Nhân Tổ

Chương 416: Chương 416: Sấm Hải tộc




Đám Yêu tộc nghe xong thì ghi nhớ và suy tưởng.

Bằng Vũ lẩm bẩm trong miệng:

“Đồng khô hồ cạn, đá nổi lông chìm.

Lửa cháy thiên thành, quần tinh trụy lạc.”

Hai câu đầu có thể hiểu là điềm báo thiên tai và chiến tranh đại loạn.

“Ngung bổ làm ba, không còn nghi ngờ.”

Ngung là loài vật điềm xấu, báo hiệu đại hạn, khá phù hợp với hai câu trên. Nhưng Ngung là Yêu tộc, chưa bao giờ xuất hiện tại Ma giới, sao lại liên quan đến tương lai Ma giới?

Ngung tại Yêu giới cũng không phải loại gì nổi bật, xuất hiện trong lời sấm quan trọng thế này lại càng khó hiểu.

Còn chưa kể Ngung đã tuyệt chủng từ lâu, lấy đâu ra để bổ làm ba?

“Đế nhị xuất thế, trăm sông về biển.”

Câu này chính là trọng tâm của bài sấm, quan trọng nhất chính là chữ “Đế.”

Với các tiểu yêu tộc, căn nguyên còn mỏng thì chữ “Đế” này không có nhiều ý nghĩa. Nhưng với các đại tộc tồn tại từ thời thượng cổ như Thanh Loan Thần Điểu, Hồng Hoang Mãnh Xà, Trấn Thiên Thần Tượng… thì ấn tượng khắc sâu tận trong máu thịt.

Cổ Đế Cổ Tự Vân!

Cái tên này từng khiến Yêu tộc nghe được sợ vỡ mật.

Từ rất lâu về trước, không thể nhớ nổi chính xác con số, trận chiến Yêu - Ma kéo dài từ Ma giới đến Yêu giới, hắn đã từng bẻ cổ Chu Tước, uống máu Thanh Long, moi tim Bạch Hổ, đạp đầu Huyền Vũ.

Không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được hết sự khốc liệt của trận chiến, hắn đứng sừng sững giữa đất trời, ngạo nghễ thương khung, ngửa mặt đón nhận huyết vũ.

Hình ảnh đó ám ảnh vô số Yêu tộc.

Cũng may, Cổ Đế bất ngờ mất tích, từ đó lại không xuất hiện trước mặt thế gian. Cho đến ngày nay, Đế đã dần bị lãng quên. Phần lớn Yêu tộc đã không còn nhớ Đế là gì nữa.

Bây giờ, Đế lại được nhắc đến một lần nữa, mà lần này có thể là hai vị Đế xuất hiện. Ma tộc chẳng lẽ muốn hưng thịnh thống nhất Đại Thế Giới sao?

Đây là tin cực xấu, không tốt chút nào với Yêu tộc.

Liệt Xà đưa ánh mắt suy tư nhìn Sứ Thanh Giang:

“Ngài có thể nói rõ hơn không?”

Sứ Thanh Giang lắc đầu:

“Thiên cơ không thể lộ.”

“Nếu Sứ Thanh Giang sợ Thiên Tru, cộng đồng Yêu tộc có thể bố trí đại trận gánh vác Thiên Tru cho ngài. Chuyện này liên quan đến sinh tồn Yêu tộc, ta tin tưởng tất cả Yêu tộc đều nguyện ý góp sức.” Tương Minh góp lời.

“Sứ Thanh Giang tại Yêu giới địa vị quan trọng, rất nhiều Yêu tộc lấy ngài làm gương, hy vọng ngài có thể làm ra hy sinh.” Một Thanh Loan tộc nói thêm vào.

Bọn hắn đều mong Sứ Thanh Giang tiết lộ nhiều hơn về tương lai. Giả sử như bọn hắn nếu biết được đặc điểm của tân Đế, nhân lúc tân Đế còn chưa trưởng thành ra tay diệt sát, vậy thì có thể nghịch chuyển tương lai.

