Nhân Tổ

Chương 756: Chương 756: Thiên Thần tỉnh giấc




Tinh không.

Một chỗ không biết.

Nơi đây có sao trời, có quần tinh, có thiên thạch… là cái bình thường vũ trụ, chỉ là khi chăm chú quan sát sẽ phát hiện có một cái hành tinh dị thường.

Một cái hành tinh to lớn, có chín cái mặt trời quay xung quanh, hoàn toàn lật đổ kiến thức vật lý cơ bản của mọi người.

Không gian đột nhiên gợn sóng, thông đạo không gian mở ra, hàng ngàn Thực Mẫu Trùng xuất hiện.

Trên lưng con Thực Mẫu Trùng lớn nhất gánh vác một tòa cung điện, bên trong, ngồi trên bảo tọa là một cái Nhân Dương tộc thất khiếu phong bế, chỉ có con mắt trên trán mở ra.

Đây không phải Đoàn Nhi, Đoàn Nhi thân xác đã diệt, con mắt tại trên một bộ thân thể mới.

Phía dưới bảo tọa vẫn là những cái kia thuộc hạ: lão Nhân Dương, Trùng Mẫu, tên ngoại hình giống Thần tộc…

Bọn họ đã sớm rút đi, không muốn chạm mặt với quân Thập Dương. Con mắt không e ngại Thập Dương, nhưng Thập Dương chưa đến lúc chết, thời cơ đến tự khắc sẽ có người thu mạng Thập Dương.

Trên mấy con Thực Mẫu Trùng khác còn có không ít Nhân Dương tộc, đều là những người theo giáo phái thờ phụng con mắt.

Con mắt hiển nhiên cũng không phải vô tình vô nghĩa, đối với thuộc hạ vẫn là rất tốt, bởi vậy mới có nhiều kẻ trung thành đi theo nó.

Trùng Mẫu nhìn bên ngoài tinh không, kính cẩn nói:

“Thủ lĩnh, đã đến tọa độ chỉ định.”

“Biết! ta đã cảm nhận được hắn.” con mắt gật đầu nói.

Con mắt đứng lên, một bước biến mất, xuất hiện đã tại trước hành tinh có chín mặt trời, đạo ngữ phun ra, xuyên qua quá khứ đến hiện tại.

“Cửu Dương, còn chưa tỉnh dậy!”

Yên tĩnh!

“Cửu Dương, ngươi định tránh mặt ta sao?” con mắt cười nhạt.

“Ngươi nghĩ kỹ một chút, trên trời dưới đất, tinh không vũ trụ, ngươi có thể trốn tránh chỗ nào? hoặc là theo ta hoặc là bị Trật Tự giết.”

Lúc này hành tinh chậm rãi xoay chuyển, một giọng nói ông ông như núi lửa phun, không gian rung động.

“Ta không muốn phản, là ngươi và Thái Âm lừa ta.”

“Ha ha ha...” con mắt cười lớn. “Cửu Dương, ngươi đừng làm ra vẻ vô tội nữa, đều đã lớn cả rồi, ngươi không phải cũng có suy nghĩ của mình sao?”

“Nếu không phải ngươi nói...” Cửu Dương không phục.

Con mắt khoát tay cho dừng lại, nó không muốn tiếp tục cái này chuyện xưa.

“Cửu Dương, tranh cãi nguyên nhân còn có ý nghĩa gì sao? ngươi bây giờ quan tâm là hiện tại nên làm thế nào?”

“Ta chỉ muốn nằm yên, một chỗ nằm yên, không quan tâm các ngươi.” Cửu Dương lạnh nhạt.

“Ngươi nghĩ hay lắm! nhưng có thể sao?! Trật Tự tuyên bố mở ra Chung Cực Chiến, trận chiến tiên tri, những ai liên quan đều không thể tránh. Con người, Thiên Thần hai phe, Thiên Quốc… Ngươi cũng không thoát được.” con mắt lạnh lùng cảnh tỉnh.

Cửu Dương chậm vài giây, hắn hiểu, nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục lún sâu. Năm xưa hắn bị Quang Minh và Thái Âm lừa, làm ra một ít sai lầm, sau đó sợ bị trách phạt, hắn liền chạy.

Trong lòng hắn là một ít sai lầm, thế nhưng sai lầm này là ngòi nổ dẫn đến rất nhiều chuyện về sau.

Thiên Quốc giống như một hòn đảo, Cửu Dương trên cao chiếu sáng Thiên Quốc, dưới đáy âm u, là nơi Thái Âm định cư.

