Nhân Tổ

Chương 86: Chương 86: Vô tận thuỷ trạch




Tôn Kỳ đi mấy cửa hàng đan dược trong thành nhưng mà khi nhìn thấy mấy viên đan dược to đùng thì bọn tạp vụ vội xua đuổi hắn như đuổi ôn dịch.

Tôn Kỳ thầm than: không ngờ danh tiếng của Ngũ ca lại lan ra cả các cửa hàng bên ngoài. Bọn họ vừa nhìn đan dược là nhận ra ngay.

Tôn Kỳ lại chọn một cửa hàng khác thử vận may, cửa hàng này gọi là Thiên Vận.

Tôn Kỳ từ từ thay đổi hình dáng, khí tức sau đó bước vào cửa hàng.

Mỗi bước vào một cửa hàng hắn đều biến đổi một chút để không ai nhận ra diện mạo thật.

Tôn Kỳ đặt một túi đan lên bàn nói:

“Chưởng quầy, ta muốn bán đan dược.”

Tên chưởng quầy ngạc nhiên, đan dược thường đặt trong lọ, ai lại để đan dược trong túi thế này.

Hắn mở túi thấy mấy viên đan dược to đùng thì lập tức xua tay:

“Không mua! Không mua! Đan dược này cửa hàng ta không mua. Cầm đi nơi khác đi.”

Đây đã là cửa hàng thứ sáu từ chối mua đan dược, Tôn Kỳ cũng có chút nóng nảy, đập bàn quát:

“Các ngươi có muốn làm ăn nữa không vậy. Các ngươi là cửa hàng đan dược lại không mua đan dược là sao?”

Tên chưởng quầy hừ lạnh, phất tay gọi mấy tên tạp vụ, chuẩn bị tống cổ Tôn Kỳ ra ngoài.

Lúc này có một giọng nói:

“Đan dược này chúng ta mua.”

Tôn Kỳ và tên chưởng quầy đang hầm hừ nhau thì quay đầu về phía tiếng nói.

Là một thiếu nữ đang từ cầu thang đi xuống, giọng nói điềm đạm:

“Phúc bá, chúng ta là cửa hàng bán đan dược, không nên giương cung bạt kiếm với khách.”

Tên chưởng quầy lại gần, nhỏ giọng:

“Nhưng mà tiểu thư, mấy viên đan dược này có thể do tên kia luyện.”

Vị tiểu thư này vẫn điềm đạm:

“Không phải có thể mà là chắc chắn, ta đã nhận được tin từ trong luyện linh sư hội, các cửa hàng khác cũng biết tin này.”

Tôn Kỳ nghe lời này thì thầm than: không tốt.

Hắn cầm túi đan lùi về sau, đang định chạy thì thiếu nữ ôn hoà nói:

“Vị công tử này không cần lo lắng. Là luyện linh sư có thù với Tuệ Linh đại sư, cũng không phải bọn ta mà công tử cũng không phải Tuệ Linh. Bọn ta không có lý do gì để đối phó công tử.”

Tôn Kỳ vẫn từ từ lui lại cười nói:

“Bán cho luyện linh sư hội.”

Thiếu nữ từ tốn đáp:

“Không đáng giá! Nhớ năm xưa Tuệ Linh đại sư gây chuyện nhưng hội trưởng luyện linh sư hội cũng chỉ có cấm cửa trăm năm. Đây không phải là Công Tôn hội trưởng vị tha mà theo ta suy đoán Tuệ Linh đại sư có chỗ dựa.”

“Bán công tử không đáng giá mà có thể còn đắc tội Tuệ Linh đại sư.”

Tôn Kỳ tạm dừng bước chân, suy nghĩ lời vị thiếu nữ cũng thấy hợp lý.

Thiếu nữ quay sang chưởng quầy nói:

“Phúc bá, lấy giá gấp mười mua đan dược này.”

Tên chưởng quầy khó hiểu đang định hỏi lại thì vị thiếu nữ nói tiếp:

“Viên đan dược này to gấp mười lần đan dược bình thường thì cũng nên lấy giá gấp mười để mua. Mau làm thôi! Không cần thắc mắc.”

Tên chưởng quầy vâng dạ làm việc.

Tôn Kỳ giao túi đan cho tên chưởng quầy, có chút phân vân không biết mở lời thế nào.

