Nhân Tổ

Chương 815: Chương 815: Thống nhất thiên địa




Sau khi Tôn Kỳ rời đi, có kẻ đã truyền ra tin tức đồng thời thúc giục các tộc tấn công Bình Nguyên Thành.

Hải tộc là tộc tiên phong đầu tiên, vì Bình Nguyên Thành gần biển, lợi dụng nước lên, Hải tộc dễ dàng áp sát Bình Nguyên Thành, tiến hành cường công.

Tiếp sau đó là Yêu tộc, Ma tộc cũng kéo quân bao vây.

Thần tộc ban đầu án binh bất động, chủ yếu là do không đủ nhân lực. Nhưng sau đó bọn họ tập hợp những con người còn lại trên bình nguyên lập ra Thần Quốc, trực tiếp ban cho một số người có sức mạnh vượt trội, biết hô mưa gọi gió, triệu hoán thiên lôi, chữa lành vết thương…

Những người Thần Quốc này tự nhận Nhân tộc chính tông, xua quân tiêu diệt dị nhân.

Bình Nguyên Thành bị vây bốn mặt.

Mặc dù bị bao vây nhưng nhờ có trận pháp và bảy cái tiểu hỏa cộng thêm Tiểu Thạch hộ vệ nên các tộc không thể công phá.

Nhưng bọn họ không có bỏ cuộc, muốn vây chết con người trong thành.

Trong vòng mười năm đầu con người đối với ngoại xâm lo lắng nhưng không lo sợ, con người trong giai đoạn hòa bình phát triển, dân số tăng nhanh, các mặt đời sống, xã hội, toán học, kỹ thuật… đều có những bước tiến vượt trội.

Hết mười năm yên bình, con người cảm nhận được sức ép về dân số. Nhà ở và đất sản xuất không đáp ứng đủ nhu cầu cho con người.

Bọn họ buộc phải mạo hiểm tiến ra ngoài vòng tròn bảo vệ săn bắn.

Ân chính là người đầu tiên dẫn nhân tộc ra ngoài bức tường, mạo hiểm săn bắn. Mục tiêu của bọn họ chủ yếu là Yêu tộc cấp thấp.

Yêu tộc trong người có yêu khí, về mặt năng lượng một miếng thịt Yêu thú có thể chống đỡ mười cân thịt thú bình thường. Con người bây giờ đã bước vào tu luyện, có thể luyện hóa yêu khí bên trong thịt, tăng lên bản thân.

Ngoài ra yêu đan cũng là tài nguyên quý giá.

Những thứ khác như sừng, xương, lông, da… thì không cần phải nói.

Con người săn Yêu thú, Yêu thú cũng săn con người.

Con người trong cơ thể có linh khí, đây đối với Yêu thú cũng là mỹ vị, ăn thịt người có hỗ trợ rất lớn cho tu luyện.

Hai bên đều nhìn nhau như miếng mồi ngon.

Ân tổ chức đội đi săn thành từng nhóm nhỏ, chủ yếu dùng chiến thuật mai phục, rình rập, đột kích… có lợi lập tức rút lui.

Nhiều lần thành công nhưng cũng nhiều lần bị tiêu diệt.

Nhờ áp lực chiến đấu, nhóm của Ân chiến lực tăng lên nhanh chóng. Ân đã ngộ đến kiếm tràng, chiến lực tăng mạnh, có thể chiến Yêu Vương.

Nhưng trong một lần đi săn, Ân bị ba tên Yêu Vương vây bắt, hắn bọc hậu để những người khác thoát đi, cuối cùng bị xé xác nhai xương, một mẩu cũng không còn.

Ân trở thành người đầu tiên trong nhóm mười người bị giết.

Mặc dù vậy ý chí của hắn trường tồn, đồ tôn đời thứ mười tám của hắn đi ra một vị tuyệt thế kỳ tài, bước vào kiếm đạo, kiếm chỉ Yêu giới, bại tận chư yêu.

Nhất kiếm trảm hoàng, nhị kiếm trảm long, tam kiếm vô địch.

Yêu tộc bị dồn về Nguyên Sơn, dùng nơi hiểm trở để phòng thủ. Cuối cùng vẫn là không chịu được buộc phải ký hòa ước.

Phương nam từ đây yên bình.

Yêu tộc bị dồn ép trở nên vô cùng khó khăn, đúng lúc này không biết từ đâu xuất hiện một chủng tính biến hình, cho phép yêu biến thành người.

