Nhân Tổ

Chương 362: Chương 362: Quá biến thái




“Quốc vương! Quốc vương!”

Những tiếng đập cửa ầm ầm chói tai, Bạch Dã đang mơ mộng trong giấc ngủ nhăn mặt khó chịu, hắn quay mặt sang hướng khác, cố tìm lại giấc mơ vừa mới mất.

Nhưng mà tiếng đập cửa vẫn không ngừng vang lên, càng lúc càng lớn.

“Quốc vương! Quốc vương!”

Bạch Dã không thể ngủ được nữa, hắn bực tức mở đôi mắt nhập nhèm. Bước xuống giường, hắn lớn giọng quát:

“Là tên nào dám phá giấc ngủ của ta!”

Mở ra cánh cửa, đập vào mắt Bạch Dã là Hồ Bang đang đứng thấp thỏm bên ngoài, Bạch Dã lười biếng hỏi:

“Có chuyện gì?”

“Quốc vương đã đến giờ nghị triều.” Hồ Bang vội vàng nói.

“Nghị triều? ở đây cũng có nghị triều sao?” Bạch Dã hồ nghi hỏi, hắn cứ nghĩ chỉ có những hải quốc lớn như của phụ vương hắn thì mới có triều nghị.

Phù Quốc là vùng biển khỉ ho cò gáy thì có việc gì mà nghị triều, hắn đến đây làm quốc vương chỉ là một loại biểu tượng, chỉ muốn hưởng thụ chẳng phải làm gì.

“Phải! quốc vương, các quần thần đang chờ ngài.” Hồ Bang khom lưng nói.

“Có chuyện gì các ngươi không tự xử lý được sao? ta đã phong cho các ngươi làm phụ chính đại thần rồi mà.” Bạch Dã lười biếng nói.

“Không được đâu quốc vương. Có một số chuyện cần đích thân ngài phê chuẩn.” Hồ Bang giải thích.

“Còn phải như vậy nữa sao?” Bạch Dã đã cảm thấy có chút bực tức.

Hồ Bang rất nhanh bắt được cảm xúc của Bạch Dã, bước lại gần, ghé tai nói nhỏ:

“Biểu ca yên tâm, chỉ cần biểu ca ngồi lên vương tọa nghe bọn hắn báo cáo, những việc còn lại thì để bọn đệ xử lý.”

Bạch Dã nghĩ nghĩ một chút, xem ra đành phải như vậy.

“Được rồi, vậy theo ý ngươi đi.”

Một lúc lâu sau, khi đã đến giữa trưa, đám quần thần ngáp ngắn ngáp dài, đứng ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo. Một tên lính bước ra lớn tiếng nói:

“Quốc vương đến!”

Đám quần thần vội vã chỉnh trang, cúi đầu hành lễ:

“Cung nghênh quốc vương! Quốc vương vạn an!”

Bạch Dã ngồi lên vương tọa, Hồ Bang đứng hầu bên cạnh. Bạch Dã phất tay nói:

“Tất cả miễn lễ!”

Bạch Dã tay chống thái dương, giọng lười biếng nói:

“Được rồi, các ngươi ai có chuyện thì báo đi.”

Một con cua lập tức bước ra:

“Bẩm đại vương, tại cửa sông Hàm Chương, phát hiện dấu vết của tộc Rùa Đá, mong đại vương định đoạt.”

Bạch Dã ngồi nghe chẳng hiểu được gì, hắn mới đến đây tất nhiên không biết tình huống tại Phù Quốc. Hồ Bang vội cúi đầu nói nhỏ:

“Tộc Rùa Đá đã quy thuật Yêu tộc, cửa sông Hàm Chương là địa bàn của chúng ta, bọn hắn lần mò đến, tất có mưu đồ.”

“Vậy ngươi nói xem nên làm thế nào?” Bạch Dã hỏi.

Hồ Bang suy nghĩ một chút, cẩn trọng trả lời:

“Theo hạ thần nên tăng thêm quân biên phòng, đồng thời phái gián điệp giám sát, vì bọn chúng...”

“Chuẩn tấu!” Bạch Dã lười biếng nghe tiếp, lập tức chuẩn tấu.

Sau đó lại có một con tôm bước ra bẩm chuyện, Bạch Dã lại chuẩn tấu theo ý kiến của Hồ Bang.

Mấy tên quần thần sau đó, Bạch Dã vẫn theo y cách cũ, hoàn toàn không có chủ kiến bản thân.

Chỉ nửa canh giờ sau, Bạch Dã đã chán chường, đứng dậy vươn vai một cái, nói:

“Được rồi, nghị triều đến đây kết thúc.”

