Nhân Tổ

Chương 628: Chương 628: Thoát khỏi thâm cốc




Mấy ngày tiếp theo Tôn Kỳ cho Dạ Tuyết ăn “cổ gà”, có được năng lượng bổ sung, Dạ Tuyết đã chuyển biến tốt. Dạ Tuyết chống tay khó khăn ngồi dậy, tựa vào vách đá, chân của nàng vẫn như trước đang gãy chưa hồi phục, nàng thấy Tôn Kỳ cũng bị gãy tay, gãy chân nhưng đã hồi phục nên hỏi:

“Ngươi làm thế nào?”

“Đơn giản! bó nẹp cố định xương, sau đó chờ cơ thể tự khôi phục.” Tôn Kỳ đơn giản nói.

Với Dạ Tuyết lại là lạ lẫm, nàng chỉ biết nếu bị thương thì dùng thần lực khôi phục. Những thứ như bó nẹp nàng không có học. Cũng phải thôi, nàng là Thần không phải phàm nhân, sao lại cần học những phương pháp này.

“Ngươi bó nẹp cho ta.” Dạ Tuyết yêu cầu.

“Nếu không...” Tôn Kỳ nhíu mày hỏi.

“Ta cắn lưỡi tự tử.”

Nghe câu trả lời, Tôn Kỳ chịu thua, giơ ngón cái: ngươi được lắm!

Bó thì bó.

Xoạc! Tôn Kỳ xé một đường dài.

Dạ Tuyết trợn mắt.

“Sao ngươi lại xé váy ta?”

“Không xé váy ngươi chẳng lẽ xé áo ta.” Tôn Kỳ thản nhiên trả lời, sau đó như sực hiểu ra chuyện gì, hắn hai tay che ngực, làm mặt ủy khuất muốn khóc: “Ngươi nha! phi lễ, định soi thân thể tinh khiết của ta sao?”

“Cút!” Dạ Tuyết mặt nóng bừng bừng cầm viên đá ném vào hắn.

Tôn Kỳ nghiêng đầu né tránh, mỗi lần chọc nàng tức hắn càng vui. Chỉ mong nàng tức đến chết.

Sau đó, Tôn Kỳ bó nẹp xương, tẩy rửa vết thương, băng bó cẩn thận. Tính ra thì những vết thương này phần lớn là do hắn gián tiếp gây nên.

Quần áo trên người Dạ Tuyết bị xé ngang dọc, Tôn Kỳ một chút tế nhị, nể nang cũng không có, nếu không phải nàng cố gắng giữ lại những chỗ cần giữ, chỉ sợ đã bị hắn xé tanh bành.

Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, đã 40 ngày kể từ khi bị rơi xuống thâm cốc. Thương thế của Tôn Kỳ đã tốt, đi lại tương đối ổn. Dạ Tuyết cũng vận động được một chút.

Bọn họ chờ mãi không thấy ai tới cứu, Tôn Kỳ quyết định leo ra khỏi thâm cốc, tự mình cứu mình.

Thâm cốc này chỉ khoảng 100 mét, hai bên vách lởm chởm nhiều mỏm đá, rễ cây nhô ra. Tôn Kỳ khảo sát địa hình cảm thấy mình có thể leo lên.

Hắn bàn với Dạ Tuyết:

“Ta leo lên sau đó kêu người tới cứu ngươi.”

— QUẢNG CÁO —

“Ta không tin ngươi.” Dạ Tuyết chỉ đơn giản một câu, thái độ rất rõ ràng. Tuyệt đối không tin!

Nàng cho rằng hắn đi lên sẽ chạy trốn, thậm chí lấp đất lại để nàng chết. Người khác thì nàng không biết chứ hắn chắc chắn sẽ làm như vậy. Muốn sống vậy thì không thể để hắn rời khỏi tầm mắt.

Trước đó có thể uy hiếp hắn vì cả hai ở cùng nhau, nàng chết bất minh, hắn sẽ bị liên lụy. Nhưng nếu không cùng nhau, nàng chết có liên quan gì tới hắn đâu!