Nếu là trước đây chủng tính này sẽ bị coi là phế chủng tính nhưng bây giờ lại trở thành cứu cánh cho toàn bộ Yêu tộc.

Yêu tộc dùng cái này chủng tính hóa thành hình người, tiến vào làng mạc con người, học tập, tu luyện, có khi còn liên hôn, sinh ra hỗn chủng. Yêu tộc theo thời thế mà thay đổi, nhờ vậy tránh được nạn diệt tộc.



Hải tộc thường xuyên dâng nước, làm mưa làm bão, lũ lụt, triều cường… quấy nhiễu. Con người bị nước cuốn ra biển, chết không biết bao nhiêu, xác chết nổi lềnh bềnh.

Con người lúc này còn yếu, lại không thiện thủy chiến, đối với Hải tộc gần như bó tay bó chân, chỉ biết chịu trận.

Con người quỳ trước Bia Đá Giao Ước khẩn cầu van xin suốt mười ngày mười đêm. Đến giữa đêm thứ mười, bia đá lóe sáng.

Tại Thần giới, bảo khố đột nhiên bị phá vỡ mái trần, một cái cự phụ xoay tròn bay về phía đông.

Vị phong thần canh giữ phát hiện liền chặn đường ngăn lại.

“Hừ, là ai dám tác oai tác quái tại Thần giới.”

Hắn cho rằng là có trộm đột nhập.

Cự phủ không thèm để ý hắn, tiếp tục bay đi.

Vị phong thần bàn tay thò ra phong tỏa thiên địa.

Phốc! cánh tay xoay vòng bay lên, máu tưới không trung.

Vị phong thần ngẩn ngơ, hắn bị chém đứt một cánh tay.

Cự phủ sau đó bay về Bình Nguyên Thành rơi ầm xuống trước mặt Long.

Long nhặt cầm lên cự phủ, liền biết đây là thầy đưa cho, cự phủ tên là Khai Sơn Việt.

Long cầm trong tay Khai Sơn Việt chinh chiến Đại Hải, dù cho sóng to gió lớn, chỉ cần phủ ra tất cả bình định.

Ngay cả Hải Vương cũng không thể chống lại Khai Sơn Việt.

Hải tộc kinh sợ, mỗi lần nghe tiếng Long đều nháo nhào tìm đường trốn.

Sau đó Hải tộc đề nghị liên hôn, để Long cưới con gái Hải Vương, hai bên ký hòa ước.

Long lúc này vừa tròn hai mươi tuổi, kết hôn cũng là bình thường. Nhận thấy bây giờ Nhân tộc vẫn còn yếu, chưa đủ sức chống lại bất kỳ tộc nào, việc liên hôn sẽ giúp Nhân tộc bớt đi áp lực một phương, thậm chí có khi còn đạt được duy trì.

Nhân tộc lúc này đối với âm mưu quỷ kế vẫn còn ngây thơ.

Ngày Long đi rước dâu, hắn bị chuốc rượu độc. May mắn không chết được nhưng lại bị phế đi đôi mắt, Long bị phản bội, vô cùng nổi giận, hắn cầm trong tay Khai Sơn Việt đại khai sát giới.

Đại Hải ngày hôm đó nổi lên phong vân, vô số Hải tộc bỏ mạng dưới lưỡi phủ, ngay cả Hải Vương cũng không chịu nổi, chết liền mấy vị.

Nhân Nhân cùng mấy vị Hải Vương liên thủ trấn áp.

Long dưới sự giận dữ, vô tình lấy máu làm dẫn đã giải trừ mấy vòng phong ấn của Khai Sơn Việt. Một phủ bổ xuống xẻ đôi trời đất, bá đạo tuyệt luân, không gì không phá.

Nhân Nhân cũng không chịu nổi, ôm bả vai trống không trốn vào biển sâu. Hải tộc từ đó không còn quy mô lớn tiến công đất liền.

Tung tích của Long và Khai Sơn Việt cũng biệt vô âm tín.

Có người nói Long đã bị giết, Khai Sơn Việt rơi vào tay Hải tộc.

Lại có tin Long và Hải Đế, Hải Vương đồng quy vu tận.

Nhưng có người đi biển nói thấy một vị thanh niên đạp trên đầu rồng, ngao du đại dương.

Rất nhiều truyền thuyết.

Về sau con người ghi nhớ công ơn, lập đền thờ bái, gọi là đền Long Quân.

Người dân trước khi đi biển, đều trước tiên đến đền Long Quân cầu xin chuyến đi thuận lợi bình an.

