Nhân Tổ

Chương 595: Chương 595: Tranh giành




Tôn Kỳ tiến lên chậm chạp, vừa đi vừa suy nghĩ, tụt lại khá xa so với mọi người.

Trên đài, có mấy vị trưởng giả đang ngồi quan sát, một vị nói:

“Tên nhóc kia có phải là tên đã giết sói?”

“Đúng là hắn.”

“Có thể giết được sói ở tuổi này chứng tỏ bẩm sinh ý chí kiên cường, thể lực mạnh mẽ. Là một hạt giống tốt, có thể đào tạo thành chiến sĩ. Binh Gia ta muốn.”

“Phí! lão cơ bắp, từ bao giờ lão lại quên mất quy tắc rồi! muốn ăn cướp sao?!”

“Ta thấy hắn cương nghị, dũng cảm. Pháp gia thích hợp hắn nhất.”

“Lão mặt tiền, lão nói gì vậy? hắn tinh thần ý chí mạnh mẽ, thích hợp nhóm lửa tinh thần. Văn gia là lựa chọn không thể thích hợp hơn.”

“Ta nói lần này Khai Nguyên vì sao mấy lão già các ngươi đột nhiên đến tham dự, thì ra là vì tên nhóc này. Các ngươi cũng thật giỏi tính toán.”

Tôn Kỳ chắc chắn không thể ngờ được rằng việc giết một con sói, trong mắt hắn là việc rất nhỏ bé, nhưng đối với mấy vị trưởng giả ý nghĩa lại vô cùng to lớn.

Mấy vị trưởng giả nói qua nói lại ai cũng muốn giành lấy Tôn Kỳ không ai nhường ai. Cãi mãi không kết quả, một vị nói sang chuyện khác.

“Yêu tộc lần này to gan, không biết Pháp gia định thế nào trừng phạt?”

“Thần Sứ đã có lệnh giết tất cả Yêu thú, dã thú dưới một tuổi. Còn về Yêu giới, Ôn Thần đã được phái đi phát tán bệnh dịch, giết đi một phần trăm số Yêu thú.”

“Ừm! Thần Sứ trừng phạt như vậy thỏa đáng.”

Đám trưởng giả đều gật đầu đồng ý với Thần Sứ, một lời của bọn chúng đã quyết định xong tính mạng hàng tỷ sinh linh. Trong mắt bọn họ những sinh linh này chẳng đáng một đồng, đấy là không có tiểu Thần tộc nào bị sao, nếu như có chỉ sợ thảm sát còn khủng khiếp hơn nhiều.

Đúng lúc này, có tiểu Thần tộc đầu tiên lên được đài hoàn thành lựa chọn của mình. Hắn tỏ ra khá kiêu ngạo vì là người đầu tiên.

“Rất tốt! thể lực và ý chí đều thuộc loại ưu, có thể vào Binh gia, Pháp gia, Ngạo Thành gia cũng được.” một vị trưởng giả nhận xét. Đám trưởng giả bên cạnh gật đầu không ý kiến.

Tiếp theo mấy đứa trẻ lần lượt lên đài, có tổng cộng 15 đứa trẻ, thêm Tôn Kỳ nữa là 16. Bọn chúng ngay ngắn xếp thành hàng ngang.

Vị Thần tộc ngũ dực đến trước một bia đá, giải thích với đám nhỏ:

“Đây là Văn Minh Bia, dùng để đo mức độ tinh thần của các ngươi. Văn Minh Bia có bảy cấp độ, từ thấp đến cao là các màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Cấp độ càng cao chứng tỏ tinh thần ngươi càng cao, tương lai tu luyện thuật pháp càng thuận lợi. Các ngươi chỉ cần đặt tay lên bia, tập trung tinh thần. Văn Minh Bia sẽ tự cho ra kết quả.”

