Nhân Tổ

Chương 618: Chương 618: Nguyên Sa tỏa sáng




Sau giây phút im lặng là sự bùng nổ, tất cả đều đang bùng nổ vì câu trả lời của Nguyên Sa, trong một năm vừa thắp sáng tinh thần vừa đạt nhất chuyển. Từ trước đến nay số người có thể làm được vô cùng hạn hữu, bọn họ bây giờ đều đã phong thần cao cao tại thượng.

Vương Diễm trước đó được mệnh danh là đệ nhất thiên tài năm nhất học đường cũng phải mất hơn một năm mới thắp sáng được tinh thần đầu tiên, so với Nguyên Sa thì như thiên nga với vịt đồng, khoảng cách quá lớn.

Bọn họ dường như nhìn thấy một vị tân thần ra đời, từ đây mọi người sẽ dõi theo từng bước chân của Nguyên Sa, ai mà không muốn được chứng kiến sự trưởng thành của một vị thần chứ!!!

Tôn Kỳ cũng không khỏi thầm khen ngợi Nguyên Sa, thiên phú này quả thật đáng sợ, là đệ nhất nhân trong đám người cùng xuất sinh, nếu là Thẩm Văn trước kia không có tư cách so sánh. Nguyên Sa nổi bật cũng tốt, thu hút mọi ánh mắt tránh cho mọi người chú ý tới hắn.

Nguyên Sa bước xuống đài, hai bên tự động rẽ ra tránh đường, đám Ngọc Ly chạy tới ríu rít như là những chú chim non. Các vị trưởng giả xì xầm, tranh luận xem có nên cho Nguyên Sa một cơ chế đặc biệt, tốt hơn hoàn cảnh tu luyện.

Đúng lúc này tấm thẻ trên tay Tôn Kỳ sáng lên, lại đến phiên hắn thi đấu rồi.

Mọi ánh mắt đã dồn về Nguyên Sa, nên các sân đấu khác chỗ khán giả khá trống trải. Tôn Kỳ tiến lên đài, đối thủ của hắn lần này là một vị học huynh cũng tu âm luật.

“Thẩm Văn học đệ, ngươi ra tay cũng quá nặng tay rồi.”

Tôn Kỳ ngạc nhiên tròn mắt, lại chuyện gì nữa đây.

“Ta vốn định cho đệ nhẹ nhàng hạ đài, nhưng vì Trần Dung, Trần Kỷ hai muội, ta phải dạy cho đệ một bài học.”

Thì ra là vậy! Tôn Kỳ nói thầm trong lòng, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Đáng tiếc! ngươi không phải anh hùng, lại xông ra muốn làm anh hùng chỉ chuốc lấy xấu hổ.

Tôn Kỳ không thèm đáp trả, ngồi xuống lấy ra Thanh Huyền Cầm. Tên kia cũng lấy ra sáo ngọc bắt đầu thổi.

Tiếng sáo không tạo gợn sóng không khí, mà tấn công thẳng vào thần hồn. Đây là một loại tấn công khác thường thấy của người dùng âm luật.

Tôn Kỳ khi biết là công kích thần hồn thì... vui mừng khôn xiết. Nên biết thần hồn của hắn đã trải qua thiên chùy bách luyện, cho ngươi thổi phù mỏ cũng không làm gì được ta.

Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên đàn, đàn tấu khúc nhạc của riêng mình, không tấn công cũng chẳng cần phòng thủ.

Khúc sáo của tên này không phải không tốt, công kích cũng rất có lực, nếu là đối với người khác, có lẽ đã lăn lộn ôm đầu kêu đau. Nhưng với Tôn Kỳ thì… ngươi tùy ý!

Tên kia tiếp tục thổi, tích cực thổi, Tôn Kỳ thì vẫn như không bình thản vô sự, điều này khiến hắn tức giận, còn muốn dạy cho Tôn Kỳ bài học đâu. Không thể chấp nhận như vậy, không khiến Tôn Kỳ đau khổ xin thua hắn không chịu được. Hắn bắt đầu gia tăng thần lực, tiếng sáo thêm lực lượng, công kích bất chấp. Ngươi đã thoải mái như vậy! vậy thì đừng trách ta mạnh tay.