Người dân khi đi biển gặp sóng to gió lớn thì đều hét lớn tên Long Quân, bọn họ tin tưởng làm như vậy sẽ khiến thủy quái bỏ chạy, không còn hô mưa gọi gió.

Còn có tin đồn nếu như gặp Long Quân đang ngao du thì phải lập tức ngừng chèo, không được quấy sóng lớn vì Long Quân hai mắt bị mù, nghe tiếng sóng lớn tưởng Hải tộc sẽ vung phủ chém.

Ngoài ra người dân còn có tục xăm hình ngài trên người để dọa thủy quái.



Con người thời kỳ đầu rất yếu ớt, một chút đổi gió, đổi thời tiết, nhiệt độ… ăn hơi khác tý cũng dẫn đến bệnh tật. Lại thêm cuộc sống lam lũ, ở bẩn, ăn uống tùy tiện… bệnh chồng thêm bệnh.

Lãng nghiên cứu thảo dược, bệnh tật, không đơn thuần muốn chữa bệnh mà còn muốn tìm hiểu nguyên nhân gốc rễ.

Lãng nhiều lần lấy thân thử thuốc, mạo hiểm tính mạng chăm sóc người có bệnh truyền nhiễm.

Hắn khi ba mươi tuổi, tóc đã bạc trắng đầu không khác gì ông lão nhưng tinh thần sung túc, da dẻ hồng hào, ánh mắt có thần. Mọi người gọi vui là Lãng Ông.

Đến năm bốn mươi tuổi, Lãng chết vì bệnh cùi, bị lây khi chăm sóc cho người có bệnh này.

Lãng dù chết nhưng đã để lại nhiều bộ sách quý Hải Thượng y tông tâm lĩnh, Lĩnh Nam bản thảo, sáu mươi ba bài thuốc thường dùng trong gia đình, vấn thiên nhiên, gió đông bắc,...

Ngoài ra còn cuốn Bách Thảo Toàn Thư, ông mới liệt kê được hơn năm trăm loại thảo dược, còn chưa hoàn thành, mới chỉ là khuyết bản.

Các học trò tiếp tục kế thừa và hoàn thiện các công trình của ông.

Cho đến đời bốn mươi năm, xuất hiện một cái thiên tài, cơ duyên xảo hợp ký kết khế ước cùng với một trong bảy thánh hỏa bảo vệ Bình Nguyên Thành. Đẩy y thuật lên một con đường mới: luyện đan.

Hắn trở thành nhất thế đan tổ, lấy đan đạo và hỏa đạo song song thành đạo.



Nhân tộc thời kỳ đầu vô cùng gian nan, không có người cường đại trấn tràng, trốn ở trong vòng bảo vệ thì được, ra ngoài chẳng khác nào sâu kiến.

Mạnh nhất một nhóm người như Ân, Long, Đá, Nhạc, Ngạo phải tự mình mạo hiểm mới kiếm được một chút gì đó.

Những người còn lại như Diệp, Hồ, Hồng, Lạc, Lãng chủ yếu là giữ vai trò hỗ trợ hậu cần.

Có lần bọn họ đạt được tin tức Thần Quốc đang tập hợp một đội quân lớn dưới chân núi Ma Ngưu. Đá nhận định có thể mai phục trên núi, đẩy đá xuống dưới, tấn công bất ngờ quân Thần Quốc.

Kế hoạch không sai.

Nhưng khi Đá bí mật trong đêm dẫn quân xuất thành, dưới ánh trăng mờ ảo, bọn họ bị phục kích. Mọi người điên cuồng chống trả, bảo hộ Đá, Nhạc, Ngạo ba người rời đi, bọn hắn là lãnh tụ không thể chết được.

Bọn họ gian nan vượt sông, tưởng là đã cắt đuôi được truy quân, không ngờ ngay lúc bọn họ buông lỏng, Ngạo rút ra con dao có tẩm độc đâm vào mạn sườn Đá, chính trong lúc này Nhạc thay Đá lãnh trọn con dao.

Đá bàng hoàng sợ hãi, tuyệt vọng vì bị huynh đệ phản bội.

“Vì sao?” hắn hét lớn.

Nhạc ôm lấy tay Ngạo, không cho hắn rút dao ra, tròng mắt long sòng sọc.

Ngạo lạnh lùng:

“Trong số các học trò của thầy, ta là người thông minh nhất, giỏi nhất, xuất thân cao quý nhất. Những kẻ kia đều có tài riêng cũng thôi đi nhưng một tên học dốt, ngớ ngẩn như ngươi sao lại được chọn làm lãnh đạo. Ta không phục!”

