Nhân Tổ

Chương 787: Chương 787: Thống lĩnh thứ 13




Không gian vô định.

Ngồi trên bảo tọa là Vũ Nguyên, tất nhiên chỉ là giả thân phận, bên mắt phải của hắn đã thay bằng con mắt đỏ lửa.

So với thân thể Thần tộc, cơ thể Nhân Dương chính là rác rưởi, Hữu tất nhiên phải chọn cơ thể mới cùng với Tâm.

Phía dưới là các bộ hạ, lúc này đã không còn lão Nhân Dương, toàn bộ Nhân Dương tộc trong sự kiện vừa rồi cũng chết hết chín phần, phần còn lại không có lão Nhân Dương bảo vệ chỉ sợ cũng sớm thành thức ăn cho bầy sinh vật.

Lúc này thêm ra một chiếc ghế bên tả Vũ Nguyên, ngồi trên không ai khác chính là… Nguyên Sa.

Hắn tạm thời không phải là hắn, ý thức đã bị phong ấn, kẻ điều khiển cơ thể này là Tả.

“Chúng ta lại mất thêm một Thiên Thần.” Vũ Nguyên trầm giọng.

“Hai phe số lượng vốn đã chênh lệch, tiếp tục thế này khoảng cách sẽ càng kéo giãn, để lâu chúng ta sẽ không còn cơ hội lật bàn.” Tả tiếp lời.

Tất cả yên lặng.

Nửa ngày sau Tả phá vỡ trầm mặc.

“Tiếp theo nên làm thế nào? không thể cứ mãi bị động, để bọn họ từng bước mài diệt.”

“Nhưng lực lượng không đủ, phản kích cũng chỉ chui đầu vào lưới, chết càng nhanh.” Hữu lên tiếng.

“Chúng ta còn bao nhiêu, còn có thể gọi tới bao nhiêu?” Tả hỏi. Ngoại sự bên này đều do Hữu lo liệu. Còn hắn cung cấp tình báo Thần tộc.

“Không nhiều! chúng ta một khi rút đại lượng khỏi chiến trường lập tức sẽ bị bọn họ phát hiện, phản kích cũng sẽ bị bắt bài.” Hữu giải thích. Kế hoạch phản kích chết ngay từ trong trứng nước.

“Thế này cũng không được thế kia cũng không xong! phải làm sao đây?” Tả bực mình.

Hai vị Chủ Thượng tranh luận, đám thuộc hạ im thin thít không dám thở mạnh.

“Được rồi… hai ngươi bớt tranh cãi đi.” Tâm lạnh giọng.

Tâm dừng lại tranh cãi, thay đổi chủ đề.

“Hai ngươi thấy sao về… Nhân tộc.”

Nhân tộc, là điểm bùng nổ mâu thuẫn, dù nhỏ như hạt cát nhưng không thể thiếu trong Chung Cực Chiến.

“Quá nhỏ bé, không đáng nhắc tới.” Tả trả lời.

Hữu đối với Nhân tộc không biết nhiều như Tả, ngược lại im lặng.

Tâm gật đầu, hắn trong thời gian ngắn tại Thần giới được tên phản bội cung cấp rất nhiều thông tin, hắn cũng đồng ý lời này.

“Ngươi cảm thấy Nhân tộc có ai nổi bật?” Tâm lại hỏi.

Tả thoáng suy tư, nói:

“Theo như ta biết có Thảo, nhưng hắn đã chết từ lâu. Ta hiểu ý ngươi, là lo Nhân tộc quật khởi, phá hỏng kế hoạch của chúng ta. Dù sao bọn chúng cũng do Đấng Tạo Hóa đặt làm chủ thế giới. Nhưng ta thấy ngươi không cần bận tâm, bọn chúng quá nhỏ bé.”

“Không thể không lưu tâm.” Tâm nghiêm giọng. “Năm xưa Nhân Tổ rơi vào thời không loạn lưu...”

“Ngươi cho rằng còn chưa chết!” Hữu tiếp lời.