“Nhưng thần còn có chuyện bẩm báo.” Một con cá bò lớn giọng tâu.

“Chuyện gì thì ngày mai nói, hôm nay ta mệt rồi.” Bạch Dã phất tay bước đi, không thèm nghe thêm lời nào nữa.

Đám quần thần vội cúi đầu hành lễ cung tiễn.

Khi Bạch Dã đã đi xa, bọn chúng xôn xao bàn tán.

“Vị tân quốc vương này, hành sự thật… thật khó nói…”

“Ta hiểu ý ngươi. Nếu so với quốc vương đời trước thì như một trời một vực.”

“Trung Chính đại vương thương dân như con, hành sự ôn hòa, hành vi trang nhã, hành động nhanh gọn. Thật đúng là vị quốc vương mẫu mực.”

“Haizz… đáng tiếc Trung Chính đại vương mang nhiều bệnh trong người, sống chưa tận tuổi thọ đã phải ra đi.”

“Trung Chính đại vương ra đi để lại mấy vị hoàng tử, công chúa, mà vị nào cũng tài sắc vẹn toàn, nhất là đại vương tử Hồ Bang. Ta cứ nghĩ kế nhiệm Trung Chính đại vương chính là đại vương tử Hồ Bang, không ngờ bên trên lại phái đến kẻ khác. Mà xem hành vi của tân quốc vương thật sự rất…”

“Suỵt! không được nói, muốn bay đầu sao!”

“Ta nghĩ chắc do mới đến còn chưa quen phong vị, sau một thời gian nữa chắc sẽ tốt hơn.”

“Cũng mong là như vậy.”



Bạch Dã sau khi bãi triều thì tổ chức tiệc linh đình tại vườn thượng uyển.

Hồ Bang đứng bên cạnh tiếp thức ăn.

Bạch Dã cầm lên con cá tuyết cắn một miếng lớn nhưng nhai chưa được hai cái đã phun xuống đất.

“Đại vương, ngài thấy thức ăn không ngon sao?” Hồ Bang mặt hơi tái, vội hỏi.

“Quá hôi mùi bùn, thật sự là không thể nào nuốt nổi.” Bạch Dã bực mình nói.

“Đại vương bớt giận… đại vương bớt giận… tại vì vùng biển này có ba con sông đổ ra nên trong nước biển lúc nào cũng có vẩn bùn, mọi sinh vật sống ở đây đều lẫn mùi bùn bên trong.” Hồ Bang giải thích.

“Vậy vì sao hôm qua yến tiệc, thức ăn không có mùi bùn?” Bạch Dã hỏi.

“Bẩm đại vương, thức ăn hôm qua là vùng biển khác mua về, chỉ dành cho những đại tiệc mới đem ra sử dụng, còn bữa ăn hằng ngày chính là dùng thực phẩm này.” Hồ Bang giải thích.

“Quốc vương đời trước dùng như vậy sao?”

“Bẩm đúng như vậy. Xin đại vương chịu khó.”

“Hừ! chịu khó?! Vì sao ta phải chịu khó!? Ta là vương của một hải quốc phải được dùng những thứ tốt nhất. Ta ra lệnh từ nay ta chỉ dùng thực phẩm từ vùng biển khác.”

“Nhưng đại vương, nếu như vậy thì thực phẩm trong bảo khố chỉ đủ cho ngài ăn một năm.”

“Vậy thì không biết mua về sao? mua không được thì đi săn, săn không được thì đi cướp.”

“Nhưng đại vương…”

“Hừ! có chút việc nhỏ như vậy ngươi cũng làm không được, ta còn giữ ngươi bên cạnh làm gì!?”

Bạch Dã ánh mắt nộ khí nhìn Hồ Bang, Hồ Bang vội cúi đầu, chắp tay:

“Hạ thần… hạ thần sẽ cố gắng hết sức.”

“Như vậy mới tốt… như vậy mới tốt…” Bạch Dã cười tươi vỗ vai Hồ Bang, nói: “Nào, ngồi xuống đi, cùng thưởng thức với biểu ca. Ta thật không muốn mắng đệ nhưng mà phải cho đệ một chút áp lực thì đệ mới làm tốt được. Biểu ca đây cũng là nghĩ cho ngươi.”

Hồ Bang ngồi xuống, nở nụ cười gượng:

“Đa tạ… đa tạ… đại vương…”

“Ha… ha… ha… đa tạ thì không cần. Ta dù sao cũng là biểu ca, chăm sóc đệ cũng là lẽ phải. Ở chỗ này không cần khách sáo cứ gọi ta là biểu ca.” Bạch Dã cười nói.

Ngay sau đó, một bàn tiệc mới được dọn ra.