Tinh! Tôn Kỳ đánh sai một nhịp. Tên kia mừng rỡ, công kích của hắn đã có hiệu quả!??

Tôn Kỳ cảm thấy không nên biểu hiện quá cường thế, bình bình thường thường là được, vậy nên hắn giả bộ trúng công kích, đầu quay vòng vòng như người say nhưng mà tay vẫn đặt lên dây đàn làm ra vẻ cố gắng.

Tên kia nhìn thấy như vậy càng ra sức thổi.

Mấy vị giảng viên đứng ngoài quan chiến, nhận ra Tôn Kỳ dường như không mấy ảnh hưởng trước tấn công thần hồn.

“Chuyện này là thế nào?”

“Có gì mà ngạc nhiên, tinh thần ý chí mạnh, thần hải vững chắc, nên công kích thần hôn vô dụng.”

“Ta biết nhưng vấn đề là tại sao một tên học viên năm nhất lại có thần hồn mạnh đến nỗi không để ý công kích của đối phương.”

“Vậy là ngươi không nhớ rồi, hắn gọi Thẩm Văn.”

“Thẩm Văn, chẳng lẽ là tên có tinh thần lực cực cao, lúc ấu sinh đã từng giết sói?”

“Đâu chỉ như vậy hắn còn nghe được tiếng sói, điều này đã được Bách Thú Thần chứng nhận, trong giới tân sinh còn gọi hắn là Bạch Lang Tử.”

“Ừm! Là một hạt giống tốt. Tinh thần lực mạnh như vậy hẳn là sẽ sớm thắp sáng viên tinh thần thứ nhất.”

“Hắn thiên phú có thể xưng kiệt xuất. Đáng tiếc hắn sinh cùng thời với Nguyên Sa, chú định hắn sẽ ảm đạm vô quang.”

“Cũng chưa chắc, mỗi người có một sở trường riêng. Bách Thú Thần âm thầm truyền ra tin tức muốn nhận hắn làm đệ tử thân truyền, các ngươi cũng biết Bách Thú Thần mặc dù không phải vị thần mạnh nhất nhưng lại rất có tiếng nói. Có thể trở thành đệ tử thân truyền của Bách Thú Thần, tương lai kế thừa vị trí của Bách Thú Thần, địa vị sẽ không kém bất kỳ ai.”

“Ừm! ngươi nói có lý.”

“Nhưng đấy là tương lai xa, trong cuộc thi này Nguyên Sa chói sáng đã không thể ngăn cản.”

Trên sân đấu, tên kia đã tức nổ phổi, hắn làm sao không nhận ra công kích của hắn không mấy tác dụng, đã thế Tôn Kỳ còn diễn kịch trêu chọc hắn, vừa lắc đầu vừa đánh đàn.

Hắn vô cùng tức giận gồng lên tất cả thần khí định một phen sống mái nhưng mà chưa kịp ra chiêu, phốc! hắn há miệng phun ra một ngụm máu, vội vàng hấp tấp chính là đại kỵ của người tấu khúc, giống như Trần Kỷ trước đó tự mình bại mình.

Tôn Kỳ đứng dậy thu đàn, quay đầu bước đi không thèm nhìn đối thủ một cái. Giám khảo trên sách phếch một đường, Thẩm Văn: thắng.

Có mấy vị giảng viên ở dưới tiếc nuối.

“Lại là vội vã hấp tấp, hắn nếu chịu kiên nhẫn thêm chút nữa, có thể đã có chuyển biến.”

“Thẩm Văn lại may mắn chiến thắng!”

“Không nên nói vậy, kiên trì tới mức này cũng là một loại thực lực.”

“Vẫn là không thể so được với Nguyên Sa.”