Mặc dù tất cả cũng biết Sứ Thanh Giang nếu tiết lộ quá nhiều sẽ bị Thiên Tru lần ra dấu vết, giáng xuống nguyền rủa lôi đình. Nhưng vì tương lai cả Yêu giới, bọn hắn mong Sứ Thanh Giang làm ra hy sinh.

Sứ Thanh Giang hiểu ý bọn họ, lắc đầu nói:

“Chính ta cũng không biết ý nghĩa của lời sấm. Đây là những bức tranh hiện lên rõ nét nhất trong dòng thời gian, dựa vào hình ảnh thấy được, ta đúc kết thành câu sấm, mỗi bức tranh tương ứng một câu.”

Nói đến đây Sứ Thanh Giang thở dài:

“Mỗi một hình ảnh đại diện cho một lát cắt trong dòng thời gian. Dựa vào một lát cắt mà suy diễn ra cả dòng sự kiện, không có đại trí tuệ là không được, chính ta cũng cảm thấy bản thân trí tuệ nghèo nàn. Bởi vậy mới nhân dịp này tập hợp tất cả Yêu tộc cùng suy nghĩ giải sấm.”

Đám Yêu tộc nghe xong trầm mặc, Sứ Thanh Giang còn nhận là trí tuệ nghèo nàn, bọn hắn tính là thứ gì? Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng thấy hợp lý, tương lai của một giới, bên trong chứa tỷ tỷ sinh linh, mỗi giây mỗi khắc đều có vô số sự việc diễn ra, vô số cảm xúc hỗn loạn, vô số nhân quả đan xen.

Có thể nhìn thấy vài lát cắt thời gian, Sứ Thanh Giang đã rất khó lường, nhưng một mình hắn cho dù trí tuệ có thông thiên cỡ nào cũng không thể suy diễn ra toàn bộ sự việc.

Lúc này Ma Sư Hoàng lên tiếng, phá vỡ không khí trầm mặc:

“Trong lúc nhất thời khó mà giải sấm được, chi bằng Sứ Thanh Giang nhìn xem tương lai Đại Hải thế nào? Biết đâu có gợi ý tốt hơn.”

Sứ Thanh Giang gật đầu, xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy, hắn đưa mắt nhìn Bằng Vũ hỏi:

“Vật kia đâu?”

Bằng Vũ mỉm cười phất cánh một cái bay tới bên Sứ Thanh Giang, há miệng phun ra một khúc xương.

Đây là phần xương cánh tay trái. Khúc xương màu lam nhạt trong suốt như pha lê.

Khúc xương này vừa xuất hiện ẩn ẩn có tiếng sóng vỗ bờ, cuồng phong gào rít.

Hơi nước trong không khí như bị thu hút từ khắp nơi tụ đến.

Từng cơn gió thoảng qua mặt cuốn quanh khúc xương.

Đám Yêu tộc nghi hoặc, đây rốt cuộc là xương gì mà khiến thiên nhiên sinh dị động.

Khi khúc xương vừa xuất hiện, Tôn Kỳ lập tức cảm giác quen thuộc, trong đầu hắn ngay lập tức hiện lên một cái tên: Hải Vương.

Sứ Thanh Giang cầm lên khúc xương, gật đầu hài lòng.

“Ngươi vất vả rồi.”

Bằng Vũ mỉm cười nói:

“Đây cũng không phải của ta, mà là phụ thân mấy trăm năm trước ngao du Đại Hải, xâm nhập Biển Quái Vật săn kình ngư bắt gặp vật này trong ổ một con Ngư Long, phụ thân ngay lập tức biết khúc xương này bất phàm. Nhớ lúc đó Sứ Thanh Giang có nhờ tìm kiếm vật liên quan mật thiết đến Hải yêu, phụ thân ta liền mạo hiểm cướp về.

Qua nhiều lần kiểm tra có thể khẳng định đây là xương cánh tay của Hải Vương.”

