Nhân Tổ

Chương 382: Chương 382: Vành đai băng hỏa lưỡng cực




Mặt đảo nứt ra.

Đám Hải tộc bay lơ lửng trên không, tinh thần cảnh giác nâng cao sẵn sàng chiến đấu.

Chợt! khe nứt bật nắp, một cái xúc to dài vươn ra với tốc độ chớp nhoáng cuốn lấy một tên Hải tộc gần nhất.

Tên này đưa tay chém xuống.

Bụp!

Móng vuốt của hắn không thể cắt vào xúc túc bị đàn hồi bật ngược lại, hắn chưa kịp phản ứng tiếp thì xúc tu đã cuốn lấy hắn.

Xúc tu tiết ra chất nhầy nhớp nháp khiến tên Hải tộc xoay chở khó khăn, mãi không thể thoát ra.

Vụt! xúc tu nhanh chóng cuốn tên Hải tộc vào trong miệng, nắp vỏ đậy lại. Chỉ có một tiếng hét vang lên rồi im bặt, máu từ từ trào ra khỏi nắp vỏ.

Cùng lúc đó trên hòn đảo, các tiểu sơn, các bệ đá mà đám Hải tộc vừa ngồi bỗng nhiên mở nắp, từ bên trong vươn ra các xúc tu.

Đám binh lính vội ra tay chém giết nhưng đa phần đều vô dụng, chỉ có một vài chủng tính đặc biệt mạnh mẽ mới làm bị thương được xúc tu.

Có mấy cái xúc tu vươn ra bắt đám cá đuối chở hàng kéo xuống.

Một tên tướng quân hừ lạnh, đưa tay chém vào không khí tạo thành đao phong chém vào xúc tu.

Phốc… phốc… phốc… các xúc tu bị cắt đứt, một loại chất dịch màu đỏ nhạt trào ra.

Con cá đuối thoát khỏi xúc tu hoảng hốt bay loạn, hàng hóa trên lưng rơi tung tóe, đám lính quăng dây cố gắng khống chế.

Chiến trường loạn cào cào, khắp nơi là tiếng la hét.

Đám chỉ huy đằng không quan sát, bọn họ chưa vội ra tay. Vũ Đông sắc mặt âm trầm hỏi:

“Trong trí nhớ của Bỉ Dinh không có ghi lại thứ này. Các ngươi có nhận ra nó là thứ gì?”

Đám Yêu vương nhẹ lắc đầu, đám Bạch Dã, Tây Á, Minh Giang cũng không biết.

Chợt Tinh Hải Vương a lên một tiếng, nói:

“Bệ hạ nếu thần không lầm thì đây là con hà.”

“Con hà?!” cả đám nghi ngờ hỏi.

“Phải!” Tinh Hà Vương gật đầu khẳng định.

“Nếu ta không lầm thì con hà hình nón vỏ cứng, thường sống bám vào đá, được thấy nhiều ở vùng nước nông.” Bạch Dã nói: “Nhưng mà chúng chỉ to bằng đầu ngón tay, hơi khác với thứ này.”

Tinh Hà Vương giải thích:

“Bát điện hạ kiến thức phi phàm, hạ thần sinh ra tại vùng nước nông nên rất quen thuộc các sinh vật nơi đây nên không thể nhận lầm được. Đây đúng là con hà, còn vì sao chúng lại khác biệt như vậy, có lẽ do môi trường sống khiến bọn chúng biến đổi.”

Cả đám gật đầu, tin tưởng lời Tinh Hải Vương nói.

Vũ Đông ra lệnh:

“Nếu đã biết nó là sinh vật gì, vậy thì dễ giải quyết rồi. Tinh Hải Vương!”

Tinh Hải Vương nhận lệnh, bay lên phía trước, hét lớn:

“Tất cả lui sang một bên!”

Tinh Hải Vương là một con sao biển thành yêu, hắn úp mặt xuống sau đó xoay tròn cực tốc.

Tinh Sa Trụy Lạc!!!

Từ hắn bắn ra vô số thủy châm, đâm các xúc tu lủng lỗ chỗ. Đám hà đau đớn rụt lại xúc tu.

Hỏa Bạo Vương bước ra, hắn là một con sứa lửa, hắn hít sâu một hơi: Hỏa Diễm Diệt Địa!!!

Một ngọn lửa trút xuống, đốt cháy cả hòn đảo.

