Nhân Tổ

Chương 467: Chương 467: Trò chơi tiếp tục




“Lạc Bá, ngươi đã làm gì ta?” tên Yêu tộc toàn thân run run vì lạnh, ánh mắt tức giận nhìn Lạc Bá mắng.

Lạc Bá cảm thấy nhiệt độ cơ thể hắn đã trở lại bình thường, quả nhiên thứ đó đã chạy qua tên Yêu tộc xui xẻo kia. Vậy là suy đoán của hắn đã chính xác: hắn bị nhiễm phải thứ đó khi chạm vào xác của Tiểu Thất và với một hy vọng mong manh rằng thứ đó sẽ chạy từ hắn qua kẻ khác nếu hắn chạm vào kẻ đó. Rất may mắn là hắn đã đúng.

Nếu như thứ này không chịu chạy qua kẻ khác mà vẫn ở lại trên người hắn, hoặc vừa có thể chạy qua kẻ khác mà vẫn giữ lại trên người hắn. Vậy thì hắn chết chắc.

Lạc Bá vẫn giữ nụ cười tươi trên miệng, hắn vừa lùi lại vừa nói:

“Thay vì tức giận, ta khuyên ngươi nên đốt cháy yêu khí tăng nhiệt độ cơ thể. Nếu không ngươi sẽ rất nhanh bị đóng băng, chết như Tiểu Thất.”

“Tiểu Thất đã chết!” tên này nét mặt tối sầm khi nghe Lạc Bá xác nhận cái chết của Tiểu Thất, nói: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Ta không biết!” Lạc Bá nhún vai nói như không có gì lớn: “Ta chỉ biết: muốn sống ngươi phải đốt cháy yêu khí tăng nhiệt độ bản thân, sau đó chạm vào kẻ khác, thứ kia sẽ từ ngươi lây cho kẻ khác. Nhưng nhớ hạ thấp nhiệt độ bản thân khi chạm vào kẻ khác.”

Tên này hừ lạnh, ánh mắt tức giận bốc cháy hừng hực, hắn lao tới chỗ Lạc Bá như muốn ăn thua đủ:

“Lạc Bá, ngươi lừa ta một lần đừng hòng lừa ta lần hai, ta sẽ không tin lời ngươi nữa, ta hôm nay phải đập ngươi một trận.”

Lạc Bá cười tươi cấp tốc lui ra sau giữ khoảng cách an toàn với hắn.

Tên này tức giận mắng:

“Tên thỏ đế chết nhát, ngươi chỉ biết chạy thôi sao? phong thái của kẻ kế thừa Ma Sư tộc đâu? ngươi đã làm nhục mặt Ma Sư tộc, ngươi chính là sự sỉ nhục của tộc ta.”

Tên này vừa đuổi vừa mắng, lời lẽ hết sức chói tai. Lạc Bá chỉ cười không đáp, được một lúc thì nói:

“Không cần khiêu khích, ta biết ngươi muốn lây lại thứ đó cho ta nhưng đó là điều không thể. Ta khuyên ngươi nhanh chóng tìm mục tiêu lây nhiễm khác. Yêu khí của ngươi không chống đỡ được cho ngươi lâu đâu.”

“Lạc Bá, ngươi thật độc ác. Mình ngươi bị thì thôi, còn lây nhiễm cho đồng đội, ngươi có nghĩ tới hậu quả nếu như ta nói chuyện này cho Vân Ma thế tổ. Nếu không muốn bị trừng phạt thì nhanh chóng lấy lại thứ này.” tên này hừ lạnh đe dọa nói, hắn lúc này đã đứng lại không còn đuổi theo nữa, vì hắn biết không có kết quả.

“Làm gì mà nặng lời như vậy?! ta cũng vì mạng sống của mình thôi.” Lạc Bá cười cười, hoàn toàn không để những lời uy hiếp này trong lòng, hắn chỉ tay sang một hướng nói: “Cũng đừng nói ta không chỉ cho ngươi con đường sáng. Ngươi xem nơi này có dấu vết Yêu thú chạy qua, nếu ngươi nhanh chân có thể lây nhiễm cho hắn trước khi ngươi cạn yêu khí.”

Tên này đưa mắt nhìn sang, quả nhiên có dấu vết cành gãy, cỏ đổ. Dấu vết còn rất mới, hẳn là mới có Yêu thú đi qua. Hắn liếc Lạc Bá một cái, sau đó không chần chừ nữa lập tức lao theo hướng Lạc Bá chỉ.

Lạc Bá nhếch mép cười đuổi theo.