Cửu Dương trên đỉnh Thiên Quốc, nói một cách nào đó, tất cả Thiên Thần đều phải ngước nhìn hắn. Ngược với Thái Âm, nàng là bị tất cả mọi người đạp đầu.

Mỗi khi gặp nhau, vì đại đạo đối nghịch, tính cách cũng trái ngược: Cửu Dương lúc nào cũng dương dương tự đắc, kênh kiệu, Thái Âm lại rất âm trầm, lạnh nhạt.

Hai bọn họ thường xung đột.

Một ngày, Thái Âm thách Cửu Dương chạy đua, với tính cách của mình, Cửu Dương tất nhiên không từ chối.

Cửu Dương đạp mặt trời, tựa như tia sáng xuyên qua tinh không. Thái Âm lướt trong bóng tối, ở ngay dưới chân Cửu Dương. Hai bọn họ là hai mặt chính phản, luôn cùng nhau đồng hành sẽ không bao giờ có khoảng cách.

Cửu Dương nổi tiếng hiếu thắng, tâm tình bành trướng phóng đi, muốn bỏ qua Thái Âm.

Hắn vui chơi quên mất vị trí.

Thiên Quốc không có hắn, nhất thời vô minh. Cũng trong chính lúc này, Quang Minh ra tay!

Quang Minh nhận lệnh đưa Nhân Tổ xuống Đại Thế Giới, khi Thiên Quốc vô minh, hắn ra tay với Nhân Tổ.

May mắn bị Truyền Tin phát hiện ra tay ngăn cản, Nhân Tổ không bị giết chết tại chỗ nhưng bị đánh vào không gian loạn lưu không biết sống chết.

Sau đó chính là Quang Minh tạo phản, đánh Thiên Quốc không kịp trở tay.

Cửu Dương quay đầu nhìn lại sợ hết hồn, hắn biết mình đã gây đại họa, cũng trong lúc này Thái Âm thuyết phục hắn cùng tham gia phản loạn.

Hắn vì sợ bị Đấng Sáng Tạo trừng phạt, đã đi theo Quang Minh nhưng mở đầu cuộc chiến không bao lâu, hắn liền đào ngũ chạy trốn.

Hắn cũng không phải là cái gì người kiên định. Hắn thất trách, phản bội rồi đào ngũ, sau đó tại đây làm cái hành tinh, trốn tránh tất cả.

Thời điểm đó, cuộc chiến căng thẳng không ai để ý hắn nhưng hiện tại cuộc chiến cuối cùng đã mở ra, hắn không thoát được.

“Ngươi không có lựa chọn nào khác ngoài theo ta. Thiên Quốc đã ruồng bỏ ngươi. Theo ta, sáng tạo một cái mới Thiên Quốc, ngươi sẽ vẫn là Cửu Dương cao cao trên trời.” con mắt mê hoặc.

“Đừng có lừa ta! bọn họ đều nói người là Kẻ Mê Hoặc. Ta không tin ngươi!” Cửu Dương ngay lập tức từ chối.

Con mắt cười hắc hắc:

“Không theo ta chẳng lẽ ngươi định trở về quỳ nhận tội?”

Trầm mặc! Cửu Dương đúng là có cái này suy nghĩ. Hắn cảm thấy tội mình cũng chưa đến mức không thể tha thứ.

Cha là đấng bao dung, tha thứ cho hắn cũng là có thể.

“Ngươi nghĩ quá đơn giản.” đoán được Cửu Dương ý nghĩ, con mắt nghiêm trọng cảnh cáo. “Ngươi phản bội, sau đó đào ngũ, bây giờ muốn quay lại, ta không cho phép.”

“Hừ! ngươi làm gì được ta. Ngươi bây giờ chỉ có cái này con mắt đi.” Cửu Dương khinh thường. Quang Minh đã không còn mạnh như Quang Minh ngày xưa.

“Vậy sao? vậy ngươi có thể đi nhận lỗi thử, ta sẽ đánh tới nói là giải cứu ngươi, xem bọn họ có dám tin ngươi.” con mắt cười nhạt.

Cửu Dương nghiến răng, hắn đúng là sợ con mắt ngáng chân. Hắn lúc này tình huống rất nhạy cảm, phản bội nhiều lần, sẽ khó có người tin tưởng hắn.

“Hay là như vậy đi...” con mắt nắm được điểm yếu của Cửu Dương, bắt đầu ra điều kiện. “Ngươi chỉ cần giúp ta một chuyện. Ta và ngươi không liên quan.”

“Thật?” Cửu Dương hỏi lại.