Xèo… xèo… xèo… đám hà bị luộc chín, nước bên trong sôi sùng sục, chúng há miệng trào nước.

Đám Hải tộc cười đắc ý.

Đúng lúc này, hòn đảo chìm xuống biển. Hỏa Bạo Vương thu lại ngọn lửa, ánh mắt nghi hoặc.

Hòn đảo này có gì đó bất thường!?

Chợt! cách đó trăm dặm, bọt nước ùng ục, một cái đầu rùa đen khổng lồ nổi lên.

Thì ra đây là một con rùa đen khổng lồ, đám hà làm tổ trên lưng rùa, đó là lý do vì sao, bọn hắn cảm thấy hòn đảo như di chuyển, trên đảo không có thổ thuộc tính.

Con rùa há miệng rít lớn, giống như bị Hỏa Bạo Vương chọc giận. Nó hít một hơi sâu như đang tụ lực chuẩn bị ra chiêu.

Lôi Đình Vương hừ lạnh, hắn là một con cá chình điện, hắn đưa vây giơ lên, một tia sét đánh xuống bị hắn nắm trong vây. Hắn cầm tia sét ném xuống.

Xoẹt!!! Ầm!!!

Tia sét đánh thẳng vào đầu con rùa, khiến nó tê liệt, cắt đứt quá trình thi chiêu.

Con rùa này sống lâu năm tại vành đai giông bão, lúc nào cũng có sấm sét, nên bị sét đánh trúng không thể khiến nó bị thương, chỉ có một chút choáng.

Con rùa rít lớn càng thêm tức giận lao tới.

Băng Thiên Vương tiến lên, hắn là một Nhân Ngư, hắn hai tay vũ động vỗ xuống mặt nước.

Cả mặt biển lập tức băng phong, băng nhanh chóng lan tràn đóng băng cứng ngắc cả một vùng biển, con rùa cũng bị đóng băng.

Vũ Đông ra lệnh:

“Đi! Băng phong chỉ có thể giữ chân nó một chút!”

Đoàn Hải tộc nhanh chóng bay đi.

Một lúc sau, con rùa rùng mình phá vỡ băng phong, nó tức giận gào rú, nó bơi về hướng Hải tộc rút lui, nó muốn trả thù. Nhưng mà mấy xoáy nước mới hình thành khiến nó mất dấu đám Hải tộc. Đây cũng là may mắn của Hải tộc.

Trên quãng đường tiếp theo, nguy hiểm rình rập, liên tục có Hải tộc nằm lại vĩnh viễn trong Hải Táng.

Đi rất lâu, bọn hắn cuối cùng cũng ra khỏi vành đai giông bão, tiến vào vành đai thứ hai.

Vành đai băng hỏa lưỡng cực.

Hai vành đai liền nhau nhưng không hề có sự giao thoa, một bên bầu trời đen kịt giông bão liên miên không dứt, bên này đột nhiên một vùng băng giá, bầu trời mịt mù tuyết rơi lạnh cóng da.

Minh Giang giọng vui đùa nói:

“Phụ vương, vì sao lại gọi là vành đai băng hỏa lưỡng cực, vùng biển nơi này hoàn toàn bị băng phong, khí lạnh xuyên thấu, gió lạnh cắt da, có thấy chút lửa nào đâu. Đáng lẽ phải gọi là vành đai băng hải mới đúng.”

Minh Giang là thất hoàng tử của Vũ Đông, tính tình bông đùa vui vẻ, Bạch Dã thật không hiểu vì sao với tính tình này Minh Giang lại quyết định đi Hải Táng.

Vũ Đông sắc mặt không hề thư giãn hạ tay xuống thu hồi chủng tính Đằng Vân Ngự Hải, nói:

“Theo trí nhớ của Bỉ Dinh thì vùng băng này sẽ thỉnh thoảng phun lên những cột khí, có nóng có lạnh, bị dính phải sẽ rất nguy hiểm.

Tất cả tạm thời nghỉ ngơi lấy lại sức lực, chặng đường tiếp theo sẽ càng khó khăn.”

Minh Giang cười gật gật đầu, vẫn không cho là phải.

Vũ Đông ra lệnh mở hành lý, lấy ra Hỏa Nguyên Châu phân phát cho toàn đoàn. Hỏa Nguyên Châu có thể giữ ấm trong thời tiết cực lạnh này, sau đó hắn đưa tay búng một tiểu cầu yêu khí lên trời.