Nghe đến hai chữ Hải Vương, đám Yêu tộc hãi nhiên, trong đầu ngay lập tức hiện lên một suy nghĩ: thật không thể tin nổi!!! Hải Vương là bá chủ tuyệt đối trên biển, trong nhiều trận chiến giữa hai tộc đã chứng minh điều đó. Hải Vương không thể nào chết ở biển được.

Bằng Vũ nhận ra sự nghi ngờ của đám Yêu tộc, hắn nói:

“Biển Quái Vật là vùng biển vô chủ, không chỉ là nhà của đệ nhị cự thú Cá Nhà Táng, mà nơi đây còn có vô số những sinh vật khủng khiếp khác, Cá Nhà Táng cũng có thể thành con mồi. Cao Bằng tộc ta chỉ dám tại vòng ngoài kiếm ăn.

Đám Hải Vương vẫn luôn muốn chinh phục vùng biển này. Bọn hắn thường đem quân xâm nhập, nhưng đều lấy thất bại làm kết cục. Trong số đó có vài vị Hải Vương đã phải bỏ mình.

Khúc xương này đã trải qua vô số năm tháng nhưng vẫn giữ được linh tính, chứng tỏ chủ của khúc xương lúc còn sống thực lực cũng thuộc loại đỉnh tiêm trong Hải Vương.”

Tôn Kỳ gật đầu, hoàn toàn đồng ý với lời này. Hắn đã trải qua một thời gian sống tại Biển Quái Vật, cũng nhiều lần tiếp xúc với Hải Vương. Hắn vô cùng hiểu những lời của Bằng Vũ.

“Thay ta chuyển lời đa tạ với phụ thân ngươi.” Sứ Thanh Giang nhẹ giọng nói.

“Năm xưa nhờ một câu của Sứ Thanh Giang mà cả tộc ta chuyển đội vận mệnh, ơn này cả tộc Cao Bằng chưa từng quên. Sứ Thanh Giang có lời, tộc ta sẽ cố gắng hết sức.” Bằng Vũ mỉm cười đáp, ngừng lại một chút, hắn lại nói: “Hy vọng Sứ Thanh Giang không quên những gì đã hứa.”

Cao Bằng tộc mang ơn Sứ Thanh Giang không sai, nhưng muốn bọn hắn làm không công là không được, chuyện nhỏ thì cũng thôi, nhưng khúc xương này vô cùng quý giá.

“Tất nhiên không quên.” Sứ Thanh Giang gật đầu nói.

Bằng Vũ mỉm cười hài lòng, phất cánh một cái bay xuống, nhường lại sân khấu cho Sứ Thanh Giang.

Sứ Thanh Giang ổn định tinh thần, lại bắt đầu thi triển Vọng Thiên. Tay hắn nâng lên khúc xương, đôi mắt hóa thành âm dương đồ bắn ra những tia sáng chiếu xuyên vào khúc xương.

Vạn đạo lại xung động!

Sứ Thanh Giang ánh mắt sáng lóa, mở miệng phán:

“Cửu cửu long đầu.

Thập thập ngư vĩ.

Rồng nằm đồng cạn.

Cá phơi đồng khô.

Thiên Lãng xẻ đôi.

Trâu đất xuống biển.

Trời mờ trăng sáng.

Mười tám quỳ một.”

Dứt lời, ánh sáng từ Sứ Thanh Giang lập tức ảm đạm, hắn buông thõng bàn tay, khúc xương rớt xuống, trên mặt ướt đẫm mồ hôi, miệng thở hồng hộc.

Liên tục hai lần thi triển Vọng Thiên, đã thế còn suy đoán tương lai của cả một giới, hao tổn tâm lực, trí lực, thể lực là vô cùng lớn.

Sứ Thanh Giang thều thào:

“Các ngươi đều nghe rõ cả chứ? Có hiểu gì không?”

Đám Yêu tộc nhìn nhau, tất cả đều lắc đầu. Sấm lần này thậm chí còn mơ hồ hơn trước, thật chẳng biết đang nói đến đồ vật, địa danh, sự kiện… hay một thứ gì khác. Hoàn toàn mờ mịt.

