Nhân Tổ

Chương 547: Chương 547: Ngư Ông Đắc Lợi




Huyết Ngục Lĩnh Vực, mở!

Thời không xung quanh Tôn Kỳ lập tức ngưng kết.

Ngay lúc này hắn thấy rõ hai bên trái phải là hai sát chiêu.

Bên trái là một cái lưỡi nhầy nhụa đầy gai mềm. Bên phải là một cái lông vũ màu nâu xám, xấu xí nhưng uy lực nội liễm cường đại.

Tôn Kỳ hừ lạnh, hắn có thể đoán ra là chuyện gì.

Lại là chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp phía sau. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Mà lại không chỉ có một con chim sẻ mà có đến hai con.

Không thể không thừa nhận, hai tên này chọn thời cơ rất chuẩn xác. Hắn vừa dốc sức đánh gãy đại thụ, móc ra Mộc Chi Tâm, đây là lúc hắn mất cảnh giác nhất. Nếu là Yêu Hoàng khác chỉ sợ ăn cái thiệt thòi lớn.

Đáng tiếc đây là Tôn Kỳ.

Mặc dù không sớm phát hiện được hai tên đánh lén nhưng hắn hay dùng chiêu ngư ông đắc lợi nên tự nhiên lòng sinh ra cảnh giác, dù sao trên đời này cũng không phải chỉ có mình hắn thông minh, chỉ hắn biết dùng âm mưu.

Dùng với đối thủ, tự nhiên cũng sinh ra đề phòng kẻ khác dùng cùng chiêu với mình. Nên mặc dù không phát hiện bất thường, nhưng hắn sẽ luôn giữ lại một tay.

Trong không gian lĩnh vực, hai chiêu đánh lén di chuyển với tốc độ cực chậm, Tôn Kỳ nhẹ nhàng sai bước né tránh, hắn tạm từ bỏ móc ra Mộc Chi Tâm.

Cũng không vội! xử lý xong hai tên này lại lấy Mộc Chi Tâm.

Cái lưỡi và lông chim bị lĩnh vực ngưng kết, bọn chúng rung động dữ dội phản kháng. Xem ra lĩnh vực cũng không thể áp chế tuyệt đối với chúng.

Điều đó chứng tỏ kẻ ra tay thực lực rất mạnh, tích súc sát chiêu cũng đã lâu. Kẻ ra tay chắc chắn là Yêu Hoàng.

Cũng là bình thường, dám tại hai Yêu Hoàng đánh nhau tranh miếng ăn cũng chỉ có thể là Yêu Hoàng.

Tôn Kỳ sau khi thoát đi thì thu lại lĩnh vực. Không có lĩnh vực áp chế, cái lưỡi và lông chim lập tức lao đi.

Phốc! lông chim ghim vào chiếc lưỡi.

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, chiếc lưỡi cấp tốc thu lại, sau đó là tiếng mắng lớn:

“Khốn kiếp! đầu trắng ngươi dám đánh ta!”

“Là do ngươi ngu ngốc! đáng đời!” tại phương đối diện có tiếng mắng lại.

Đánh lén Tôn Kỳ thất bại, bọn chúng lần lượt xuất hiện.

Bên trái là một con cóc lớn, da xù xì nổi đầy mụn cóc, trông cực xấu xí. Hắn gọi là Tham Thiềm Hoàng, cái lưỡi đánh lén vừa rồi là của hắn.

Bên phải là một con chim ưng đầu trắng, toàn thân lông xám xen nâu, đôi chân dài bọc da dày cứng như thép, hắn là Bạch Thủ Ưng tộc thuộc ưng tộc nhưng lại không biết bay, nhờ vào đôi chân dài nên tốc độ chạy cực nhanh.

Tất nhiên sau khi đã thành yêu thì đều có thể đằng vân giá vũ, khiếm khuyết không thể bay của chủng tộc cũng không còn.

Bạch Thủ Hoàng bực nhọc:

“Vũ Phiến Tiễn của ta mất công tích xúc lực lượng đều bị con cóc nhà ngươi làm hỏng.”