Bạch Dã ăn uống phóng túng.

Cua thì chỉ ăn phần gạch. Cá hồi thì chỉ ăn trứng. Cá mập thì chỉ ăn vây… phần còn lại hắn vất sang một bên.

Hồ Bang thấy vậy mà sót trong lòng, nhưng hắn cũng không thể ăn lại phần thừa, vậy là hắn ban phần thừa cho đám thuộc hạ.

Bạch Dã vừa ăn vừa xem các Nữ Nhân Ngư nhảy múa ca hát như say như mê.

Mắt hắn dán chặt vào một Nữ Nhân Ngư tóc vàng chanh, thân hình uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp, giọng hát say mê, đôi mắt ướt át đưa tình.

Hồ Bang tất nhiên nhận ra điều này, hắn ghé tai Bạch Dã nói nhỏ:

“Nàng ấy gọi là Du Nhiên, là giọng ca mới nổi, nếu biểu ca thích thì đêm nay để nàng ấy đến chỗ biểu ca, hát cho biểu ca nghe.”

Bạch Dã nhìn Hồ Bang nở nụ cười dâm tà:

“Tốt… tốt… tốt… quả nhiên hiểu ta chỉ có đệ.”

Bạch Dã tiếp tục ăn uống, nhưng ánh mắt vẫn dán lên những đường cong gợi cảm của Du Nhiên.

Đêm tối.

Bạch Dã đẩy ra cửa phòng, đập vào mắt hắn là thân hình yểu điệu của Du Nhiên đang nằm trên giường. Bạch Dã cười dâm tà:

“Mỹ nhân, đợi ta có lâu không?”

Du Nhiên ngồi dậy lướt vào lòng Bạch Dã, một mùi thơm quyến rũ lởn vởn bên mũi hắn, giọng nàng nũng nịu:

“Đại vương, thiếp chờ ngài rất lâu a.”

Bạch Dã đưa tay xuống bế phốc Du Nhiên lên, cười nói:

“Vậy để bản vương bế nàng.”

“Ngài thật xấu tính.” Du Nhiên cười e lệ.

Bạch Dã cười lớn, bế Du Nhiên vất lên giường.

“Ai da. Đại vương ngài phải nhẹ nhàng với thiếp, đây là lần đầu tiên của thiếp.” Du Nhiên e ấp nói.

“Được!” Bạch Dã cười lớn xông tới.

“A, đại vương, ngài mạnh tay quá.”

“Đại vương, nhẹ tay thôi.”

“Đại vương đừng bóp cổ thiếp mà.”

“Đại vương, đau!”

“Thiếp không thở được! Đại vương, xin dừng lại!”

“Đại vương, tha mạng…”

“Ọc… ọc… ọc…”

Du Nhiên ánh mắt trắng dã trợn ngược, nàng sẽ không bao giờ ngờ rằng: trước đó nàng còn hồ hởi khi biết quốc vương để ý đến mình, nàng còn mơ mộng trở thành vương hậu quyền khuynh thiên hạ. Nhưng nào ngờ đó là niềm vui cuối cùng trong đời nàng. Nàng chết mà không biết vì sao mình chết.

Bạch Dã nhìn cái xác với ánh mắt lạnh lùng, hắn nhanh chóng tiến hành sưu hồn trước khi hồn phách hoàn toàn tan rã.

Một lúc sau, hắn buông ra cái xác.

Hắn lúc này hiểu ra vì sao trước đó có một chủng tính, mà hắn rót huyết mạch lực có nhiều bao nhiêu thì cũng không thể kích hoạt chủng tính, thì ra chủng tính này chỉ được kích hoạt ở Nữ Nhân Ngư.

Đang trong lúc tiêu hóa thông tin thì Hỏa Hỏa bỗng nhiên truyền âm với giọng khinh thường:

“Ta thật không ngờ ngươi lại biến thái đến như vậy.”

“Ngươi muốn ăn đòn sao? dám nói ta là biến thái.” Tôn Kỳ bực mình truyền âm lại.

“Còn không phải sao? Ngươi chính là loại biến thái giết trước hiếp sau.”

“Này… này… ngươi hiểu lầm rồi. Ta chỉ muốn sưu hồn mà thôi.”

“Hừ! còn dám chối. Ta vừa nãy ngủ say, chính bởi vì tiếng kêu của các ngươi mà tỉnh dậy. Ta chứng kiến toàn bộ, ngươi còn chối được chỗ nào.”

Tôn Kỳ cố gắng giải thích, nhưng Hỏa Hỏa không nghe lọt tai, còn dùng chuyện này uy hiếp hắn, bắt hắn phải giao ra nhiều linh khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.