Tiểu Thần tộc nghe xong gật đầu, chỉ hiểu đại khái, không hiểu rõ cũng không sao, chỉ cần biết tinh thần lực càng cao càng tốt là được. Vị Thần tộc ngũ dực mỉm cười ra hiệu cho tên đầu hàng tiến lên. Hắn chậm rãi đưa tay đặt lên Văn Minh Bia, nhắm mắt tập trung tinh thần.

Văn Minh Bia tỏa ra hào quang, bắt đầu phát sáng. Đỏ, cam, vàng… khi tới màu vàng thì quang mang bắt đầu ảm đạm, miễn cưỡng lắm mới chuyển sang màu lục.

“Tinh thần lực lục sắc.” Thần tộc ngũ dực tuyên bố.

Tên tiểu Thần tộc sắc mặt hơi ảm đạm, hiển nhiên hắn kỳ vọng cao hơn thế. Vị Thần tộc ngũ dực này hiểu ý, mỉm cười nói:

“Lục sắc đã là rất khá, ta năm xưa kiểm tra cũng chỉ tốt hơn một chút.”

Tiểu Thần tộc nghe lời này lại hớn hở, cảm thấy mình không đến nỗi tệ. Nhưng hắn nào biết “hơn một chút” trong lời của vị Thần tộc ngũ dực này là cao hơn hai cái cấp độ.

Thấy hắn vui mừng, vị Thần tộc ngũ dực cũng vui mừng, nhưng trong mắt vẫn còn một tia ái ngại, có lẽ vì cảm thấy mình đã lừa gạt đứa nhỏ. Thôi được rồi! cũng không tính là lừa gạt, là do nó tự hiểu lầm thôi.

Tôn Kỳ đứng phía dưới thu hết biểu cảm của vị Thần tộc này vào trong mắt, hắn với kinh nghiệm dày dạn của mình, rất nhanh đoán ra vị Thần tộc này đang nói dối. Nhưng điều khiến hắn thấy kỳ lạ là vì sao vị Thần tộc này lại thấy ái ngại? nói dối thôi mà.

Sau đó những đứa trẻ lần lượt bước lên kiểm tra, đều dừng lại ở màu vàng hoặc màu lục. Lúc này đứa trẻ trước đó tỏ ra chững chạc nhất bước lên, là tên đã từng lớn tiếng với Tôn Kỳ. Hắn bước đi đầy tự tin, tay đặt lên Văn Minh Bia.

Văn Minh Bia hào quang tỏa sáng rực rỡ, hơn hẳn đám trẻ trước đó, màu sắc nhanh chóng nhảy lên đỏ, cam, vàng, lục, lam… màu lam đã là cao nhất trong số đã kiểm tra, màu sắc vẫn tiếp tục biến đổi từ lam sang lam đậm, rồi chuyển sang màu chàm, màu sắc vẫn không dừng lại tiếp tục chuyển sắc. Đến lúc này mấy vị trưởng giả cũng không ngồi yên được, bọn họ đều vươn người ra phía trước ngóng chờ.

Không để bọn hắn thất vọng đến lúc này ánh sáng dừng lại đã là màu tím mặc dù khá nhạt nhưng đúng là đã đạt tới màu tím.

Thần tộc xung quanh đều vỗ tay tán thưởng, đám trẻ cũng trố mắt ngưỡng mộ. Mấy vị trưởng giả gật đầu hài lòng, là thiên tài hiếm có trong ngàn năm nay, có vị nói:

“Tiểu tử này có nét giống với Quyển Phong Thần.”

“Đúng vậy! hắn là con của Quyển Phong Thần, đã được ấp hơn 300 năm.”

“300 năm? lâu vậy.”

“Là ý của Quyển Phong Thần, hắn nói cái gì mà muốn tạo ra một hậu duệ ưu tú kế thừa hắn.”

“Quyển Phong Thần thuộc về Ngạo Thiên Gia, xem ra tên tiểu tử này khó thoát khỏi tay Ngạo Thiên Gia.”

“Là hạt giống tốt, thích hợp Văn Gia hơn.”

