Nhân Tổ

Chương 501: Chương 501: Tế bái




“Ngươi định dùng bộ xương này làm gì?” Hỏa Hỏa đứng trên đầu vai Tôn Kỳ hỏi.

“Tạo thể!” Tôn Kỳ đơn giản trả lời.

Hắn lúc này đang ở dạng hồn phách, đi lại trong Yêu giới không tiện lắm, vẫn là phải tạo một bộ thân thể. Hắn tất nhiên có thể chọn một Yêu thú nào đó để đoạt xá, tiếp tục kiểu sinh hoạt như trước đây. Nhưng hắn thấy không cần như vậy, hắn muốn đẩy kế hoạch của mình lên một bước tiếp theo, hắn cần một thân phận mới, cần mạnh mẽ hơn thực lực, cũng phải tương đương với Yêu Hoàng. Nếu dùng cách cũ, đoạt xá một tên Yêu Hoàng là điều gần như không thể.

“Ngươi định dùng bộ xương này tạo thể sao?” Hỏa Hỏa không tin hỏi lại.

“Phải nhưng cũng không phải.” Tôn Kỳ trả lời. Hỏa Hỏa nhíu mày, Tôn Kỳ tiếp tục: “Ngươi cứ xem tiếp rồi sẽ hiểu.”

Tôn Kỳ đứng trên xương trắng, đảo mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là xương và xương, hắn nói thầm: “Các ngươi bị đám Yêu tộc giết oan, uất hận mà chết, các ngươi chắc chắn không cam lòng.”

Nhìn thấy đồng tộc mình chết nhiều như vậy, hắn có hận không? tất nhiên là hận. Muốn trả thù không? tất nhiên là phải trả thù.

Không có khả năng thì thôi, nếu có khả năng thì phải trả lại cho những kẻ thủ ác gấp trăm gấp ngàn lần những gì bọn chúng gây ra.

Tôn Kỳ hét lớn, hai tay liên tục kết ấn, linh khí dâng trào.

Hai tay hắn chồng lên nhau vỗ xuống mặt đất, từ bàn tay linh khí chảy ra tạo thành các vòng luân hoàn, hoa văn đại đạo ẩn hiển, các mạch xung chạy dài. Ấn ký giống như một cái mạng nhện khổng lồ bao trùm lại khu vực này.

Tôn Kỳ miệng thở hổn hển, hiển nhiên là tiêu hao cực lớn nhưng hắn vẫn không dừng lại. Một thoáng sau, cảm thấy đã đến lúc, Tôn Kỳ kéo một cái giống như thu lưới.

“Tất cả các ngươi! sống lại đi!”

Phốc, phốc, phốc… mặt đất vỡ ra, một bàn tay xương vươn ra khỏi mặt đất, tiếp theo đó hàng ngàn cánh tay khác cũng đồng loạt phá đất mà ra, nơi đây là hố chôn tập thể con người giờ khắc này giống như nấm mọc sau mưa, từng bộ xương như sống lại theo tiếng triệu gọi phá đất mà ra.

Tại các nơi khác, các bộ xương cũng lần lượt nhúc nhích đứng lên. Có bộ xương còn nguyên vẹn, có mất tay mất chân, có kẹt trong khe đá đang cố sức đẩy tảng đá để chui ra, có bị bụi rậm quấn thân, có bị rong rêu phủ xanh…

Có bộ xương bị treo cổ lủng lẳng loay hoay mãi vẫn không thể xuống được, nó đưa tay nắm lấy hộp sọ vặn rắc một tiếng, đầu cổ đứt lìa bịch bịch rơi xuống đất. Nó chống tay đứng dậy quờ quạng tìm đầu, cái đầu hai hàm răng va vào nhau lách như đang chỉ dẫn cho cơ thể. Loạng choạng một hồi, cơ thể cũng mò được cái đầu, hai tay cầm lên gắn đầu lại vào cổ, vặn rắc rắc hai cái để các khớp xương khớp vào nhau.

Có bộ xương từ trong vũng nước đứng lên, vẫn còn đám ếch nhỏ sống trong xương chậu.

Có bộ xương ôm ấp một bộ xương nhỏ hơn giống như mẹ ôm con.