Bằng Vũ lẩm bẩm mấy lần, không chắc lên tiếng:

“Ta nghĩ mình biết một chút manh mối.”

“Ồ! Nói ra nghe thử.” Liệt Xà cười nói.

“Các ngươi có lẽ không rõ về Đại Hải, nhưng Cao Bằng tộc ta thường xuyên bay lượn trên biển nên biết một hai.

Tại Thiên Vận Hải Quốc có một hòn đảo lớn tên Thiên Hoang, trên hòn đảo có một ngọn núi gọi Thiên Lãng.” Bằng Vũ từ tốn nói.

Đợi một chút không thấy Bằng Vũ nói tiếp, Tượng Minh hỏi:

“Chỉ có vậy thôi sao?”

“Chỉ có như vậy, chính ta cũng không chắc chắn nhắc đến trong lời sấm là ngọn núi này. Nói ra cho tất cả cùng tham khảo.” Bằng Vũ tỉnh bơ nói.

“Cũng không phải không có lý. Thiên Lãng có thể là núi, cũng có thể là sông, hoặc là một loài vật. Bất kỳ thứ gì đều có thể. Chúng ta không nên bỏ qua bất cứ manh mối gì.” Liệt Xà nói ra ý kiến: “Vậy sau này, chuyện núi Thiên Lãng còn cần Cao Bằng tộc để ý một hai.”

“Chuyện này cũng là trong tầm tay, Cao Bằng tộc tất nhiên sẽ không quản ngại.” Bằng Vũ gật đầu nói.

Thiên Lãng coi như có một điểm manh mối, đám Yêu tộc lại tiếp tục suy nghĩ các câu khác.

Trong không khí tĩnh lặng bỗng nhiên một tên tiểu yêu kêu lên.

“A! nếu như Thiên Lãng là núi vậy ta biết trâu đất là gì rồi.”

Tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn về phía tên tiểu yêu.

Tên trưởng bối của hắn sợ hãi, vội che miệng hắn, mắng:

“Ăn nói bậy bạ, tiểu tử vắt mũi chưa sạch như ngươi biết gì mà nói.”

Hắn sau đó quay ra cười cười nói với đám Yêu tộc:

“Các vị không cần nghe tên tiểu tử này, hắn chỉ nói bậy thôi.”

“Ngươi nói tiếp!” Ma Sư Hoàng ánh mắt bình thản nhưng ẩn chứa uy nghiêm không cho phép trái ý, nói.

Tên trưởng bối sợ hãi, không dám nói nữa. Tên tiểu bối run run nói:

“Tại… tại… địa bàn bọn ta có một gò đất giống như con trâu đang nằm nghỉ, bọn ta gọi là gò Thổ Ngưu.”

Ma Sư Hoàng liếc mắt tên trưởng bối, hỏi:

“Có phải vậy không?”

“Phải… phải… đúng là có chuyện như vậy, nhưng đó chỉ là một gò đất bình thường, chỉ sợ… chỉ sợ… không liên quan đến câu sấm…” tên này vẫn chưa hết sợ hãi nói.

Ma Sư Hoàng thu hồi ánh mắt. Suy tư!

Sứ Thanh Giang trấn an:

“Kẻ khôn suy nghĩ trăm điều tất hở một điều, kẻ dại suy nghĩ trăm điều tất được một điều. Ta tập hợp tất cả Yêu tộc chính là muốn nghe các loại ý kiến. Các ngươi không cần phải sợ, có ý kiến gì đều có thể nói ra.”

Được Sứ Thanh Giang cổ vũ, đám Yêu tộc nhao nhao nói ra ý kiến.

“Chỗ ta có một ngọn núi gọi là Long Thủ, phải chăng là đầu rồng trong câu sấm?”

“Chỗ ta có một cái hồ gọi là Vĩ Ngư.”

“Ta biết có một con sông tên là Cửu Cửu.”

“Trời mờ trăng sáng, có phải chỉ Nguyệt Thạch trên đảo Bạch Long Vĩ.”

“Có một tiểu Hải tộc tên là Vĩ Ngư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.