Nhân Tổ

Chương 90: Chương 90: Thời Huyết Thạch




Vô Ưu nhìn túi đồ thì chậm rãi nói:

“Thì ra là Thời Huyết Thạch.”

Tôn Kỳ ngạc nhiên:

“Đại ca biết nó sao?”

Vô Ưu gật đầu:

“Thời Huyết Thạch, hiếm nhưng mà không quý. Thường được tìm thấy trong mỏ Huyết Ma Thiết, cả hai khá giống nhau nhưng Thời Huyết Thạch màu nhạt hơn chút. Hẳn là đệ tìm thấy trong lúc khai thác Huyết Ma Thiết.”

Tôn Kỳ gật đầu.

Trong lòng cười khổ: vậy mà hắn cứ nghĩ hắn nhặt được đại cơ duyên sắp vô địch thiên hạ. Hắn từng đắn đo suy nghĩ không biết có nên cho Đại ca xem đá này không? nếu như Đại ca nổi lòng tham thì sao? Bây giờ, hoá ra loại đá này đã được biết đến, có cả tên, mà nhìn thái độ của Đại ca thì hiển nhiên đá này không quá quý giá như hắn tưởng tượng.

Tôn Kỳ hỏi lại:

“Đại ca, viên đá này có tác dụng làm chậm thời gian vì sao lại không quý giá? Nếu như có thể làm chậm thời gian của đối thủ, không phải là có thể vô địch sao?”

Vô Ưu hững hờ:

“Thất đệ nhìn xem…”

Vô Ưu phất tay cuốn một chiếc lá rơi vào vùng không gian Thời Huyết Thạch, chiếc lá rơi xuống chậm rãi. Dùng mắt thường rất khó nhận biết chiếc lá vốn chậm như vậy hay đã bị Thời Huyết Thạch làm chậm lại.

Vô Ưu lại cắt xuống một đoạn tóc thả vào vùng không gian Thời Huyết Thạch, sợi tóc rơi chậm. Có thể thấy được Thời Huyết Thạch có ảnh hưởng tới tốc độ rơi của sợi tóc.

Vô Ưu lại phất tay cuốn lên hạt bụi để chúng rơi vào không gian Thời Huyết Thạch, hạt bụi rơi chậm lại hai phần. Tức là hạt bụi có tốc độ rơi bằng tám phần mười tốc độ rơi bình thường.

Vô Ưu nói:

“Thất đệ thấy sao! Tác dụng quá nhỏ. Vật càng lớn càng ít bị ảnh hưởng. Ảnh hưởng đến tu sĩ gần như bằng không. Chỉ khi chúng ta cầm trong tay mới cảm nhận được một chút thời gian khác biêt.”

Tôn Kỳ chưa từ bỏ, tiếp túc hỏi:

“Nếu như chúng ta dùng thật nhiều Thời Huyết Thạch chế thành vũ khí thì sao? Hẳn là sẽ có tác dụng chứ?”

Vô Ưu gật đầu.

Tôn Kỳ vui mừng trong lòng: có hy vọng.

Vô Ưu tiếp tục nói:

“Trước đây cũng có kẻ làm thử như đệ nói. Hắn chế tạo một tấm khiên lớn, cao hai thước, rộng một thước. Kết quả là tấm khiên có tác dụng giảm tốc trong phạm vi bán kính một thước nhưng hiệu quả chỉ giảm một phần tốc độ của Luyện Linh nhất trọng.”

“Tu vi càng cao bị tác dụng của Thời Huyết Thạch càng thấp. Luyện Linh tứ trọng gần như không bị tác động.”

“Ta hỏi đệ với kết quả như vậy thì có thể đánh được ai?”

Tôn Kỳ thẫn thờ, bao nhiêu ước mơ đầu về cảnh vô địch thiên hạ chìm vào cơn sóng trôi xa.

Tôn Kỳ cố níu kéo hy vọng:

“Thời Huyết Thạch có tác dụng làm chậm thời gian nghịch thiên như vậy lại không có công dụng gì sao?”

Vô Ưu ôn tồn nói:

“Không biết được. Có thể là có đại công dụng nhưng mà chúng ta vẫn chưa tìm ra mà thôi.”

Tôn Kỳ nghe lời này thì cảm thấy có lý, hy vọng trong hắn lại được nhen nhóm.

Vô Ưu nhìn biểu cảm của Tôn Kỳ thì hoàn toàn thông cảm, ngày xưa tuổi trẻ hắn cũng nhiệt huyết như vậy. Cho rằng rất nhiều cơ duyên là sắp xếp cho mình nhưng thực tế tàn khốc. Những điều ngươi nghĩ tới kẻ khác cũng nghĩ tới, có khi những thứ ngươi chưa nghĩ tới kẻ khác cũng đã nghĩ tới.