“Ha ha… tất nhiên rồi! đạo có thể nói dối được sao?” con mắt cười tươi, trúng kế.

“Là chuyện gì?” Cửu Dương vẫn còn e ngại.

Con mắt nâng tay, một quả cầu hắc ám xuất hiện, không ngừng có ánh sáng bắn ra.

“Đây là...” Cửu Dương nhíu mày, hắn cảm thấy quen thuộc.

“Giúp ta bảo vệ thứ này, tạm thời ta không thể cầm nó, đành để lại chỗ ngươi.” con mắt đẩy tay.

Chín cái mặt trời chiếu sáng, hắc ám bị thiêu hủy, để lộ ra một mảnh Đạo Khí. Cửu Dương khóe mắt nhảy lên, ngay lập tức nhận ra.

“Ngươi đây là ý gì?”

“Không phải đã nói rồi sao, để chỗ ngươi một thời gian, lúc cần ta sẽ thu về.” con mắt đơn giản nói.

Cửu Dương vẫn còn chưa tin, đang suy nghĩ rốt cuộc là cái gì âm mưu.

“Ngươi nếu không muốn vậy thì thôi...” con mắt nhún vai, quay đầu muốn bỏ đi.

“Khoan đã!” Cửu Dương gọi lại.

Con mắt dừng chân.

“Thật chỉ có cái này điều kiện?” Cửu Dương hỏi lại.

“Chỉ có cái này điều kiện.” con mắt khẳng định.

“Được! hy vọng ngươi giữ đúng lời.” Cửu Dương chấp nhận.

“Tất nhiên.” Con mắt híp mắt cười.

Cửu Dương tiếp nhận mảnh vỡ Đạo Khí, con mắt bỏ đi.



Cửu Dương nhìn mảnh vỡ Đạo Khí, đột nhiên cười lớn.

“Ngu ngốc! Ha ha ha… hắn quên mất ta và hắn đồng căn sao? hắn là ánh sáng, ta là mặt trời. Ta cũng có thể luyện hóa thứ này, tăng lên thực lực, ta cũng không còn sợ bọn hắn.

Nếu Quang Minh chết, biết đâu ta sẽ được thay thế vị trí, trở thành một trong bốn Tổng Lãnh Thiên Thần.

Nếu không được ta cũng có thể đưa thứ này cho Cha, lấy công chuộc tội.”

“Cha chắc chắn sẽ rất vui, tha tội cho ta, lại để ta chiếu sáng Thiên Quốc.”

Cửu Dương sau khi bỏ đi, Thiên Quốc chắc chắn sẽ không chìm trong bóng tối, làm ra cái mặt trời khác chiếu sáng quá đơn giản.

Hắn sợ nếu không trở lại, sẽ có cái khác Thiên Thần thay hắn chiếu sáng Thiên Quốc.

Hắn không có nhiều tham vọng, chỉ muốn trở lại làm cái kia chói lọi nhất mặt trời. Cái này công lao hẳn là đầy đủ.

Cửu Dương đưa mảnh Đạo Khí vào trong một mặt trời, bắt đầu ôn dưỡng.



Tại trên Thực Mẫu Trùng.

“Thủ lĩnh, vì sao lại giao mảnh Đạo Khí cho Cửu Dương, chúng ta thế nhưng rất vất vả mới tìm về được?” một tên thuộc hạ khó hiểu hỏi.

“Hắc hắc… ngươi không hiểu, Cửu Dương là một cái không có chính kiến, háo danh nhưng bất tài. Hắn chỉ muốn quay về lại làm cái mặt trời.” con mắt cười nhạt nói.

“Vậy thì càng không thể để hắn cầm mảnh Đạo Khí, hắn sẽ giao cho bọn Trật Tự để lập công.”

“Vậy thì ngươi sai! hắn sẽ không giao cho Trật Tự.

Hắn chỉ có hai lựa chọn hoặc là giao cho Đấng Sáng Tạo, lấy công chuộc tội. Hoặc là tự mình luyện hóa, tăng lên thực lực.

Với tính cách của hắn, hắn sẽ chọn luyện hóa, nếu không luyện hóa được, hắn sẽ dâng lên.

Mà trong thời gian này hắn sẽ giúp ta ôn dưỡng mảnh Đạo Khí, còn ta có thể hút khô hắn.”

Đám thuộc hạ nghe được không khỏi thán phục, thủ lĩnh suy nghĩ không một kẻ hở. Chưa bao giờ trên tính toán thiệt thòi.

...