“Rất không có khả năng! con người không thể nào chịu đựng được lực lượng thời không.” Tả phản đối.

“Chưa thấy tận mắt Nhân Tổ chết, chuyện gì cũng có thể xảy ra.” Tâm lên tiếng.

Bọn họ nửa ngày không nói tiếp.

Chuyện này có thể sao? không! gần như không có khả năng. Nhưng nếu Đấng Tạo Hóa can thiệp vậy thì… cái gì cũng có thể.

“Tâm, vì sao ngươi đột nhiên nhắc đến Nhân tộc?” Hữu hỏi.

“Tại Thần giới, ta gặp một kẻ thú vị, trên người đầy nhân tính. Hắn suýt nữa gài ta bảo vệ Nhân tộc.

Ta tự hỏi nếu như bằng cách nào đó Nhân Tổ không chết… bị lực lượng thời không xoắn nát cơ thể nhưng ý thức vẫn còn được Trật Tự lưu giữ, sau đó... chuyển sinh.” Tâm giải thích.

“Kẻ đó tên gì?” Tả hỏi. Hắn tại Thần giới khá lâu, nếu thật có kẻ như thế, hắn ắt biết.

“Thẩm Văn.” Tâm trả lời.

Tả ngưng một giây, sau đó phá lên cười.

“Ta còn tưởng ngươi nói là ai, tên này ta quá hiểu.”

Tả sau đó sơ thuật về Tôn Kỳ, cả cuộc đời hắn không thấy được một điểm đáng nghi, tất cả đều rất tự nhiên.

Tâm nghe xong đột nhiên cười lớn:

“Ha ha… không ngờ Hỏa Tổ lại trên người hắn.”

Tả và Hữu ngạc nhiên, ngươi suy nghĩ thật nhảy thoát, nghĩ đến cái gì vậy?

Chợt hai bọn họ ánh mắt lóe sáng, ta hiểu!

Tôn Kỳ tại trước mặt Tả và Hữu đều từng bộc lộ qua năng lực Hỏa Tổ, lại cùng Tả nói những chuyện chỉ có Hỏa Tổ và bọn hắn biết. Bởi vậy mới lừa được bọn hắn.

“Thì ra là vậy.” Hữu lẩm bẩm.

“Hỏa Tổ có thể đang điều khiển hắn.” Tả đưa ra một cái khả năng.

“Hắn từng hành động, lời nói đều hoàn mỹ không giống như bị điều khiển. Ta cảm thấy hắn và Hỏa Tổ khả năng hợp tác.” Tâm nói.

Phụ thể điều khiển một sinh mệnh sống, cùng ý thức phụ thể tồn tại, hai ý thức sẽ không thể hòa hợp, không có khả năng phối hợp hoàn mỹ, sẽ luôn có lúc nào đó lộ ra sơ hở.

Bởi vậy Tâm cho rằng Tôn Kỳ và Hỏa Tổ độc lập với nhau, có thể là quan hệ thầy - trò, quan hệ hợp tác, thậm chí lợi dụng lẫn nhau… ai biết được.

Điều này giải thích vì sao Tôn Kỳ biết Tả phụ thể trên người Nguyên Sa nhưng lại không tố cáo, hẳn là sợ chính mình cũng bị lộ.

Chỉ một vài suy đoán, bọn họ đã làm sáng tỏ rất nhiều vấn đề.

“Khặc khặc… ta nhất định phải nuốt hắn.” Tả cười âm hiểm. Xem ra hắn có thêm một tầng lý do phải giết Tôn Kỳ.

“Không!” Tâm đưa tay ngăn lại. “Cứ để bọn chúng như vậy. Hỏa Tổ giấu giếm trong Thần tộc, hẳn là cũng có mưu đồ. Mà nó có thể mưu đồ cái gì? còn cái gì ngoài khôi phục thực lực.”