Vô Ưu để cho Tôn Kỳ chút hy vọng không muốn dập tắt hoàn toàn. Lời của Vô Ưu cũng không sai: Thời Huyết Thạch có khi có công dụng khác mà ngươi chưa biết nhưng mà khả năng này rất khó vì: vẫn câu nói trên những điều ngươi nghĩ tới kẻ khác cũng nghĩ tới, có khi những thứ ngươi chưa nghĩ tới kẻ khác cũng đã nghĩ tới.

Bọn hắn nào chỉ tạo ra một chiếc kiên thử nghiệm, còn có: đao, thương, kiếm, kích, nhà, lâu, đình đài, xe, thuyền, đan lô… Kết quả vẫn là không đáng kể. Vậy là bọn hắn kết luận: Thời Huyết Thạch vô dụng.

Tôn Kỳ cầm túi Thời Huyết Thạch trở về động phủ của mình.

Mỗi ngày sau đó, Tôn Kỳ dùng phần lớn thời gian để luyện đan cùng luyện thương, thỉnh thoảng sẽ đi thăm Nhị ca xem cánh tay huynh ấy thế nào.

Thời gian này, hắn khá nhàn nhã, tự tại nhưng mà không ai biết rằng trong lòng hắn khổ tư suy nghĩ sử dụng Thời Huyết Thạch.

Hôm nay, Tôn Kỳ đang tại trước động phủ múa thương, vẫn là mấy chiêu thương pháp hắn tạo ra: Hồi Thủ Xà, Vĩ Hạt Châm, Mãnh Tượng Phá Thạch.

Lần trước trong hầm mỏ chiến đấu với Huyết Ma Bức khiến hắn có chút lúng túng vì lâu ngày không đụng vào cây thương, sau đó hắn mới quen dần với cây thương trong tay.

Qua lần đó hắn nhận ra: hắn quá tập trung vào luyện đan mà bỏ bê tu luyện. Như vậy không tốt. Tu vi lực lượng mới là căn bản của mọi tu sĩ. Như trong hầm mỏ vừa rồi, sẽ không vì thân phận đan sư của ngươi mà mấy con Huyết Ma Bức tha cho ngươi.

Luyện thương hằng ngày giúp hắn luôn giữ được trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Đồng thời giúp hắn từ từ vững chắc căn cơ mặc dù hiểu quả không nhiều bằng trực tiếp thực chiến nhưng mà ít còn hơn không.

Tôn Kỳ múa thương suốt hai canh giờ, sau đó ngồi khoanh chân nắm ma thạch hấp thụ.

“keng, keng, keng” Tôn Kỳ nghe được tiếng đập sắt từ trên cao vọng xuống. Hắn ngước nhìn lên phía đỉnh núi.

Mấy ngày nay hẳn là Nhị ca Bộc Phá đã chữa khỏi hoàn toàn hai cánh tay lên tiến hành rèn đan lô mới.

Tôn Kỳ đã đọc qua Hoả Lô Tâm Pháp. Ma pháp này quả thật kỳ diệu khó lượng, hắn còn chưa hiểu hết hoàn toàn để dung nhập vào Linh Khí Quyết của hắn.

Nhị ca thiện hoả, trên hoả đạo đi được rất xa. Vậy nên Nhị ca tinh thông cả luyện đan và luyện khí.

Tôn Kỳ ngẫm nghĩ một chút. Hay là đi chỗ Nhị ca xem Nhị ca luyện khí, có thể giúp hắn nhanh chóng lĩnh ngộ Hoả Lô Tâm Pháp. Hắn cũng muốn thử học một chút luyện khí. Nếu như có thể tự chế tạo vũ khí riêng cho mình thì tốt biết mấy.

Tôn Kỳ nghĩ là làm, bay tới chỗ Nhị ca.

Lúc này tại trước sân nhỏ, Bộc Phá cởi trần, cơ thể cơ bắp cuồn cuộn, hai cánh tay rắn chắc không ngừng nện vào thanh thiết đỏ.

Bộc Phá nhúng thanh thiết đỏ vào nước, phát ra tiếng kêu xèo xèo, hơi nước bốc lên.

Bộc Phá nhìn thấy Tôn Kỳ thì cười nói:

“Nhanh tới đây! Cùng Nhị ca luyện khí.”

Tôn Kỳ vốn dĩ còn đang cảm thấy ngại mở miệng nhờ dạy luyện khí nhưng mà Nhị ca lại chủ động gọi hắn vậy thì hắn không có lý do gì để từ chối.

Nhị ca Bộc Phá cũng khá nhiệt tình, vừa làm vừa hướng dẫn cho Tôn Kỳ những điều cơ bản trong luyện khí. Tôn Kỳ không hiểu chỗ nào cũng được Nhị ca tận tình giải thích.