“Lạc Bá, ngươi đây là có ý gì?” tên này phát hiện Lạc Bá đuổi theo thì bực tức hỏi. Trước đó lừa lây thứ kia cho hắn, bị hắn đuổi thì chạy, khi hắn muốn bỏ cuộc thì lại chỉ đường cho hắn, lúc hắn đổi mục tiêu mới thì lại đuổi theo hắn. Hành động của Lạc Bá rất kỳ quái khó hiểu.

“Chỉ muốn quan sát một chút, ngươi yên tâm ta sẽ không lật tẩy ngươi. Nếu cần ta thậm chí còn có thể giúp ngươi lừa gạt đồng bạn.” Lạc Bá cười nói.

“Mong thiếu chủ làm được như lời mình nói.” tên này hừ lạnh, không tiếp tục tranh cãi.

Lạc Bá cười không đáp, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội quan sát mẫu vật, cách thức lây truyền của thứ kia. Hắn lúc bị nhiễm đã dùng thần thức quan sát cơ thể của mình, nhưng hắn không thể phát hiện ra được. Hắn gọi nguyên nhân cơ thể bị mất nhiệt là thứ đó nhưng thứ đó là gì? hình dáng, mùi vị, màu sắc, là vật sống hay chết? hắn đều không biết.

Có thể do lúc đó tâm trạng hoảng loạn nên không thể quan sát tỉ mỉ. Hắn bây giờ có cơ hội quan sát tốt hơn, sao có thể bỏ qua, tuy đuổi theo sẽ có nguy hiểm nhưng vẫn đáng giá hắn thử một lần.



“Hây! Bính, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Chuyện gì?”

“Ngươi dừng lại đi! ta với ngươi nói chuyện.”

“Nhưng còn con quái vật...”

“Ngươi yên tâm! không có quái vật nào đâu, Lạc Bá chỉ đang hù dọa chúng ta thôi. Có lẽ vì hắn bất mãn với việc chúng ta bỏ rơi hắn nên hắn mới bày ra trò này.”

“Thật chứ!?”

“Ta có bao giờ lừa ngươi.”

Tên gọi Bính nghe có lý, hắn dừng lại bước chân, đột nhiên… tên kia tiếp cận vỗ cái bốp! vào vai.

“Ngươi làm gì vậy?” Bính bực mình hỏi.

“Không có gì?” tên này vỗ vai Bính xong lập tức lùi ra xa.

Bính nhíu mày khó hiểu, chợt hắn cảm thấy lạnh, lông mao dựng đứng.

“Sao ta đột nhiên cảm thấy lạnh?!”

“Hắc, hắc... không có quái vật đuổi theo Lạc Bá vì Lạc Bá chính là quái vật. Hắn đã lây thứ đó cho ta, nếu ngươi không muốn bị đóng băng mà chết thì tốt nhất thiêu đốt yêu khí sưởi ấm cơ thể, sau đó tìm một tên xấu số để lây nhiễm.” tên này vừa cười vừa nói, thân thể lui nhanh.

Bính sắc mặt tối sầm:

“Giáp, ngươi dám lừa ta?”

“Đừng trách ta, nếu muốn trách hãy trách Lạc Bá, chính hắn cũng lừa ta như vậy.” Giáp vừa nói vừa nhanh chóng lùi lại, hành động không khác gì Lạc Bá đã làm. “Ta khuyên ngươi một câu: tranh thủ thời gian tìm kẻ thế mạng, đừng ở đó mà trách móc. Cũng đừng nghĩ sẽ lây lại cho ta, nếu được ta đã sớm lây lại cho Lạc Bá mà không phải tìm ngươi.”

Bính hừ lạnh, yêu khí cuộn trào cháy phừng phực, hắn dáo dác ngó nghiêng sau đó chọn một hướng phóng đi.

Lạc Bá từ chỗ lấp kín đáo nhảy ra đuổi theo Bính, nhưng bị ngay lập tức bị Giáp chặn đường, hắn nét mặt giận dữ nói:

“Lạc Bá, ta sẽ báo chuyện này cho thế tổ, ngươi đợi mà bị trừng phạt đi.”

“Báo?! ngươi định báo chuyện gì?” Lạc Bá giả bộ ngây thơ cười nói.

“Ngươi đừng giả ngốc với ta, chuyện ngươi bị nhiễm rồi lây cho ta, ngươi chối được sao?” Giáp hừ lạnh nói.

“A! là chuyện đấy sao? nhưng không phải chính ngươi cũng lây cho Giáp sao?” Lạc Bá đùa cợt nói, chẳng thèm để ý đến lời đe dọa.

“Ta là bị ngươi ép buộc, ngươi mới là chủ mưu.” Giáp nói.