Tâm khẳng định chắc nịch, miệng nhoẻn cười:

“Đây có thể là một cái biến số Trật Tự không thể nào ngờ tới. Trật Tự là kẻ tinh ranh tính toán không thiếu sót nhưng cái này bỏ sót sẽ khiến hắn vạn kiếp bất phục.”

Tả và Hữu gật đầu.

“Hắc hắc… Trật Tự chắc chắn sẽ rất bất ngờ!”

Ba bọn hắn đều cho rằng có thể lợi dụng Hỏa Tổ cho Trật Tự nhất kích chí mạng.

Cũng qua lời Tả kể, Tâm hiểu được vì sao hắn ngửi được nhân vị trên người Tôn Kỳ, là do Lệ Chi Viên. Từ đây có thể khẳng định Tôn Kỳ không phải cái gì Nhân Tổ chuyển sinh.

Thảo kẻ này… đúng là tuyệt trí, chết rồi vẫn có thể kéo tới một tên Thần tộc bảo vệ con người. Nếu như Thảo còn sống... chỉ sợ sẽ rất đau đầu.

“Tả, ngươi lưu ý tên này, dù hắn không phải Nhân Tổ nhưng hắn giúp Nhân tộc, chuyện này cũng không thể cho phép.” Tâm nghiêm giọng.

“Không cần ngươi nhắc, ta vẫn sẽ lưu ý, thời cơ đến hắn chắc chắn phải chết.” Tả đanh giọng, hiển nhiên hận ý với Tôn Kỳ không nhỏ.

“Được, vậy chuyện này giao cho ngươi. Những chuyện khác ngươi không cần bận tâm.”

“Tâm, ngươi có cách?” Tả nhíu mày hỏi.

“Có!” Tâm khẳng định.

Tả ồ lên chờ nghe nhưng Tâm chỉ lạnh nhạt.

“Ngươi về trước đi, tránh cho nghi ngờ, địa điểm tiếp theo là Phiên Giải.”

Tả tò mò nhưng Tâm không nói, hắn cũng đành thôi. Không thể nghi ngờ, hắn và Hữu đều coi Tâm là chỉ huy ở đây.

“Được, vậy ta đi trước.” Tả quay đầu biến mất tại chỗ.

Vũ Nguyên yên tĩnh trên bảo tọa, đám thuộc hạ cũng im lặng chờ lệnh.

“Tiến về Phiên Giải Tinh Vực.” Vũ Nguyên ra lệnh.

Đám thuộc hạ vâng dạ, rất tò mò nhưng không dám hỏi vì sao. Vũ Nguyên trên bảo tọa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tinh không.

Hắn lúc này cấp bách nhất khôi phục thực lực nhưng trên đời này không có nhiều thứ hắn có thể dùng được.

Hắn nghĩ đến một thứ... Bụi Gai.

Năm xưa khi mở vũ trụ, ánh sáng va chạm với bóng tối, tóe ra tia lửa, ngọn lửa đầu tiên xuất hiện, được Đấng Tạo Hóa nâng trên tay đặt vào Bụi Gai.

Hỏa Tổ là một trong những sinh mệnh đầu tiên không trực tiếp do Đấng Tạo Hóa tạo dựng, có thể coi Quang Minh là nó nửa cái cha.

Quang Minh nếu nuốt được Hỏa Tổ, chắc chắn thực lực tăng mạnh, nhưng hiện tại không được, lùi một bước thôn phệ Bụi Gai, cũng là một lựa chọn không tồi.



Đoàn quân Địa Ngục ồ ạt xuyên qua tinh không.

Mục tiêu Phiên Giải Tinh Vực.

Ngày xưa, Quang Minh mở rộng vũ trụ trong vòng bảy ngày thì nghỉ ngơi, nhưng sau đó vũ trụ không phải đứng yên mà vẫn tiếp tục tự động mở rộng mãi đến hiện nay.

Tính ra vũ trụ vẫn còn trẻ tuổi đang không ngừng lớn lên.

Bởi vậy Quang Minh nói vị trí của Bụi Gai chưa chắc còn chỗ cũ.