“Nếu ngươi muốn ta có thể nhường cho ngươi.” Đá trong lòng thật sự không ham muốn cái này vị trí lãnh đạo, chỉ có áp lực không có vinh quang, hắn cũng rất mệt mỏi.

“Ha ha ha… ta làm lãnh đạo một lũ sắp chết làm gì. Phụ thân ta đang là một trong ba mươi sáu tế tư Thần Quốc. Ta được hứa hẹn một tương lai tươi sáng, cần gì phải chết cũng lũ các ngươi.” Ngạo ngửa mặt cười lớn.

“Chẳng lẽ tình cảm chúng ta bao lâu nay, ơn thầy dạy đều không bằng được quyền quý.” Đá hét lớn, trong lòng không cam.

“Ha ha… ông ta là tư tế, nhìn xa trông rộng, biết thầy là dị nhân, nói ta đi theo ắt sau này công to. Quả nhiên…” Ngạo vui vẻ không ngại nói nhiều một chút. Công to… có lẽ chính là chỉ công giết địch.

Đá chết lặng.

“Ngươi sẽ không được như ý muốn.” Nhạc nghiến răng, ôm chặt Ngạo.

“Vậy sao?” Ngạo nhếch mép cười, ngón tay chỉ trời.

Oanh oanh oanh… trời giáng sấm sét.

“Ta được Thần ban cho thần lực, còn sợ ba món võ mèo cào của các ngươi sao.” Ngạo trước đó cùng Thần Quốc liên lạc, được ban thần lực, nếu nhiệm vụ hoàn thành thì vinh quang phú quý, quyền lực không cái nào thiếu.

Nhạc bị đánh cháy đen, vẫn nắm chặt tay Ngạo.

Trong lúc ngay cấp, Long xuất hiện giải cứu Đá.

Trở về thành, biết tin Ngạo phản bội ai cũng bàng hoàng, thương tiếc cho sự hy sinh của Nhạc.

Bọn họ sau đó bàn bạc, quyết định chọn ra một người khác thay thế Ngạo, làm tròn số mười mà thầy chỉ định.

Người được chọn là Tu, một người hoạt ngôn, có tài du thuyết, biện luận, văn hay chữ tốt.

Bọn họ cảm thấy số người chết càng ngày càng nhiều, bọn họ đều là anh hùng, nếu không được ghi chép lại, chỉ sợ không bao lâu con cháu sẽ quên đi cha ông từng như thế nào hy sinh.

Bọn họ quyết định giao lại này cho Tu.

Bắt đầu ghi chép từ Lý gia tồn tại, cho đến khi thầy đi ra giảng đạo, từng bước gian nan trên hành trình, từng người từng việc đều cố gắng ghi chép lại trọn vẹn, để người đời sau có một cái nhìn toàn diện. Nhưng vẫn không thiếu được những sai sót, điểm đứt gãy trong dòng sự kiện.

Nhưng không sao, quan trọng nhất vẫn là lời thầy dạy, đây mới là cốt lõi.

Sách này được đặt tên là Nhân tộc truyền thư.



Nhóm mười người nhận ra sự thiếu hụt trong hệ thống tu luyện, bọn họ cố gắng tìm ra các cảnh giới tiếp theo.

Ai cũng có suy nghĩ riêng. Con người bước vào thời kỳ trăm hoa đua nở.

Sau đó hệ thống tu luyện được thiết lập.

Những người còn lại trong nhóm mười người lần lượt qua đời vì chiến tranh hoặc tuổi già, chỉ còn lại Đá. Ông sống thọ đến 120 tuổi rồi yên bình ra đi, ông là người được hưởng cái chết nhẹ nhàng nhất.

Nhân tộc bước vào thời kỳ lãnh đạo mới.

Ba trăm năm phát triển tiếp theo, con người đã đạt tới những thành tựu không tưởng.

Vị Đế đầu tiên xuất hiện: Kiếm Đế, vốn là đồ tôn của Ân, hắn trên kiếm đạo đạt tới cảnh giới trước đây chưa từng có.

Tiếp theo con người chuyển từ thủ sang công.

Hải tộc, Yêu tộc lần lượt bị trấn áp.

Thanh kiếm trực chỉ Thần Quốc, một đường thẳng tiến không thể ngăn cản. Kiếm Đế đứng trước quốc đô Thần Quốc, ngạo nghễ thương khung, duy ta vô địch.