Tôn Kỳ đúng là có ý định vứt lại Dạ Tuyết. Nhưng xem ra nàng ta đã thông minh lên, không dễ bị lừa.

Tôn Kỳ buộc phải dùng đến biện pháp cuối cùng, hắn gồng cơ mặt, dồn hết sự dễ thương, đáng yêu, chân thật, đáng tin… của cả cơ thể lên mặt, giọng nói nhẹ nhàng, đáng yêu:

“Để ta...”

“Trời đất, Thần chủ ơi! thật kinh tởm! cút, cút, cút...” Dạ Tuyết nhắm mắt quay đầu, tay liên tục xua đuổi, thật sự là nhìn không nổi.

Tôn Kỳ: ta dễ thương như vậy, ngươi không nhìn lấy một cái!

“Nhanh dừng lại! không ta cắn lưỡi chết!” Dạ Tuyết dùng tính mạng đe dọa.

Tôn Kỳ hết cách. Cuối cùng phải chấp nhận đề nghị của nàng hoặc là mang nàng theo hoặc là không đi đâu cả. Tôn Kỳ chỉ có thể đồng ý mang nàng theo.

Để chuẩn bị leo ra ngoài, hắn cần một vài thứ. Thế nhưng Dạ Tuyết sợ hắn chạy một mình, nàng bắt hắn phải luôn trong tầm mắt của nàng, đồng thời hai bên cột một sợi dây vào tay, nếu hắn đi khuất cứ 1 phút phải kéo dây một lần, nếu không nàng sẽ ngay lập tức cắn lưỡi.

Tôn Kỳ cũng phải bó tay làm theo, xem ra Dạ Tuyết đã thông minh lên, suy nghĩ chặt chẽ hơn.

Tôn Kỳ kết vỏ cây thành dây, cột Dạ Tuyết vào lưng. Dạ Tuyết sợ hắn lại bắt mình làm đệm lưng nên hai tay siết rất chặt, ép ngực vào lưng hắn, miệng sát gần cổ, sẵn sàng cắn hắn bất cứ lúc nào.

Tôn Kỳ có thể cảm nhận được từng nhịp tim, nhịp thở của nàng, một mùi thơm thoang thoảng quanh mũi. Hắn thật không hiểu, hơn tháng trời không tắm rửa vì sao nàng vẫn thơm, nàng ta làm thế nào?

Cõng Dạ Tuyết trên lưng, hắn ngước nhìn lên, hít một hơi sâu, bắt đầu leo lên.

Phốc! Tôn Kỳ đấm ra một đấm. Ánh sáng rọi thẳng vào mặt, Tôn Kỳ lấy tay che mắt. Bọn hắn cuối cùng cũng thoát ra khỏi thâm cốc.

Tôn Kỳ đứng dậy vươn vai, hít một hơi sâu, lâu lắm rồi mới được hít không khí trong lành. Dạ Tuyết cũng hưởng thụ không khí tự do. Hắn đột nhiên tháo dây, hất lưng.

“Á!” Dạ Tuyết ngã ngửa ra sau, dập mông. “Tên vô sỉ, ngươi làm gì vậy?”

“Đã ra khỏi thâm cốc, ta và ngươi mỗi người một ngả.”

“Không được!”

“Lại chuyện gì nữa!” Tôn Kỳ bắt đầu bực mình, không phải rất ghét ta sao? chẳng lẽ... đã thực sự mê luyến ta rồi!

“Ngươi đừng nói với ca ngươi mê luyến ca rồi!”

— QUẢNG CÁO —

“Vô sỉ! lúc nào cũng có thể tự luyến. Ngươi để ta một mình với đôi chân gãy, ngươi không lo ta bị Yêu thú ăn thịt sao?”

“Không!” Tôn Kỳ ngay lập tức trả lời, khiến Dạ Tuyết tức anh ách, đấy là hắn còn chưa nói hết, hắn còn muốn nói: ta ước gì ngươi bị Yêu thú giết.