Hắn theo trí nhớ đối chiếu với bản đồ tinh vực hiện nay làm ra phán đoán, Bụi Gai có khả năng ở Phiên Giải Tinh Vực.

“Chủ Thượng, chúng ta đã đến bên ngoài Phiên Giải Tinh Vực.” một tên thuộc hạ chạy vào báo cáo.

Tâm gật đầu, ngón tay búng ra, một điểm ánh sáng lơ lửng, sau đó vút! một tiếng bay ra ngoài.

“Đi theo điểm ánh sáng.” Hắn ra lệnh.

Đám thuộc hạ nhận lệnh, điều khiển bầy Thực Mẫu Trùng chạy theo điểm sáng.

Điểm sáng này là hắn dựa vào khí tức Hỏa Tổ trong trí nhớ mô phỏng, tìm tới vị trí Bụi Gai nhưng có thể không chính xác.

...

Tại trên một viên thiên thạch, Nguyên Sa mở mắt, cảm giác mệt mỏi. Cái chớp mắt vừa rồi hình như đã kéo dài rất lâu.

Hắn đưa mắt nhìn quanh, xoa xoa thái dương, chắc là do thời gian này làm việc cường độ cao sinh ra ảo giác. Sau đó phải hảo hảo nghỉ ngơi một quãng.

“Nguyên Sa!” đúng lúc này có tiếng gọi.

Nguyên Sa quay đầu, thi hành quân lễ.

“Đội trưởng!”

“Ừm! ngươi làm rất tốt. Chiến dịch lần này chúng ta bắt được một vị Thiên Thần, cũng nhờ ngươi phát hiện vị trí.” tên đội trưởng vỗ vai hắn cười nói.

“Là công sức của tất cả mọi người, thuộc hạ chỉ là may mắn điểm.” Nguyên Sa khiêm tốn đáp.

“Tốt!” tên đội trưởng khen một câu. “Ta đã báo cáo lên cấp trên. Phía trên quyết định xóa hết tội danh trước đây cho ngươi, lại tăng cho ngươi một cấp.”

Nguyên Sa mừng rỡ.

Bọn họ sau đó khách sáo vài câu.

“Ngươi nghỉ ngơi đi. Ta đi trước.” tên đội trưởng vỗ vai, bỏ lại một câu, sau đó bước đi.

Nguyên Sa ánh mắt sắc bén, hắn sẽ từng bước lấy lại những gì đã mất, đây chỉ là bắt đầu thôi, Thẩm Văn, hãy chờ đấy!

...

Đại bản doanh quân Bắc Ngạo.

Tôn Kỳ được một tên lính dẫn tới, tại bên ngoài tên lính báo cáo.

“Tướng quân, thuộc hạ đã dẫn Thẩm Văn đến.”

“Được, cho vào!” bên trong vọng ra tiếng nói.

Tên lính làm động tác mời Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ đẩy cửa bước vào trong.

Bên trong, Trần Đằng đang chăm chú ghi chép, phê duyệt. Thư ký đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh băng, cảm giác tướng quân hôm nay không làm xong, sẽ không yên!

“Tướng quân!” Tôn Kỳ hành quân lễ.

Trần Đằng ngước mắt nhìn, tay vẫn kẹp bút chỉ ghế trước mặt, nói:

“Ngồi đi!”

Tôn Kỳ ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ đợi.

Nửa ngày sau, Trần Đằng không có lên tiếng, vẫn cắm cúi ghi chép.

Khục, khục… Tôn Kỳ ho lên vài tiếng.

“Tướng quân, ngài gọi thuộc hạ không biết có chuyện gì?”

Trần Đằng ngước nhìn hắn, a! một tiếng.

Tôn Kỳ đen mặt, muốn vỗ trán, đừng nói là bây giờ ngươi mới nhớ ta đến.

“Quên mất ngươi!” Trần Đằng nở nụ cười mệt mỏi, hắn thật quên, quá nhiều việc!