“Những lời này ngươi nên nói với Bính, xem hắn có tin ngươi không? Nếu ngươi nói ra chuyện của ta thì ra cũng sẽ nói chuyện ngươi làm với Bính. Nếu ta bị tội mười, thì ngươi cũng bị tội chín. Ta khuyên ngươi thông minh thì ngậm miệng lại, coi như không có chuyện gì xảy ra.”

“Ngươi...” Giáp tức khí không nói lên lời, nhưng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, hắn đe dọa: “Chuyện này chưa kết thúc đâu, ngươi nhất định sẽ phải trả giá.” Nói rồi hắn phóng thân đi mất.

Lạc Bá nhìn bóng lưng hắn xa khuất, cười không thèm để ý, Lạc Bá động thân tiếp tục đuổi theo Bính.

Tiếp sau đó Bính... chết, vì không tìm được kẻ thế mạng. Nhưng Lạc Bá sẽ không để mọi chuyện kết thúc đơn giản như vậy, hắn còn chưa nghiên cứu đủ.



“Lạc Bá thiếu chủ, ngươi nói có thứ muốn cho ta xem sao?”

“Tất nhiên, ngươi thấy ta có giống kẻ nói dối không?”

“À… thì không giống, nhưng mà ta và thiếu chủ hình như cũng không quá quen biết, tự nhiên thiếu chủ lại nói có thứ muốn cho ta xem, ta thật sự...” Tên này không nói hết nhưng ý tứ trong đó đã rất rõ ràng, hắn nghi ngờ Lạc Bá có ý đồ không tốt.

“Ngươi cứ theo ta, tới lúc thấy được thứ đó, ngươi tự nhiên sẽ hiểu dụng ý của ta.” Lạc Bá cười nói.

Đi được một lúc, Lạc Bá dẫn tên này đến chỗ Bính bị đóng băng. Vừa nhìn thấy xác Bính, tên này đã vội lao tới, nước mắt ngắn dài:

“Đại ca… đại ca… sao ngươi lại ra nông nỗi này? ai? là kẻ nào lại ra tay với ngươi?” hắn quay đầu nhìn Lạc Bá, trong ánh mắt có sự sắc bén lẫn nghi ngờ hỏi: “Lạc Bá, chuyện này là thế nào?”

Lạc Bá nhún vai, giả bộ buồn bã nói:

“Ta lúc tới đây đã phát hiện cái xác như thế này. Ta biết hắn là đại ca của ngươi nên ngay lập tức đi tìm ngươi.”

“Vậy vì sao không báo với thế tổ mà dẫn riêng ta đến đây?” tên này nghi ngờ hỏi.

“Vì ta biết ngươi đã tới biên giới đột phá cảnh giới...” Lạc Bá nở nụ cười âm hiểm nói: “Nhưng ngươi mãi vẫn không đột phá được, nếu như có thể hấp thụ được yêu hạch của đại ca ngươi. Hắc, hắc… khả năng ngươi đột phá thành công sẽ rất cao.”

Tên này mắt đảo láo liên, Lạc Bá đã nói trúng tim đen của hắn, một trong những mục đích hắn đi theo đoàn đưa tang chính là tìm cơ hội giết huynh đoạt yêu hạch. Hắn bị dừng tại cảnh giới này rất lâu, thử đủ mọi cách mà vẫn không thể đột phá, chỉ còn một cách cuối cùng hắn có thể dùng đó là ăn thịt uống máu, hấp thụ yêu hạch của yêu cùng huyết mạch và mục tiêu hắn chọn là đại ca hắn.

“Lạc Bá thiếu chủ chắc cũng không tốt bụng thành toàn cho ta vậy chứ?” tên này vừa nói vừa lại gần cái xác, tròng mắt đảo qua đảo lại từ các khối băng xác định vị trí yêu hạch.

Lạc Bá làm như không biết hành động của hắn, giọng thành thật:

“Ngươi hẳn cũng biết ta đang bị cô lập, ta chỉ muốn tìm thêm đồng minh.”

“Đồng minh?!” Tên này nhếch mép cười: “Ngươi nghĩ ta ngu sao? ngươi có cái gì để ta liên minh với ngươi? đi theo các vị thế tổ không tốt hơn sao?” trong lúc nói tay hắn nhanh như chớp cắm vào một khối băng rồi rút ra, yêu hạch nắm trong tay nhưng đó là một viên yêu hạch trống rỗng, yêu khí đã bị rút sạch.

Hắn ngẩn ngơ, sau đó là tức giận nhìn Lạc Bá:

“Ngươi đã làm gì? sao yêu hạch không có yêu khí? ngươi dám lừa ta?”

Lạc Bá nhếch mép cười, hắn làm sao có thể để trò chơi di họa kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.