Tiểu cầu yêu khí vỡ nát, phát ra những màu sắc sặc sỡ.

Một lúc sau, tại hai phương hướng khác trên bầu trời cũng phát ra những màu sắc sặc sỡ.

Vũ Đông nhìn một lúc rồi nói:

“Hai vị Hải Vương khác đã đến, thiệt hại trên đường đi cũng tương tự chúng ta. Còn hai vị Hải Vương khác chưa tới. Tạm thời tất cả cứ nghỉ ngơi đi. Nhớ! Không được tách đoàn ra ngoài.”

“Vì sao chúng ta lại phải chờ đợi? chúng ta đi trước không được sao? Chúng ta đi trước một bước có thể đến đích trước một bước, sớm đạt được viên trái cây kia, dù sao các đoàn cũng không liên quan ràng buộc gì nhau?” Tây Á khó hiểu hỏi.

“Ngươi nên biết không thể bỏ hết trứng vào một giỏ. Đúng là hiện tại cả năm đoàn đều tách biệt, nhưng tiếp theo nguy hiểm trùng trùng, năm đoàn cần cùng đồng hành, để có thể bổ sung trang thiết bị cho nhau, cũng có thể hợp lại, có thể cảnh báo nguy hiểm.” Vũ Đông giải thích.

Lại qua một đoạn thời gian, có pháo hiệu của hai đoàn còn lại.

Vũ Đông nhẩm tính một chút rồi nói:

“Xuất phát! Tất cả mở ra lồng yêu khí bảo vệ, phải đi sát với nhau, không được tách đoàn, không được đằng không phải đi dưới mặt đất.”

Tuyết rơi trắng xóa đầy trời, chỉ có thể nhìn thấy một trượng quanh mình, từng cơn gió lạnh cắt vào da thịt. Mặc dù có lồng yêu khí bảo vệ và Hỏa Nguyên Châu, đám lính vẫn run cầm cập tiến lên.

Đi đường rất lâu vẫn không có nguy hiểm gì, ngoài băng tuyết ra không còn thứ gì khác, cũng không có hỏa diễm như trong cái tên vành đai băng hỏa lưỡng cực.

Một con cua đang gồng mình ngược gió tiến lên, tám cái chân cắm vào mặt băng tạo lực bám. Bỗng nhiên rắc một tiếng, nó cảm giác như mình vừa bước lên mặt băng mỏng, nhưng chuyện này sao có thể biển này đóng băng dày ít nhất vài dặm.

Con cua nhấc chân lên cúi đầu xem xét.

Xì... từ cái lỗ nhỏ một cột khí phun thẳng vào con cua.

Con cua không kịp phản ứng, ngay cả một tiếng hét lên cũng không có đã bị khí nóng luộc chín. Thân hình nó đổ sụp, khí nóng vẫn tiếp tục phun ra hòa tan dần cơ thể nó.

Lại có một con sam đang bò trên mặt băng, nó không phát hiện ra dưới bụng nó có một lỗ băng nhỏ.

Xì… một tiếng, dòng hàn khí phun thẳng vào con sam khiến nó đông cứng hóa thành băng điêu, chết không biết vì sao chết, con sam vẫn giữ hình dáng tiến lên, sắc mặt như thường.

Khắp nơi trên đường đi liên tục xuất hiện những cột khí phun bất ngờ, khi đồng đội bên cạnh phát hiện thì kẻ xấu số đã thành băng điêu hoặc thành hải sản luộc.

Xì… Minh Giang bị băng phong thành quả cầu tuyết.

Răng rắc… răng rắc… Minh Giang tung chưởng phá vỡ cầu tuyết. Hắn cười nói dù vừa trải qua nguy hiểm:

“Có hiểm không nguy, vành đai này xem ra cũng không có gì đặc biệt. Dòng khí nóng lạnh chỉ có thể giết được đám binh lính. Nhưng không qua được lồng yêu khí bảo vệ của chúng ta.”

“Ngươi không nên xem thường, càng tiến vào sâu nguy hiểm sẽ càng lớn hơn.” Vũ Đông nhắc nhở.

Vũ Đông vừa dứt lời thì dưới chân phát ra tiếng rắc rắc, mặt băng trải dài những vết nứt như mạng nhện. Các vết nứt vẫn còn tiếp tục kéo dài đến phương xa.

Răng rắc… răng rắc… đột nhiên mặt băng phía dưới đổ sụp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.