Đúng lúc này bầu trời Thần Quốc rủ xuống hào quang, bảy vị Thần tộc phong thần xuất hiện.

Kiếm Đế cùng bảy vị phong thần chiến đấu suốt một tháng trời, cuối cùng kiếm gãy.

Nhân tộc buộc phải rút quân, bảo hộ thi thể Kiếm Đế.

Thần Quốc xuất quân truy sát, gặp Kiếm Đế mười hai kiếm nhân liều chết ngăn cản.

Kiếm Đế cái chết, khiến các tộc khác rục rịch ngoi đầu dậy.

Một trăm năm sau cái chết của Kiếm Đế, Hỏa Đế đăng đỉnh, lấy vô địch dị hỏa thiêu rụi thiên địa, uy hiếp thập phương, ai dám thẳng lưng không quỳ.

Ngày hôm đó, lửa cháy Thần Quốc quốc đô mười ngày mười đêm không dứt, biết bao nhiêu người bị chôn vùi thành tro bụi.

Hỏa Đế một mình đạp vào Thần giới, đi vào nhị đảo trùng thiên.

Kết quả khiến hắn thất vọng, khung cảnh tiêu điều, sắp thành cái phế tích. Thần tộc phần lớn đều đã rút lui, những Thần tộc ở lại vì mất đi thần khí, không cách nào bổ sung, đã thấy trước con đường diệt vong.

Thần khí vốn là từ Vạn Vật Chi Mẫu Kiếm tách lọc tự nhiên khí mà thành, Trật Tự trở về tất nhiên phải lấy đi Vạn Vật Chi Mẫu Kiếm.

Thần khí không còn, tất cả thảo dược, đan dược, bí cảnh, bảo vật… đều nhanh chóng hủ hóa.

Những Thần tộc ở lại không ngờ được điều này, bọn họ vì ham mê quyền lực thế gian, cuối cùng tự giết chính mình.

Hỏa Đế giết tới, bọn họ đã không còn sức chống trả.

Thần giới từ nay xóa tên.

Bây giờ chỉ còn lại Ma giới.

Dù thời thế có thay đổi thế nào thì Ma tộc vẫn luôn ở trạng thái đỉnh phong, ngoài ba người U, Diêm, Phán còn có Thất Ma Tổ đều là siêu cấp chiến lực.

Nếu không phải bị hạn chế thì Ma tộc đã sớm đạp bằng Bình Nguyên Thành.

Nhưng kỳ lạ là mặc dù sở hữu cao cấp chiến lực hơn hẳn, nhưng bọn họ rất ít ra tay.

Bọn U xuất thủ kiểu cưỡi ngựa xem hoa, đánh cho có. Thất Ma Tổ sau lần bị Tôn Kỳ giết thì lại không ra tay.

Hỏa Đế không hiểu bọn U có cái gì ý nghĩ, dẫn quân tiến đánh Ma giới nhưng không xâm nhập.

U Đế cũng xuất quân trực diện.

Hai bên nhìn nhau, U Đế không muốn tấn công, Hỏa Đế không dám mạo hiểm nhập Ma giới.

Lúc này Thất Ma Tổ xuất hiện, ép buộc U Đế ra tay nhưng nàng từ chối. Thất Ma Tổ nổi giận, ra tay với U, hai bên giao chiến, U cùng Diêm, Phán không địch lại chạy ra khỏi Ma giới.

Thất Ma Tổ cướp lấy quyền thống lĩnh, hiệu lệnh Ma tộc tấn công.

Nhưng Nhân tộc dưới sự lãnh đạo của Hỏa Đế đều là kiêu binh hãn tướng, dễ dàng bẻ gãy từng đợt tấn công của Ma tộc.

Thất Ma Tổ thấy không ổn liền trực tiếp ra tay, cùng Hỏa Đế đối chiến.

Trận chiến này kinh thiên động địa, để lại hậu quả không bao giờ lành cho Đại Thế Giới.

Kết quả Hỏa Đế đồng quy vu tận cùng Thất Ma Tổ.

Hỏa Đế chết, con người rơi vào trạng thái chờ đợi, chờ vị tiếp theo Đại Đế xuất hiện thống lĩnh mọi người.

Nhân cơ hội Thất Ma Tổ tạm thời vắng mặt, bọn U trở lại Ma giới lấy lại quyền cai trị, nhanh chóng chọn ra một nhóm tộc viên hạt giống trung thành.