“Ngươi cũng đừng nghĩ đến việc cướp tiểu tử này. Ngươi cũng biết tính cách Quyển Phong Thần rồi đấy, hắn mất công như vậy sẽ không để phù sa chảy vào ruộng người ta.”

“Có gì là không được, trong phạm vi quy tắc, bọn ta vẫn có thể lấy tiểu tử này.”

“Đúng là như vậy. Nhưng Quyển Phong Thần là tân thần, tính cách không được tốt lắm, trong phạm vi quy tắc hắn không thể làm gì, nhưng hắn vẫn có thể làm khó ngươi bằng cách khác. Thần Sứ coi trọng hắn, tương lai chỉ sợ lên như diều gặp gió, nắm giữ đại quyền trong tay. Người gây thù với hắn, không tốt lắm đâu.”

“Hắn dám lén lút đâm sau lưng sao? bỉ ổi như vậy?”

“Cũng không nói là lén lút, tất cả đều trong quy tắc hành sự mà thôi.”

“Haizzz… không hiểu vì sao Thần Sứ lại coi trọng đám tân thần này, bọn chúng càng ngày càng biến chất. Không còn tinh khiết vô cấu nữa.”

“Sống lâu tại Đại Thế Giới, ai còn có thể tinh khiết vô cấu, huống chi bọn chúng còn sinh tại đây.”

“Ta cảm thấy mệt mỏi, chỉ mong sớm được về Thiên Quốc.”

“Có lẽ vì chúng ta cảm thấy mệt mỏi, ý chí tinh thần sa sút nên Thần Sứ mới phải trọng dụng đám tân thần. Bọn chúng ít nhất dám nghĩ dám đánh, không có nhiều suy nghĩ.”

“Các ngươi còn nhớ lời tiên tri của Thánh Nữ không?”

“Có phải là trời giáng thiên hỏa, một vị chí tôn từ trong u minh bước ra, đạp bằng núi xương, cô độc trong đêm tuyết rơi, hắn sẽ quy nhất thiên địa. Ngắn gọn là Thiên hỏa giáng. Chí tôn hiện. Đạp cốt sơn. Đêm tuyết rơi. Thiên địa hợp.”

“Đúng vậy!”

“Có vấn đề gì sao?”

“Một lần ta ngồi trò chuyện cùng Thần Sứ, ông ấy có nói Ngày Phán Xét đã đến gần, Kẻ Phản Bội sẽ phải nhận trừng phạt.”

“Buồn cười, lời này ta nghe không một triệu cũng một vạn lần.”

“Không! lần này khác. Thần Sứ là thuật lại lời của ngài Tổng Lãnh Thiên Thần, ngài ấy nói kỷ nguyên này là kỷ nguyên cuối cùng của Thần tộc.”

“Thật?!”

“Nếu không thật, ngươi nghĩ vì sao đám tân thần đều nhao nhao đào tạo hậu nhân.”

“Khốn kiếp! sao chuyện này giờ ta mới được biết, Thần Sứ có ý gì khi nói với bọn tân thần trước thay vì bọn ta. Chê cổ thần bọn ta sao?”

“Ngươi nha! nóng tính như vậy, hèn gì Thần Sứ không muốn nói với ngươi. Thần Sứ làm vậy là có ý của mình, các ngươi không cần nghi ngờ, không phải bây giờ ta nói với các ngươi rồi sao. Nếu muốn đào tạo hậu nhân bây giờ vẫn còn kịp.”

“Thôi đi! lão phu chẳng ích kỷ như bọn tân thần, chỉ cần là Thần tộc, lão phu đều dốc lòng đào tạo, nếu là hạt giống tốt lão phu đều không tiếc hết thảy. Đây mới chính là nền tảng của Thần tộc.”

“Lão cơ bắp, lâu rồi mới nghe được lão nói câu có lý.”

“Hừ, tên ẻo lả có tin ta đánh chết ngươi.”

“Hai lão già các ngươi im đi, đến phiên tên bạch lang tử rồi kìa!”

“Bạch lang tử? ngươi cũng đừng tùy tiện đặt danh hiệu cho nó.”