“Không sao! tướng quân bận rộn, thuộc hạ chờ được.” Tôn Kỳ nặn ra nụ cười.

“Ngươi tới làm gì?... à! nhớ ra rồi, thăng chức cho ngươi.” Trần Đằng tự hỏi tự trả lời, sau đó lục trên bàn một đống giấy tờ.

“Đâu rồi...” Trần Đằng lẩm bẩm, đảo đống giấy.

“Đây!” nữ thư ký mệt mỏi, nhặt lên một cuộn giấy đưa cho hắn.

Trần Đằng mở ra.

“Đúng rồi!”

Sau đó đưa cho Tôn Kỳ.

“Ngươi được thăng chức.”

Tôn Kỳ cầm cuộn giấy, mở ra đọc, cuộn giấy đơn giản ghi hắn được tăng lên một tự, thành Nhị Tự Tinh Khuyết.

Không có ngạc nhiên, hắn cảm thấy mình đã lập rất nhiều công lao, đây là điều phải đến.

Nhưng cái này một thông báo gửi xuống là đủ, không cần triệu tập hắn đến tận đây.

“Tướng quân, còn có việc gì sao?” Tôn Kỳ hỏi.

Trần Đằng loay hoay làm xong nốt một chút việc cuối cùng, sau đó vươn vai xua tan mệt mỏi.

“Ý của bọn ta là muốn ngươi tổ kiến một quân đoàn.”

“Cái này? hình như không đúng luật.” Tôn Kỳ thật sự ngạc nhiên với lời đề nghị này.

“Thời kỳ đặc biệt, áp dụng luật đặc biệt.”

“Thuộc hạ thế nhưng mới chỉ tam dực.”

“Ừm… tam dực có thấp chút, nhưng ngươi thực lực tổng hợp có thể vượt một cấp chiến đấu.

Bây giờ tài nguyên dồi dào, ta tin ngươi rất nhanh sẽ tiến vào tứ dực, ngũ dực.

Lại nói cũng không bắt ngươi thống lĩnh ngàn người, vạn người. Quá khó với ngươi.

Nhưng nếu là trăm người hẳn là không vấn đề.”

Tôn Kỳ suy ngẫm, lời này không chỗ bắt bẻ nhưng hắn vẫn còn một thắc mắc.

“Vì sao lại chọn thuộc hạ? trong quân còn có nhiều nhân tuyển tốt hơn.”

“Đúng vậy! nhưng ngươi là thủ lĩnh giới tu luyện nguyện lực, khai sáng ra tơ nguyện công dụng, danh khí đã đủ. Về thực lực, bọn ta muốn ngươi thành lập một nhánh quân đội toàn bộ tu luyện nguyện lực, những người này so với ngươi tu vi cũng không xê xích, còn thực lực… ta thấy còn kém xa ngươi.” Trần Đằng thẳng thắn trả lời.

Tôn Kỳ nghe xong, không chỗ phản bác, nhưng hắn không quá nguyện ý, chủ yếu là sợ mua dây buộc mình, hắn vẫn thích hành động tự do.

Thấy Tôn Kỳ còn chần chừ, Trần Đằng tiếp tục:

“Ngươi làm thống lĩnh, cũng mở ra một số đặc quyền. Quan trọng nhất chính là...”

Trần Đằng cười hắc hắc.

“Đây là bước đệm để ngươi trở thành vị thống lĩnh thứ 13.”

Cái này? Tôn Kỳ tròn mắt, đánh giá hắn cao vậy sao?

“Được rồi, lời cũng đã nói hết. Ngươi trở về hảo hảo chuẩn bị, nếu có gì khó khăn có thể hỏi ta. Ta tạm thời vẫn là cấp trên của ngươi.” Trần Đằng chốt lại câu chuyện. Cảm thấy Tôn Kỳ không thể nào từ chối.

Tôn Kỳ đứng dậy, chắp tay ra về.

Hắn trong lòng đầy suy tư, thống lĩnh thứ 13? có vẻ cũng không tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.