Sau khi diệt xong Nhân Dương tộc, Thập Dương trở về nơi đóng trú.

Phòng bệnh.

Xì xì xì… các ống khí được rút ra, dung dịch hạ xuống, mở ra lồng trụ.

“Ngươi thấy thế nào?” Dương Viên hỏi.

Tôn Kỳ chống tay, cẩn thận bước chân, cảm giác… chưa thông thuận lắm, hắn hít một hơi sâu, thần lực điều khiển khí huyết lưu chuyển, thân thể lại tràn đầy lực lượng.

“Rất tốt!” Tôn Kỳ tươi cười, đang định cảm ơn thì...

“Khỏe rồi thì trả tiền đi!” Dương Viên lạnh lùng.

Có cần gấp vậy không? ta mới bước được một bước, ta còn cần tĩnh dưỡng, à… thôi được rồi, tĩnh dưỡng cũng bị tính điểm. Mấy ngày này hắn đã tiêu sạch điểm, còn nằm tính dưỡng, hắn sợ quần cũng không có để mặc.

Trả xong tiền, hắn trong thẻ đã trống không, thời gian tiếp theo lại phải cày như trâu rồi.

Tôn Kỳ sau đó trở về Hỏa Tinh, dự định sẽ về Thần giới.

Nhưng khi hắn đến Hỏa Tinh thấy một cái đạo tràng hình mâm tròn chiếm giữ bầu trời Hỏa Tinh.

Có rất nhiều Thần tộc đang tại trên mâm tròn tu luyện.

Đây là chuyện gì?

Lúc này từ trong cổng dịch chuyển đi ra mấy tên Thần tộc, bọn hắn đang hướng mâm tròn kia đi tới.

Tôn Kỳ nhanh tay bắt lại một tên, hỏi:

“Học huynh, ta vừa mới trở về, không biết chuyện gì, tại sao tại đây lại xuất hiện cái mâm tròn?”

Tên học huynh này bị kéo lại, sửng sốt vì có người còn không biết chuyện gì xảy ra, hắn thế nhưng khá thân thiện, chịu khó giải thích cho Tôn Kỳ.

Chuyện này phải nhắc đến mười mấy ngày trước, Đại Thế Giới rung chuyển, Ngài Tổng Lãnh đột kích Ma giới, kích thương Kẻ Phản Bội, tuyên bố mở ra Chung Cực Chiến, các Thiên Thần ngủ say đều lần lượt được đánh thức.

Các Thiên Thần sau khi thức giấc sẽ để lại đại đạo của mình để Thần tộc tham khảo, đây có thể là yêu cầu của Ngài Tổng Lãnh.

Thần tộc có lệnh mọi người tích cực tham chiến, không cho phép bế quan trường kỳ, những người trước kia ít tham chiến làm các công việc như văn thư, xây dựng, quản lý… đều phải tăng cường chiến đấu.

Thần tộc tiến vào trạng thái báo động đỏ, sẵn sàng bất cứ lúc nào.

Cái mâm tròn kia là ảnh chiếu của Đạo Khí Thất Sắc Hỏa Luân của Thất Sắc Thiên Thần. Những người tu luyện hỏa thuộc tính đều đang đổ về đây tìm hiểu, nếu có thể tìm ra một tia chân lý trong đó, lợi ích vô cùng lớn.

Thất Sắc Thiên Thần là vị Thiên Thần thứ tám thức giấc, trước đó còn có bảy chỗ bảo địa khác rải rác ở Thần giới, ngũ tinh.

“Mấy vị Thiên Thần sau khi tỉnh giấc đi đâu?” Tôn Kỳ hỏi.

Vị thanh niên này nhún vai.

“Không biết, bọn họ sau khi để lại đạo tràng liền tiến nhập tinh không, không ai biết bọn họ đi đâu? có lời đồn nói bọn họ đi tìm đồng đội, hoặc chiến đấu với kẻ địch, Chung Cực Chiến mở ra, chúng ta không cảm thấy. Nhưng rất có thể ở xa xôi chiến trường, chiến đấu đã nổ ra.”

Tôn Kỳ nghe vậy đăm chiêu suy nghĩ.

Chung Cực Chiến? mở ra quá bất ngờ, hắn còn chưa chuẩn bị kịp. Hắn bây giờ quá nhỏ yếu, chỉ như một hạt bụi. Chẳng thể làm được cái gì!

Thấy Tôn Kỳ không nói, tên này vội chào:

“Ta đi trước, ngươi từ từ suy nghĩ.”

Dứt lời, hắn đã phóng tới đạo tràng mâm tròn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.