“Bạch Lang Tử, ta thấy cái tên này rất hợp với nó, nghe kể là nó bị sói nuốt vào trong bụng, sau đó nó phá xác chui ra, không phải rất giống bạch lang sinh con sao? không gọi là Bạch Lang Tử thì gọi là gì?”

“Danh hiệu sẽ theo nó cả đời, ảnh hưởng đến tương lai của nó, không nên tùy tiện đặt, vẫn là phải hỏi trước ý kiến của nó.”

Các vị trưởng giả tiếp tục tranh cãi. Ngay lúc này, Tôn Kỳ là kẻ lên đài cuối cùng, nên cũng là kẻ cuối cùng kiểm tra tinh thần lực. Từ nãy đến giờ ưu tú nhất vẫn là vị kia con của Quyển Phong Thần.

Tôn Kỳ tiến lên, hơi rụt rè, hy vọng không có gì bất thường, đầu ngón tay hắn vừa chạm nhẹ vào Văn Minh Bia.

Đột nhiên Văn Minh Bia sáng chói, một cột sáng bắn thẳng lên trời màu sắc nhảy vọt một đường từ đỏ lên tím, sau đó cũng không có dấu hiệu dừng lại, màu tím đang chuyển sắc.

Tôn Kỳ sợ hãi vội rút tay lại, hắn trong lòng lớn tiếng khóc, hắn cũng không muốn nổi bật a.

Hắn đã từng chu du thiên hạ đi qua các giới, nhập xuất bao nhiêu hung địa, sinh tử sống chết cũng trải qua không ít, đã rèn luyện nên một tinh thần kiên định, ý chí kiên cường bất khuất, không bao giờ từ bỏ. Bởi vậy Văn Minh Bia đo ra được tinh thần lực màu tím cũng là bình thường, chỉ sợ nếu hắn vẫn giữ tay sẽ không chỉ dừng lại ở màu tím, nếu như vậy thì quá là kinh hãi.

Mấy vị trưởng giả đều đứng bật dậy, bất giác thất thố. Một vị trưởng giả cười lớn:

“Tốt, tốt… Văn Gia có người thừa kế.”

“Từ bao giờ hắn là người của Văn Gia rồi?! Minh Tâm Gia ta cũng muốn.”

“Đông Ly Gia thích hợp hắn nhất.”

“Thích hợp cái rắm! Binh Gia ta cần hắn. Ta nhân danh tướng quân Thần tộc, chính thức dùng lệnh chiêu quân bắt buộc với hắn.”

“Lão cơ bắp đừng ngông cuồng, bây giờ không phải thời kỳ nguy cấp, không cho phép dùng lệnh chiêu quân bắt buộc.”

“Vậy thì ta tại đây ban bố tình trạng khẩn cấp.”

“Lão cơ bắp, ngươi lại quên, chức vị tướng quân của ngươi chưa đủ quyền ban bố tình trạng khẩn cấp. Chỉ có Thần Sứ hoặc 12 vị tướng quân thống nhất mới có quyền ban bố tình trạng khẩn cấp.”

“Nhưng luật cũng nói, nếu địch tấn công bất ngờ, tướng quân có quyền ban bố tình trạng khẩn cấp một khu vực trong 30 ngày.”

“Lão bị ấm đầu rồi sao? chỗ này có địch nào dám tấn công.”

Vị tướng quân Thần tộc này không còn gì để nói, mắt đảo trước sau, chân hơi đạp nhẹ xuống mặt đất. Ầm! một cây cột cờ gần đó đột nhiên nổ tung.

Vị tướng quân ngay lập tức phóng về phía Tôn Kỳ, hét lớn:

“Có địch tập kích! các ngươi phòng địch, ta đi bảo vệ đám nhỏ.”

Các vị trưởng giả ngẩn ngơ một giây, sau đó hét lên:

“Khốn kiếp! lão dám giở trò này!”

“Nhanh bắt lấy lão cơ bắp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.