“Ngươi còn dám nói, lưỡi của ta bị ngươi đâm thủng rồi đây này.” vừa nói con cóc vừa thè lưỡi ra.

“Hừ, là ngươi...” Bạch Thủ Hoàng đang muốn tranh cãi… chợt! lông cổ dựng ngược, hắn theo bản năng ngay lập tức nghiêng đầu.

Phốc! lông trắng bay lả tả, một mảng lông cổ biến mất để lộ ra lớp da hồng. Bạch Thủ Hoàng chân đạp mạnh bay ra hướng khác, Tham Thiềm Hoàng thè lưỡi tấn công yểm trợ sau lưng cho Bạch Thủ Hoàng.

Hai tên này trước đó còn như nước với lửa, gặp Tôn Kỳ tấn công lại phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn giống như tâm ý tương thông.

Tất nhiên bọn chúng không có tâm ý tương thông, sở dĩ có thể phối hợp linh hoạt là do kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Bọn chúng tự biết phải làm sao khi gặp trường hợp bị đánh lén.

Tôn Kỳ đánh lén Bạch Thủ Hoàng. Bạch Thủ Hoàng sau khi tránh được không lập tức quay đầu phản công mà nhanh chóng kéo dài khoảng cách, lúc này Bạch Thủ Hoàng đang hở lưng, Tham Thiềm Hoàng ngay lập tức yểm trợ tránh cho Tôn Kỳ tập kích.

Bạch Thủ Hoàng ổn định thân hình, giận mở miệng mắng:

“Hèn hạ, dám đánh lén ta!”

“Hèn hạ!? đánh lén!? ngươi đang tự mắng mình sao?” Tôn Kỳ cười nhạt nói.

Bạch Thủ Hoàng bị mắng ngược, mặt hơi đỏ lên, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, sống lâu như hắn, lợi ích trên hết, mặt mũi có tác dụng gì chứ?

Lúc này chợt có giọng nói thì thào vang lên:

“Hai vị… cứu...”

Thì ra là Phồ Tang Hoàng, hắn bị đánh gãy đôi nhưng vẫn chưa chết, thụ yêu chủng tộc này sức sống tương đối mãnh liệt.

Bạch Thủ Hoàng, Tham Thiềm Hoàng làm ra vẻ lo lắng, bước tới bên cạnh đại thụ, ngăn trước mặt Tôn Kỳ.

“Phồ Tang huynh yên tâm, có bọn ta ở đây, hắn sẽ không thể làm hại được huynh.” Bạch Thủ Hoàng nói.

“Đa tạ… nhưng sao bây giờ hai vị mới đến… đến chậm chút nữa chỉ sợ ta đã không xong...” Phồ Tang Hoàng thều thào nói.

Bạch Thủ Hoàng và Tham Thiềm Hoàng liếc mắt nhìn nhau, bọn chúng nhìn được sự âm hiểm trong mắt nhau.

Tôn Kỳ lúc này cũng hiểu chuyện gì xảy ra.

Thì ra trước đó Phồ Tang Hoàng đã bàn bạc với Bạch Thủ Hoàng và Tham Thiềm Hoàng, là hai vị Yêu Hoàng gần đây nhất, cùng hợp mưu giết Tôn Kỳ. Có lẽ vì Tôn Kỳ gần đây gây chiến quá nhiều khiến Yêu Hoàng xung quanh sinh ra lo lắng.

Nên bọn chúng hợp nhau muốn tiên hạ thủ vi cường.

Nhưng mà nhìn hành động của hai tên Yêu Hoàng này, có thể đoán ra bọn chúng muốn Tôn Kỳ cùng Phồ Tang Hoàng lưỡng bại câu thương, sau đó làm ngư ông đắc lợi. Nhưng rất tiếc Phồ Tang Hoàng bại quá nhanh, khi thấy Tôn Kỳ sắp lấy được Mộc Chi Tâm, bọn chúng không nhịn được mà ra tay.

“Hai vị sao bây giờ mới đến, không phải chúng ta đã bàn với nhau cùng ra tay sao?” Phồ Tang Hoàng trách móc nhưng cũng không dám quá nặng lời.