Sau đó không lâu Nguyên Sa lại lên đài, lần này mọi ánh mắt đều đổ dồn về hắn. Nguyên Sa cũng rất quyết tâm thể hiện. Nhưng mà lần này đối thủ của hắn không tầm thường, là một vị học huynh gọi Chu Nhiên thắp sáng ba viên tinh thần.

“Học đệ thiên phú khiến ta cảm thấy hổ thẹn.” Chu Nhiên mở lời khách sáo.

“Học huynh quá khen, ta mới chỉ bắt đầu tương lai phía trước còn dài.” Nguyên Sa lời nói bề ngoài khiêm tốn, bên trong lại ẩn chứa ngạo khí.

Chu Nhiên cười, biết làm sao bây giờ, người ta là thiên tài mà, thiên tài ai mà không kiêu ngạo.

“Vậy thì học đệ cẩn thận!”

Lời nói vừa dứt Chu Nhiên đã xông lên, thân pháp quỷ mị lúc đông lúc tây, đây là Thất Bộ Pháp, một loại thân pháp, nghe nói khi tu luyện đến cực hạn trong bảy bước có thể đoạt mạng kẻ địch.

Nguyên Sa lời nói khinh cuồng nhưng không khinh thường, hắn lập tức kết ấn.

“Viêm Long Ấn!”

Oanh! Viêm Long Ấn đánh trúng tàn ảnh nhưng lực bộc phát khiến cho Chu Nhiên mất thế, Thất Bộ Pháp bị loạn.

Phía dưới khán giả vỗ tay hoan hô. Mấy vị giảng viên gật đầu khen: ý thức chiến đấu tốt!

Nguyên Sa nhân cơ hội lại đánh ra Viêm Long Ấn. Chu Nhiên mất thế liền bỏ bộ pháp, trực tiếp đối cứng, hắn cũng đánh ra một ấn, cũng là Viêm Long Ấn. Viêm Long Ấn là một loại ấn pháp phổ biến thường được chọn trong giai đoạn đầu tu luyện tinh thần.

Oanh! hai ấn đánh vào nhau, cả hai bị chấn lực đánh lùi lại, Nguyên Sa lui năm bước thân hình loạng choạng, Chu Nhiên lui ba bước thân hình nhanh chóng vững vàng. Hơn kém giữa hai người đã hiện rõ.

Nhân cơ hội hỏa khói che mắt, Chu Nhiên vận dụng Thất Bộ Pháp, thân hình biến mất tại chỗ. Nguyên Sa ngưng thần quan sát.

“Cẩn thận!” có tiếng vang lên, theo cùng là Bài Tâm Chưởng đánh vào thái dương Nguyên Sa.

Nguyên Sa giật mình nhưng vẫn kịp đổ người né tránh.

Bên ngoài khen một tiếng: “Tốt!”

Chu Nhiên không buông tha, xoay hông tung chưởng tiếp theo. Nguyên Sa không thể né tránh, chỉ có thể đối cứng.

Hai bên đối chưởng. Bốp! Nguyên Sa bị đánh trượt dài trên sân đấu, bay tới góc sân. Chu Nhiên chỉ bị một chút loạng choạng.

Ổn định thân hình, Chu Nhiên đạp mạnh mặt đất bay tới, Bài Tâm Chưởng thức thứ hai: Tật Như Phong!

Nguyên Sa chống tay ngồi dậy vừa ngửa mặt thì thủ chưởng đã tới trước mặt, hắn không sợ hãi, ánh mắt trở nên quyết tuyệt. Hắn bất ngờ vỗ trán. Bốp! thần hải rung động, một cây tiểu kiếm có hình vô chất phóng ra, xuyên qua bàn tay của Chu Nhiên, bắn thẳng vào thần hải.

Chu Nhiên ngửa mặt hét lên đau đớn, bật ngửa ra sau.

Khán giả trố mắt, ồ lên kinh ngạc, Nguyên Sa gần như đã bại, không biết dùng chiêu gì lại có thể lật ngược tình thế, đánh Chu Nhiên trọng thương.