Bộc Phá cầm trong tay một cái đan lô sơ hình, ngắm nghía kỹ từng chi tiết, mở miệng hỏi Tôn Kỳ:

“Thất đệ hẳn là đã học qua Hoả Lô Tâm Pháp mà ta đưa cho.”

Tôn Kỳ gật đầu.

Bộc Phá tiếp tục nói:

“Vậy đệ nhìn đây… Đây là một trong những lý do ta tạo ra Hoả Lô Tâm Pháp.”

Hai cánh tay của Bộc Phá bùng cháy ngọn lửa vàng. Hai tay linh hoạt điều khiển ngọn lửa từ từ nung đỏ đan lô, sau đó hắn lấy dụng cụ mài dũa, tạo hình đan lô.

Đan lô từ sơ hình dần dần có những đường nét rõ ràng.

“Bọn họ đều nói ta là kẻ ngốc. Luyện khí và luyện đan không thể cùng học. Như thế sẽ làm chậm trễ tương lai. Ta liền chứng minh ta có thể.”

“Ta sáng tạo ra Hoả Lô Tâm Pháp, dùng ma khí thiêu đốt hoá thành lửa. Dùng lửa này nung nóng rồi tạo hình chi tiết nhỏ cho khí cụ sẽ dễ dàng hơn là bỏ khí cụ vào lò nung rồi tạo hình chi tiết. Vì bỏ vào lò nung thì cả khí cụ đều bị nung đỏ trong khi ta chỉ muốn nung đỏ một bộ phận để tạo hình.”

“Ta dùng cách này để luyện đan. Đan lô có thể tăng giảm nhiệt độ linh hoạt theo ý ta.”

“Ta luyện đan hay luyện khí đều có thành tựu hơn những kẻ cùng thế hệ. Bọn họ ghen ghét xua đuổi ta. Bọn họ nói đây chỉ là thành tựu nhất thời, càng về sau sẽ càng khó đi, ta sẽ bị bỏ lại phía sau. Nhưng kết quả là hiện nay bọn họ vẫn ở phía sau ta.”

“Bọn họ không hiểu ta. Tất cả không hiểu ta. Chỉ có tại Vĩnh Lục Sơn Cư, Đại ca mới hiểu ta. Nói ta là thiên tài hoả đạo. Khuyên ta tiếp tục kiên trì tiến lên.”

Bộc Phá hai tay khống hoả, hai tay khác từ trong nách mọc ra tạo hình cho đan lô.

Một lúc sau, Bộc Phá thả đan lô vào trong nước làm nguội, khi lấy ra thì đan lô đã thành hình chỉ còn lại bước cuối là đánh bóng.

Bộc Phá miệng thở hổn hển, đặt mông ngồi xuống, nắm lấy ma thạch hấp thu bổ sung. Hiển nhiên là vừa rồi tiêu hao ma khí quá lớn.

Tôn Kỳ thì sững sờ: sao lại có thể như vậy.

Một lúc sau, Bộc Phá mới từ từ khôi phục lại ma khí, mở miệng cười nói:

“Thất đệ! Đệ thấy Hoả Lô Tâm Pháp thế nào?”

Bộc Phá nhìn hắn, đang chờ hắn mở lời tâng bốc mình.

Tôn Kỳ ngẫm nghĩ, nói:

“Nhị ca hình như có bốn cánh tay, nếu như vậy lúc trước….”

Hắn chưa kịp nói xong thì Bộc Phá ho khụ khụ ngắt ngời.

Mặt Bộc Phá đỏ ửng không biết do xấu hổ hay do lửa nóng, nói:

“Thất đệ, ngươi nhìn đan lô này. Muốn tạo hình thế này không dễ để ta dạy ngươi.”

Tôn Kỳ vẫn lẩm bẩm:

“Bốn cánh tay…”

Bộc Phá lại ngắt lời nói sang chuyện khác:

“Thất đệ quả là vẫn còn quá trẻ chỉ thấy râu ria mà chưa thấy bản chất. Bản chất của việc này đó là khi thiêu đốt ma khí cần….”

Bộc Phá nói không ngừng, tường trình lý giải mọi chi tiết.

Khi Tôn Kỳ vừa mới mở miệng thì Bộc Phá vội chen ngang nói.

Đến cuối cùng, hắn đã nói hết những gì có thể nói từ chuyện luyện đan lô, đến luyện khí cơ bản, đến Hoả Lô Tâm Pháp.

Khi không còn điều gì có thể nói, Bộc Phá vội đẩy đi Tôn Kỳ.

“Thất đệ, những gì cần nói ta đã nói còn lại thì chỉ có thể tự dựa vào đệ lĩnh ngộ. Được rồi, đệ nhanh chóng trở về bế quan suy nghĩ.”

Sau đó Bộc Phá cuốn đi đồ đạc trong sân, chui vào trong động phủ, đóng cửa kín mít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.