Năm mươi năm sau, vị Đại Đế thứ ba xuất hiện, nàng gọi Vô Thiên, vô pháp vô thiên, không sợ trời không sợ đất.

Vô Thiên tiếp tục sứ mệnh mà cha ông bỏ dở, tiến công Ma giới.

Lúc này Thất Ma Tổ cũng đã phục sinh.

Hai bên giao chiến.

Đến cao trào thì Ma giới phát sinh dị biến.

Cả Ma giới đang tan rã, bị hút lấy. Thất Ma Tổ gặp cảnh này không những không lo mà còn mừng.

“Ha ha… ngày này cuối cùng cũng đến, Ma Tổ phục sinh, tất cả các ngươi hãy dâng hiến bản thân cho Ma Tổ.”

Ma tộc không có cái này ý nghĩ, bọn chúng hoảng sợ. Bọn chúng mặc dù sinh ra từ xác Ma Tổ nhưng bọn chúng đã có ý nghĩ độc lập, có yêu, hận, ghét, tham lam, ích kỷ… để bọn chúng hóa thành năng lượng trả lại Ma Tổ là điều không ai muốn.

Nhưng ngay cả những tồn tại cường đại như U cũng không thể cưỡng lại được lực hút này. Vô số Ma tộc đã chết.

Con người trong Ma giới cũng bị hút lấy, thì ra đây chính là âm mưu của Thất Ma Tổ khi gây chiến dụ con người tiến vào Ma giới, kiếm thêm năng lượng.

Vô Thiên dù lực lượng vô biên nhưng đối diện với tồn tại như Ma Tổ, cùng lắm là giữ được bản thân, những người khác nàng không cứu nổi. Lúc này nàng mới thấy mình nhỏ bé biết bao.

Trong cơn tuyệt vọng, U chợt đứng ra, thiêu đốt tất cả lực lượng bản thân, mở ra giới vực. Trước đó nghe Tôn Kỳ giảng giải về giới vực, nàng có sở ngộ, đáng tiếc vẫn chưa đại thành, nếu cho nàng thêm thời gian… nhưng trên đời này không có chữ nếu.

Nàng hóa thân thành giới vực, trở thành U Giới, chém một bộ phận Ma giới, cắt đứt liên hệ cùng Ma Tổ, chui vào không gian chạy trốn.

Thất Ma Tổ thấy cảnh này gào thét:

“Khốn kiếp, sao các ngươi dám!”

Nhân cơ hội Ma giới hụt mất một lượng lớn năng lượng, Vô Thiên kéo mọi người ra khỏi Ma giới.

Bọn họ đứng tại biên giới ngàn dặm nhìn một cột ma khí khổng lồ chảy ngược lên trời, chẳng mấy chốc Ma giới chỉ còn lại một vùng đất đen xì giống như bị đốt cháy.

Đến đây con người chính thức thống trị Đại Thế Giới.

Nhân tộc trở thành vạn vật chi linh như lời Tôn Kỳ đã từng phán.

Con người sau đó tiếp tục phát triển, bước ra ngoài tinh không vũ trụ, tiến hành các cuộc xâm lược, bành trướng khắp vũ trụ.

Cũng có người đi vào phế tích Thần giới, Ma giới tìm thấy một vài thứ gì đó: công pháp, đan dược, máu huyết, bảo vật… bọn họ liền cải biến con đường tu luyện. Lâu dần bọn họ tự cho mình là Thần tộc, Ma tộc.

Khi con người đã có tất cả thì bọn họ muốn nhiều hơn nữa.

Bọn họ muốn trường sinh bất tử, bọn họ muốn vô cùng lực lượng.

Các loại hệ thống mới liên tiếp xuất hiện.

Có người tại hư không mở ra ngoại thế giới như: Linh giới, Tiên giới, Thần giới, Phật giới, Ma giới, Đạo giới…

Cũng có người chọn mở nội thế giới, giấu thế giới trong cơ thể.

Bọn họ dựng đạo thống, mở đạo tràng, xây gia tộc, môn phái…

Bọn họ đều xưng mình là Tổ, để cho đẹp mặt bọn họ thậm chí viết lại lịch sử Nhân tộc.

Lịch sử Nhân tộc sớm đã chìm vào quên lãng, Bình Nguyên Thành cũng chỉ còn vài viên đá xếp chồng lên nhau. Bọn họ quên mất Nhân tộc từng gian khó, từng có Nhân Tổ xuất hiện chống lên cho họ bầu trời.

Bọn họ xứng thành Tổ sao?!

Nhân Tổ hiện, vạn tổ quỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.