Có bộ xương bị mắc trong cổ thụ vùng vẫy mãi vẫn không thể thoát ra, mấy bộ xương xung quanh liền tới xé mở cổ thụ giúp hắn thoát ra.

Có bộ xương tại dưới đầm bùn mò tới mò lui, cuối cùng rút lên một cánh tay, bộ xương hai hàm răng va vào nhau lách tách như đang cười vui, nó liền lắp tay vào bên vai trống của mình.

Có những bộ xương nguyên vẹn nhưng phần nhiều vẫn là thiếu khuyết, một số bộ phận đã bị hủ hóa thành bùn đất.

Bọn chúng chậm chạp bước đi, có tên không có chân đi thì hai tay cào đất lết tới, lại có cái đầu lâu lăn lông lốc tiến tới, tất cả đều hướng về chỗ Tôn Kỳ, trong hốc mắt cháy lên u hỏa, hàm răng lách cách như đang nói chuyện.

Tôn Kỳ lúc này tay không ngừng kết ấn, linh khí ào ào trào ra, nét mặt căng thẳng, đây là lần đầu tiên hắn thử nghiệm làm thế này, lúc trước chỉ nghiên cứu trên lý thuyết.

Một sinh mệnh sống bình thường là sự kết hợp của hồn phách và cơ thể, sau khi chết đi cơ thể hủ hóa, hồn phách tan rã. Thế nhưng có một ít kẻ chấp niệm quá mạnh khi chết đi dù hồn phách không còn nhưng chấp niệm vẫn tại thân. Chấp niệm không phải hồn phách, là một dạng tồn tại đặc biệt có liên quan đến cảm xúc trước khi chết, Tôn Kỳ cũng không biết nên phân loại nó là gì. Nó thường ở gần cơ thể, rất ít khi hiển hóa và không có khả năng tác động vào thế giới vật chất, qua một thời gian sẽ tự động tan biến.

Nhưng cũng có một số ngoại biệt, nếu như kẻ chết thực lực càng mạnh thì chấp niệm sẽ càng mạnh, chấp niệm có thể sinh biến chất, tác động được vào thế giới vật chất, thậm chí thôn phệ, sát sinh, mê hoặc, dụ dỗ, nguy hiểm nhất là phụ thể sống tiếp. Lúc này chấp niệm có thể được coi là một dạng sống đặc biệt.

Tôn Kỳ bắt đầu biết và để ý tới chấp niệm khi hắn làm nô trong hầm mỏ. Lúc đó những chấp niệm kia rất mạnh, có thể vô hình giết thợ mỏ, tạo thành nỗi khiếp sợ cho các thợ mỏ.

Tôn Kỳ lúc đó vô tri còn chưa hiểu rõ lắm, sau này rơi vào trong Ma tộc Tổ Địa, hắn có một cái suy đoán thứ ma quái trong hầm mỏ là chấp niệm của Ma Tổ. Ma Tổ chưa chết nhưng thân xác đã chết, hóa thành Ma giới, máu huyết trở thành ma thạch, chấp niệm trở thành ma quỷ giết người.

Việc Tôn Kỳ đang làm chính là kêu gọi chấp niệm của những Nhân tộc đã chết, để bọn chúng sống dậy.

Từng bộ xương lững thững bước đi, khi cách Tôn Kỳ mười thước thì dừng lại, vây kín thành một vòng tròn. Tất cả yên lặng, đều không còn phát ra tiếng động, chỉ có u hỏa trong hốc mắt lập lòe cháy.

Đứng trước hàng ngàn hàng vạn bộ xương, Tôn Kỳ cũng cảm thấy áp lực, trong lòng hắn dâng lên một cỗ cảm xúc thống khổ, thì ra có nhiều như vậy Nhân tộc chấp niệm chưa tan. Thời gian đã qua ngàn vạn năm, Nhân tộc cũng không mạnh, trí tuệ lại không cao, theo lý sẽ không sinh ra chấp niệm, cho dù có thì không quá mạnh, sẽ nhanh chóng bị thời gian mai một. Hắn trước đó suy đoán kêu gọi được vài ba cái đã là không tệ.

Thế nhưng hiện nay… dường như tất cả đều đã sống lại, chỉ trừ những Nhân tộc chết tan xương nát thịt tro cốt không còn.

