá ngoan ngoãn ngồi xuống, tạm thời chưa lên tiếng.

Vân Ma ngồi xuống vị trí của mình rồi hỏi:

“Tứ đệ đâu?”

“Hắn đang lo tang lễ, nhất thời sẽ không dứt ra được. Chúng ta cứ họp trước.” Thiên Tằm nói: “Lão tổ tông vừa mới mất, Ma Sư tộc như rắn mất đầu, kẻ thù rình rập chờ cơ hội, chúng ta cần chọn ra một kẻ lãnh đạo. Các đệ thấy sao?”

Đám nhị thế tổ liếc nhìn nhau, Vân Ma lên tiếng:

“Trước lúc chết, phụ thân đã chọn huynh lên kế nhiệm, bọn ta cũng không có ý kiến.”

Thiên Tằm nghe vậy ánh mắt lóe cười, ngay sau đó lại làm ra vẻ buồn rầu:

“Dẫu là thế, nhưng ta tự biết bản thân phận mỏng cánh chuồn, huyết mạch cũng chỉ đạt tới bảy phần thuần huyết. Thật là xấu hổ! ta sợ là không gánh vác được sự nghiệp phụ thân để lại. Thêm nữa trước đó phụ thân cũng đã chọn kẻ kế thừa...”

Nói đến đây Thiên Tằm liếc mắt nhìn Lạc Bá.

Lạc Bá vội đứng lên hơi cúi đầu nói:

“Lão tổ tông mặc dù chỉ định cháu là kẻ kế thừa, nhưng cháu tài đức không đủ làm sao có thể gánh vác toàn tộc. Ngay lúc này chúng ta đang ở trong tình huống dầu sôi lửa bỏng, chỉ có tài đức như ngài mới là chỗ dựa vững chắc cho toàn tộc.”

Sau đó Lạc Bá quỳ xuống, dõng dạc nói:

“Lạc Bá tại đây khẩn thiết xin nhị thế tổ Thiên Tằm chấp chưởng Ma Sư tộc. Xin ngài hãy vì toàn tộc mà làm ra hy sinh.”

Thiên Tằm nghe xong, cười híp mắt, nhưng ngay lập tức lại làm vẻ buồn rầu nói:

“Nếu Lạc Bá đã nói như vậy thì ta đành tạm thời thay cháu chấp chưởng Ma Sư tộc. Đợi khi cháu trưởng thành, ta sẽ giao lại tộc cho cháu, tuyệt đối không tham quyền cố vị.”

“Cháu không dám!” Lạc Bá cúi đầu nói.

Thiên Tằm híp mắt nói tiếp:

“Lạc Bá mang huyết mạch thuần khiết nhất trong tộc, tương lai sớm muộn gì cũng thành Yêu Hoàng, nhưng cũng cần cố gắng tu luyện. Để cháu không phải phân tâm ngoại sự, chuyện nuôi dạy hai đứa nhỏ, hay là để cho ngũ muội Văn Tâm chăm sóc. Văn Tâm rất có kinh nghiệm trong chuyện này.”

Lạc Bá đảo mắt một vòng, xem ra đám nhị thế tổ đã sớm sắp xếp mọi việc, bọn họ muốn nắm trọn quyền lực. Nhưng để đường đường chính chính lên nắm quyền, không bị dị nghị, bọn họ khống chế muốn Lạc Bá, bắt Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết làm con tin.

Lạc Bá dù sao trước kia cũng được đích thân lão tổ thông báo sẽ là kẻ kế thừa. Nếu trắng trợn cướp quyền, sẽ ít nhiều sinh ra dị tâm nổi loạn.

Lạc Bá đảo mắt một vòng, hắn ngay lập tức nhìn rõ mọi sự, hắn ngay lập tức gật đầu đồng ý, hắn có gì đâu mà phải lo ngại, hắn không phải Lạc Bá, Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết cũng không phải con hắn:

“Sau khi tổ chức xong tang lễ cho lão tổ, cháu sẽ thông báo với cả tộc bế quan trường kỳ, chuyện con cái đành nhờ nhị thế tổ Văn Tâm.”

Đám nhị thế tổ nhẹ gật đầu hài lòng.

Đúng lúc này, có một cỗ yêu khí khổng lồ xuất hiện gần Ma Sư Vực, một giọng nói vang lên:

“Thiết Tê tộc đến chúc thọ Ma Sư Hoàng!”

Âm thanh vang vọng khắp Ma Sư Vực, đám Ma Sư tộc trong lòng lạnh lẽo, lão tổ vừa mất không lâu, đã có kẻ chạy đến gây chuyện, nếu như là trước kia, Thiết Tê tộc là cái thá gì, bọn chúng ho mạnh một tiếng cũng không dám.

Đám nhị thế tổ liếc nhìn nhau, bọn hắn đã lường trước chuyện này, Thiên Tằm hừ lạnh nói:

“Phụ thân mới mất chưa lâu, đám lâu la này đã mò tới, xem ra đã mưu sự từ lâu. Giản Canh, đệ đi giải quyết bọn chúng đi!”

Giản Canh xếp thứ sáu trong số chín huynh đệ, hắn gật đầu đứng lên.

Đúng lúc này lại có âm thanh:

“Nan Hoa Xà tộc đến chúc thọ Ma Sư Hoàng!”

“Liên minh thập tứ đảo hồ Bà Dương đến chúc thọ Ma Sư Hoàng!”

“Phá Thạch Ngưu tộc đến chúc thọ Ma Sư Hoàng!”

Đám nhị thế tổ nhíu mày, bọn chúng không phải trùng hợp mà đến chứ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.