Nên nhớ đây là khu vực Yêu thú cấp 5 đối với Dạ Tuyết thời kỳ toàn thịnh cũng cực kỳ nguy hiểm, huống chi nàng đang bị thương. Bởi vậy nàng phải bám lấy hắn, bắt hắn đưa nàng trở về.

Sau một hồi đòi sống đòi chết, Tôn Kỳ ngậm đắng nuốt cay lại phải cõng nàng đi, cẩn thận tránh đi Yêu thú, hắn còn phải cẩn thận các học viên khác, chỉ cần bị nhìn thấy hắn sẽ vô cùng bất lợi, còn Dạ Tuyết thì lại cực mong thấy học viên khác, lúc đó tình thế sẽ xoay chiều.

Nhưng mà đường đi là do Tôn Kỳ quyết định, nàng không dám lớn tiếng kêu cứu, sợ chưa gặp được học viên khác đã bị Yêu thú chú ý.

Trời đổ cơn mưa, Tôn Kỳ cõng Dạ Tuyết vào trú ở một hang động nhỏ, từng cơn gió rét lạnh, Dạ Tuyết co người, nếu là bình thường nàng không ngại nhưng không có thần lực nàng giống như phàm nhân, lạnh một chút cũng thấy khó chịu.

“Này, ngươi có muốn ôm không?” Tôn Kỳ cười hắc hắc đề nghị.

“Cút! ngươi đừng hòng lợi dụng.”

“Cũng không phải lần đầu ôm ngươi. Trước đó… à mà khoan đã hình như là ngươi ôm ta mới đúng.” Tôn Kỳ hai tay bắt chéo ngực che lại, lùi lại, tay chỉ run run: “Ngươi… ngươi… thật vô sỉ...”

Dạ Tuyết tức nổ phổi, nếu không phải nàng bị thương nàng sẽ đánh hắn một trận. Nàng ôm hắn vì sợ hắn chạy mất, hắn lại đổi trắng thay đen nói nàng háo sắc hắn.

“Ta muốn giết ngươi.”

Tôn Kỳ mặt ủy khuất, đôi mắt long lanh chực chờ rơi nước mắt:

“Ngươi còn muốn giết người bịt đầu mối! ngươi thật độc ác.”

“Ngươi đã sờ khắp người ta a! còn cướp đi nụ hôn đầu tiên của người ta a! ngươi phải chịu trách nhiệm.” hắn tiếp tục.

Tôn Kỳ càng chọc, Dạ Tuyết càng tức. Nàng hừ lạnh không muốn nói nữa.

Nhờ trời mưa, hắn bắt được vài con ếch to, nướng lên thật thơm. Tôn Kỳ khen ăn ngon hơn thịt gà. Dạ Tuyết thì thấy phát gớm.

Tối. Bọn họ chọn riêng một góc ngủ.

Khi những tia nắng đầu tiên bắt đầu hé mở. Tôn Kỳ còn say giấc. Dạ Tuyết bỗng nhiên mở mắt, đứng bật dậy, không biết nàng đã khỏi từ bao giờ. Nàng nhẹ nhàng bước lại gần chỗ hắn ngủ.

Nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt chợt nổi sát ý, nàng đưa tay chụp lấy mặt nạ kéo ra. Bất ngờ, dưới lớp mặt nạ, vẫn là một cái mặt nạ khác.

Tôn Kỳ đột nhiên mở mắt, nhảy lên cười:

“Ngạc nhiên không?”

— QUẢNG CÁO —

“Ngươi, vì sao?” Dạ Tuyết đúng là bị ngạc nhiên nhưng mà cũng không sao, một chiếc mặt nạ hay mười chiếc mặt nạ nàng cũng sẽ lột hết xuống. “Thì sao chứ! bây giờ ta đã khôi phục thực lực ngươi có chạy đằng trời.”

“Hắc, hắc… ngươi cho rằng đêm qua âm thầm hấp thụ thần khí ta không biết sao? ta cũng là trong lúc đó hấp thụ thần khí. Ngươi khôi phục, ta cũng khôi phục.”