Mấy vị giám khảo lặng yên như tờ, một vị lẩm bẩm:

“Kiếm Thần Hải!”

Kiếm Thần Hải do một vị siêu cấp thiên thần sáng tạo cực khó tu luyện, Kiếm Thần Hải nuôi kiếm trong thần hải, lấy ý chí điều khiển, lấy tinh thần làm chất dinh dưỡng. Điều kiện đầu tiên là thần hải phải lớn gấp năm bình thường và tinh thần lực cực cao. Điều kiện này gần như đã loại bỏ hết chín phần người tu hành.

Đổi lại Kiếm Thần Hải vô cùng quỷ dị, khó đoán, khó phòng, công kích trực tiếp thần hồn đối thủ, bỏ qua các loại phòng thủ. Cùng cấp, chỉ cần phóng ra Kiếm Thần Hải gần như nắm chắc phần thắng.

Kiếm Thần Hải có tất cả bảy thức, ban đầu giá đổi cực cao nhưng do không có nhiều ngươi tu luyện, nên thức thứ nhất đã được hạ giá chỉ 100 điểm, những thức phía sau vẫn giữ giá cực cao. Khả năng Nguyên Sa đã dùng một lần vào Pháp Danh Điện miễn phí để đổi.

Mấy vị trưởng giả nhìn ra Nguyên Sa tham vọng cực lớn nên mới chọn Kiếm Thần Hải tu luyện. Cũng phải thôi thiên tài ai lại không có tham vọng và kiêu ngạo. Bọn họ đồng tình với Nguyên Sa.

Chu Nhiên đau đớn không thể tiếp tục thi đấu, giám khảo nhanh chóng kết thúc cuộc thi. Nguyên Sa: thắng!

Bên dưới khán giả hò reo ầm ĩ, đặc biệt là đám Ngọc Ly.

Nguyên Sa một trận chiến vang danh.

Tôn Kỳ nhìn đám Ngọc Ly lắc đầu cười, các ngươi có cần lật mặt nhanh vậy không, trước đó các ngươi còn tung hô ta đây. Đúng lúc này tấm thẻ trên tay hắn sáng lên, là lúc hắn phải lên sân.

Tôn Kỳ bước lên sân, đối thủ lần này không phải tu âm luật, là một vị thể tu thân thể cường tráng, quần áo vừa phải thuận tiện cho hoạt động.

“Ngươi là Thẩm Văn?” vị học huynh này hỏi.

Tôn Kỳ nghe hỏi mà hơi nở mũi, hắn cũng có một chút danh tiếng rồi, hắn lễ phép đáp:

“Vâng! đúng là học đệ, không biết học huynh là...”

“Hừ! không cần biết ta là ai, ta lười giao tiếp với loại người như ngươi.” vị học huynh này hừ lạnh. “Thật uổng cho ngươi cùng xuất sinh với Nguyên Sa, người ta là thiên tài, ngươi lại là tiểu nhân dựa vào mánh khóe mới tới được vòng này, nếu không có Thanh Huyền Cầm ngươi có là cái gì.”

Tôn Kỳ hiểu ra, đám này lại cho rằng hắn thắng nhờ Thanh Huyền Cầm.

“Ngươi!” vị học huynh này chỉ thẳng mặt Tôn Kỳ, nói: “Tới đây là kết thúc!”

Tôn Kỳ hừ lạnh, hắn không vui, liên tục bị sỉ nhục hắn làm sao có thể vui được. Hắn không phải người tốt, ngược lại hắn rất độc ác, số lượng sinh linh hắn giết đếm mãi không hết, trong đó không biết bao nhiêu kẻ là vô tội.

Tôn Kỳ phất tay lấy ra Thanh Huyền Cầm, nếu các ngươi đã cho rằng ta thắng là nhờ Thanh Huyền Cầm vậy thì ta sẽ dùng Thanh Huyền Cầm đánh bại tất cả các ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.