Điều này chứng tỏ chấp niệm của bọn hắn là cỡ nào ngoan cố, là thế nào đả kích mới khiến bọn chúng chấp nhất như vậy, thời gian dài đằng đẵng cũng không thể phai nhòa, không thể bỏ xuống được chấp niệm. Tôn Kỳ có thể suy đoán trước khi chết, bọn hắn đã chịu cực độ thống khổ mới khiến bọn hắn ra như vậy.

Tôn Kỳ đứng nghiêm trang, chắp tay, cúi đầu ba cái, sau đó nói lớn:

“Ta là Tôn Kỳ Nhân tộc. Ta hôm nay vì các vị siêu độ.

Các vị xin hãy bỏ xuống chấp niệm! Trở lại với mẹ thiên nhiên.”

Đám Nhân cốt không một chút phản ứng, u hỏa lập lòe trong hốc mắt, có hơi động nhưng vẫn chưa làm ra cái gì biểu hiện.

Tôn Kỳ hít một hơi sâu thở ra, để hồn thả theo gió, cảm xúc hòa cùng mọi người, linh khí như tơ khuếch tán, miệng hắn ngâm nga văn tế:

“Vũ trụ trời đất.

Thiên địa phân ba. Nhất Thần, nhị Ma, tam Yêu, tứ Hải.

Trời cao đất dày, cây mọc thành rừng.

Nhớ linh xưa.

Côi cút tìm ăn, quanh năm bới đất. Sống tầm thường, miếng ăn qua ngày. Khổ nhưng chịu đựng được.

Nhưng than ôi!

Tai bay vạ gió, phong vân biến ảo, mây đen che trời, tiếng khóc ai oán. Lột da lóc thịt, uống máu nhai xương.

Nướng con nhỏ trên ngọn lửa tai họa, vùi con người xuống dưới hố bùn sâu.

Chặt, chém, chiên, nấu, cấu, xé… cái nào không chịu qua.

Nỗi đau này ai có thể hiểu thấu. Chết đi rồi mà oán niệm không tan.

Sống không thể thẳng lưng, chết cũng không được yên thân.

Nay!

Ta dù chỉ là một Nhân tộc nhỏ bé, nhìn tộc ta sống không bằng chết, sống mà vô tri. Há có thể nhịn được.

Ta thề nguyện để máu bọn ác ôn nhuộm đỏ sa mạc, xương kẻ thù chất cao hơn núi. Để bọn chúng ước gì mình chưa được sinh ra.

Tế vong linh tộc ta!

Tế muôn đời Nhân tộc quật cường. Để muôn đời Nhân tộc được tự hào.

Tất cả các vị, hãy đi thôi, trở lại với vòng tay đất mẹ, để lại một lần nữa lại được sinh ra.”

Theo từng tiếng ngâm nga của Tôn Kỳ, u hỏa trong hốc mắt đám xương giao động càng lúc càng mãnh liệt, giống như đang phản ứng lại với lời ca của hắn.

Theo cuối cùng câu hát, u hỏa hòa tan thành từng sợi lửa phiêu tán theo gió, tan biến trong trời đất. Chấp niệm buông xuống, bọn hắn thanh thản ra đi.

Tôn Kỳ ngẩng đầu nhìn từng sợi u hỏa tan biến, trong lòng thở dài, vừa vui vừa nặng nề. Hắn đã giúp cho bọn họ siêu thoát, nhẹ nhõm ra đi, thế nhưng trên vai hắn lại vác lên một lời thề nguyện. Lời thề này không thể không thực hiện, nó đã lạc ấn trên đạo tâm của hắn, nếu không làm được tâm hắn vĩnh viễn không yên.

U hỏa tán đi, từng bộ xương lần lượt đổ sụp, trở lại là những khúc xương vô tri.

Đến cuối cùng, một bộ xương đang bồng bộ xương nhỏ hơn còn lưu lại, nó bước lại gần chỗ Tôn Kỳ, nhẹ đưa tay xoa đầu hắn, Tôn Kỳ cũng không có phản kháng. Hàm răng nó lách cách va vào nhau như muốn nói: hài tử cố lên!

Giống như mang theo nụ cười ra đi, u hỏa tan biến bộ xương đổ sụp.

Tôn Kỳ thẫn thờ tại chỗ, suy nghĩ trống không, một lúc sau vẫn không có tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.