“Không ngờ tên Huyết Ngục này ra tay độc ác như vậy, nếu không phải trong tộc đột ngột xảy ra chuyện thì ta đã sớm đến ứng cứu.” Bạch Thủ Hoàng trả lời chẳng đầu chẳng đuôi.

“Trùng hợp trong tộc ta cũng có chuyện.” Tham Thiềm Hoàng cười nói, ra vẻ chẳng quan trọng.

Phồ Tang Hoàng thì nhíu mày, dường như đã nhận ra mình bị lừa. Hai tên này lừa mình quá thê thảm, thụ thân của hắn bị gãy đôi, muốn khôi phục lại chẳng biết đến ngày tháng năm nào. Thậm chí hai tên này còn có thể bỏ đá xuống giếng.

Bạch Thủ Hoàng và Tham Thiềm Hoàng liếc nhau cười âm hiểm hiểu ý. Chỉ có thể trách Phồ Tang Hoàng quá ngây thơ tin tưởng bọn hắn.

“Hai vị không định ra tay sao?” Phồ Tang Hoàng lo lắng pha chút sợ hãi nói, hắn lúc này còn không nhận ra âm mưu của hai tên này thì thật quá ngốc đi.

“Không vội! hai bọn ta ra tay, hắn tất diệt, chỉ là ta lo lắng vết thương của Phồ Tang huynh...” Tham Thiềm Hoàng làm ra vẻ mặt sầu lo nói.

“Không sao, ta còn có thể chịu được. Hai vị cứ thoải mái ra tay.” Phồ Tang Hoàng cứng giọng.

“Sao có thể như thế! Ta là sợ không có bọn ta bảo vệ, tên Huyết Ngục ra tay đánh lén Phồ Tang huynh cướp đi Mộc Chi Tâm.” Bạch Thủ Hoàng ra vẻ lo lắng nói.

Phồ Tang Hoàng trầm mặc, xem ra hai tên này đã muốn ngửa bài.

“Hai vị muốn gì?”

“Phồ Tang huynh đừng làm ra vẻ trầm trọng thế. Bọn ta có ý là: giữ hộ Mộc Chi Tâm cho Phồ Tang huynh, tránh để tên Huyết Ngục cướp đi. Khi nào huynh khôi phục hoàn toàn, bọn ta sẽ trả lại.” Tham Thiềm Hoàng vẫn giọng đạo đức giả nói.

“Đúng như vậy. Phồ Tang huynh cũng không nên nghĩ là bọn ta tham lam, thử nghĩ một chút Tham Thiềm huynh thiện thủy, ta thiện phong. Mộc Chi Tâm đối với bọn ta cũng không có nhiều tác dụng. Bọn ta thực tâm muốn giữ giùm Mộc Chi Tâm.” Bạch Thủ Hoàng cười nói phân tích.

Phồ Tang Hoàng giận run lên, Mộc Chi Tâm với hắn chẳng khác nào yêu hạch, không có Mộc Chi Tâm, hắn còn có thể là yêu được sao.

Tin tưởng hai tên này không có dị tâm với Mộc Chi Tâm?! hắn còn chưa ngu đến mức này.

“Nếu Phồ Tang huynh không tin tưởng bọn ta thì thôi...” Tham Thiềm Hoàng làm ra vẻ thở dài. “Vậy bọn ta ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì nữa, chuyện của huynh và Huyết Ngục, hay là để hai ngươi tự xử lý.”

Nói xong, Tham Thiềm Hoàng và Bạch Thủ Hoàng đều quay đầu, làm ra vẻ muốn bỏ đi.

Phồ Tang Hoàng nghiến răng, hắn lúc này còn không nhận ra âm mưu của hai tên này sao? đây là ép hắn giao ra Mộc Chi Tâm.

Hắn nhìn Tôn Kỳ rồi lại nhìn hai tên kia. Một bên là hổ, một bên là sói. Bên nào cũng muốn nhai xương uống máu hắn.

Lại nhìn xung quanh, cảnh tượng hoang tàn, xác chết chồng chất, tiếng kêu ai oán…

Phồ Tang Hoàng sắc mặt băng hàn, làm ra quyết định.