Thì ra trước đó, Dạ Tuyết đã khôi phục được một điểm thần lực, nhưng vẫn nhẫn nhịn không phát, chính là chờ một cơ hội. Tối qua, nàng dùng một điểm thần lực mở ra minh văn chứa đựng thần khí, nhờ vậy trong một đêm nàng nhanh chóng tiêu hủy độc khí, khôi phục thân thể. Nhưng không ngờ Tôn Kỳ đã sớm biết, hắn cũng là đã khôi phục thần khí.

Dạ Tuyết hừ lạnh.

“Ngươi khôi phục được thì đã sao chứ! ta vẫn có thể bắt lại ngươi.”

“Vậy sao!?” Tôn Kỳ cười nhạt không thèm tranh miệng lưỡi, thực lực sẽ chứng minh tất cả.

Dạ Tuyết tiến lên một bước, làn da xuất hiện hoa văn, hai vòng chuyển luân hiện lên. Nàng lại bước thêm một bước, 15 viên tinh thần xuất hiện vảy xuống tinh quang. Trên vai nàng một bông tuyết xuất hiện, sau đó lan tỏa tạo thành một bộ băng phục.

Dạ Tuyết lúc này khôi phục lại bộ dáng nữ thần cao cao tại thượng.

Mặc dù chưa chạm đến mức đỉnh phong, nhưng đã là toàn lực của nàng lúc này. Dạ Tuyết không muốn dây dưa nữa, chỉ muốn một chiêu kết thúc.

Nàng đạp bước bay tới, đánh ra Hàn Băng Chưởng.

Tôn Kỳ nhếch mép cười, hai nắm tay siết chặt, gồng lên, năm vòng chuyển luân xuất hiện, hoa văn hoàng kim chạy khắp cơ thể, Dạ Tuyết nhìn cảnh này không ngạc nhiên, trước đó hắn đã biểu diễn ra thực lực này, nàng vẫn tự tin nắm chắc hắn.

Nhưng mà sự việc chưa dừng lại, cùng lúc 50 viên tinh thần lần lượt mọc lên. Dạ Tuyết kinh ngạc, tên đê tiện này vậy mà...

Ngũ chuyển, 50 tinh thực lực này hoàn toàn nghiền ép Dạ Tuyết, nếu muốn thắng nàng chỉ có thể dùng bảo vật. Thế nhưng bảo vật đã bị nàng tiêu sạch để ngăn cản cổ mãng. Phải chăng chuyện này cũng trong tính toán của hắn? tên này ngay từ đầu đã tính toán nàng.

Oanh! Tôn Kỳ đơn giản tung ra một chưởng. Ầm! không một chút bất ngờ, Dạ Tuyết bị đánh dính vào vách đá, quần áo tả tơi, khóe miệng chảy máu, xương cốt đứt gãy không ít. Cũng may đây chỉ là một chưởng bình thường, nếu là Phá Tâm Chưởng, nàng đã vỡ tim tuyệt mệnh.

Tôn Kỳ cười khẩy:

“Ngươi yên tâm ở đây nghỉ ngơi đi. Ta đi trước!”

Hắn sau đó phóng ra ngoài biến mất.

Dạ Tuyết lần này bị thương nặng, nhưng thần khí vẫn còn, nàng khôi phục rất nhanh. Chỉ nửa ngày sau, nàng đã nối lại xương cốt, từ từ bước ra khỏi vách đá. Tôn Kỳ có lẽ đã tính toán đến điều này nên ra tay rất nặng để tranh thủ thêm thời gian cho hắn chạy trốn.

Nàng phóng ra ngoài, ánh mắt đảo trái phải, tất nhiên là đã không còn thấy bóng dáng hắn nữa. Ngay cả dấu vết cũng không có, nếu có nàng cũng không dám lần theo. Tên này âm hiểm, ai biết hắn lại gài cái gì bẫy.

Dạ Tuyết bỏ qua ý định truy đuổi hắn, ưu tiên lúc này là trở lại Thần giới khôi phục thực lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.