“Được! ta đồng ý giao Mộc Chi Tâm cho hai ngươi.”

Nghe lời này, Tham Thiềm Hoàng, Bạch Thủ Hoàng quay đầu mỉm cười.

“Phồ Tang huynh đã có một lựa chọn sáng suốt, để tại chỗ bọn ta, huynh tuyệt đối có thể an tâm.”

“Nhưng với một điều kiện...” Phồ Tang Hoàng không thèm để ý những lời đường mật nói.

“Điều kiện gì? nói nghe thử.” Tham Thiềm Hoàng không quá quan trọng, điều kiện gì cũng được, cứ hứa trước rồi nói.

“Giết hắn!” Phồ Tang Hoàng một cánh tay chỉ về phía Tôn Kỳ.

Tham Thiềm Hoàng, Bạch Thủ Hoàng nhìn nhau, cái này khó.

Giết một Yêu Hoàng không đơn giản, nhất là Yêu Hoàng này vừa suýt giết Phồ Tang Hoàng. Mặc dù bọn hắn có hai yêu nhưng không quá tự tin, dù sao cả hai cũng không đồng lòng.

Đánh đuổi không có vấn đề. Giết?! quá khó!

“Được!” Tham Thiềm Hoàng ngay lập tức đồng ý.

Phồ Tang Hoàng lại một lần nữa tin tưởng bọn hắn.

Toàn thân đại thụ sáng lên, hoa văn đại đạo trải khắp toàn thân, mộc thuộc tính tỏa ra nồng đậm. Tại vết gãy, một viên tiểu cầu tỏa ra ánh sáng màu xanh lục từ từ bay lên.

Bạch Thủ Hoàng ánh mắt tỏa sáng, phất cánh cuốn lấy Mộc Chi Tâm.

Nhưng đúng lúc này một cái lưỡi dài vươn tới, cuỗm mất Mộc Chi Tâm. Bạch Thủ Hoàng ánh mắt sắc lạnh, Tham Thiềm Hoàng cười tươi nói:

“Trước để chỗ ta, sau lại nói.”

Bạch Thủ Hoàng hừ lạnh không nói gì, bây giờ tranh chấp không phải điều hay.

Tham Thiềm Hoàng cười, mọi thứ đúng như hắn nghĩ. Hắn sau đó nhìn Tôn Kỳ, cười nói:

“Huyết Ngục huynh đến đây thôi đi. Tất cả vui vẻ trở về chỗ ở!”

Phồ Tang Hoàng nghe vậy ngẩn ngơ.

“Hai ngươi không phải hứa giết hắn sao?”

Tham Thiềm Hoàng phất phất tay, vẫn giữ nụ cười đạo đức giả trên môi:

“Đánh đánh giết giết… hai vị không thấy chán sao? hay là để hai ta làm chủ, hòa giải cho hai vị.”

Vừa nói, khí tức của hắn nhàn nhạt tỏa ra, Bạch Thủ Hoàng cũng làm như vậy. Đây là bức ép Tôn Kỳ và Phồ Tang Hoàng đồng ý. Hai Yêu Hoàng bọn hắn tự tin áp chế bên nào không đồng ý.

“Hai ngươi...” Phồ Tang Hoàng nghiến răng, hắn lại bị lừa, hắn giận đến mức muốn nổ tung, đáng tiếc Mộc Chi Tâm đã mất, muốn tự bạo cũng chẳng gây được bao nhiêu sát thương.

Phồ Tang Hoàng muốn lớn tiếng mắng chửi, nhưng chẳng dám, hắn đã trọng thương lại mất đi Mộc Chi Tâm, bây giờ đối nghịch với hai tên này, chết không thể nghi ngờ.

Hắn chỉ có thể trách mình ngu ngốc, tin nhầm yêu, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Phồ Tang Hoàng coi như xong, chỉ còn lại Tôn Kỳ.

Bọn chúng đưa mắt nhìn Tôn Kỳ, áp lực tập trung vào hắn. Chỉ cần Tôn Kỳ nói không, lập tức tung ra lôi đình sát chiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.