Vị thiếu nữ thấy thế nói:

“Công tử nếu không ngại có thể theo thiếu nữ lên lầu nói chuyện.”

Sau đó ra hiệu mời.

Tôn Kỳ cười khổ trong lòng: nói chuyện với kẻ thông minh đôi khi rất dễ chịu, đôi khi lại thấy khó chịu. Muốn giao tiếp được với kẻ thông minh thì chỉ có thông minh tương đương.

Tôn Kỳ theo sau bước chân thiếu nữ lên lầu.

Tôn Kỳ ngồi xuống ghế, đặt lên bàn một tờ danh sách những thảo dược cần mua.

Thiếu nữ nhìn tờ giấy một lúc rồi nói:

“Đa phần thảo dược trong đây cửa hàng đều có, ta sẽ sai chưởng quầy chuẩn bị cho công tử.”

“Nhưng mà Lục Thiềm Thừ còn tươi nguyên thì bọn ta không có, chỉ có xác Lục Thiềm Thừ khô. Các cửa hàng khác hẳn là cũng như vậy. Thời gian này Lục Thiềm Thừ thường lủi sâu trong bùn rất khó kiếm. Nếu muốn có Lục Thiềm Thừ tươi nguyên thì công tử chỉ có thể tự mình đi bắt.”

“Còn Thực Độc Hoa hạt giống thì cửa hàng không có. Thực Độc Hoa giá trị sử dụng không cao nên cửa hàng không thu nhập.”

“Còn về tổ ong Phong Huyết thì bọn ta chỉ có mật, sẽ không ai bán cả tổ ong. Công tử cũng chỉ có thể tự tìm.”

“Huyễn Hương giấy chỉ có tại cửa hàng Huyễn Hương nhưng mà… hay là công tự tử đến đó hỏi sẽ rõ.”

“Huyết Ma Thiết chỉ có trong mỏ quặng Huyết Ma nhưng mà Huyết Ma mỏ đã bị khai thác triệt để mấy trăm năm trước, bây giờ đã là phế mỏ. Rất hiếm cửa hàng nào còn dự trữ.”

Tôn Kỳ nghe xong cũng cảm thấy khó hoàn thành nhiệm vụ, Tam tỷ nói lần này đi không cần vội vàng hẳn là đã lường trước những khó khăn này.

Tôn Kỳ hỏi lại:

“Vậy có thể tìm những thứ này ở đâu?”

Thiếu nữ đáp:

“Tại trong Vô Tận Thuỷ Trạch. Lục Thiềm Thừ, Thực Độc Hoa, tổ ong Phong Huyết đều tại trong Vô Tận Thuỷ Trạch, còn khu mỏ Huyết Ma cũng nằm gần đó.”

“Công tử muốn vào Vô Tận Thuỷ Trạch có thể đi đến phía tây bắc khu ngoại thành, ở đấy có Thợ Săn Liên Minh. Công tử có thể mua bản đồ, thông tin, thuê bọn họ dẫn đường…”

Tôn Kỳ chắp tay cảm tạ, nhận lấy túi thảo dược của mình đi ra ngoài. Hắn hướng phía tây bắc mà đi.

Lúc này trong phòng của vị tiểu thư này, một lão bà bước ra từ trong cánh cửa bí mật sau kệ sách.

Lão bà hỏi:

“Tiểu thư làm như vậy có đáng? Bán hắn cho luyện linh sư hội cũng được một cái ân tình.”

Vị tiểu thư nhẹ cười đáp:

“Đó chỉ là một cái tiểu ân tình, với chúng ta có cũng được không có cũng được.”

“Bà bà nên biết tính của Công Tôn hội trưởng sát phạt quyết đoán. Vậy mà hắn lại bỏ qua cho Tuệ Linh.”

“Ta từng thu nhập thông tin về chuyện này. Ta có một cái suy đoán: có một vị tại Vĩnh Lục Sơn Cư bối phận đáng sợ, Công Tôn Độ cũng phải nể mặt vài phần.”

“Ta muốn thông qua tiểu tử này móc nối với vị ấy.”

Vị lão bà này chợt hiểu, khâm phục nhìn vị tiểu thư này:

“Tiểu thư thông tuệ, là lão bà nhiều lời rồi.”

Tôn Kỳ lúc này tại trong một góc hẻm tối, nhếch miệng cười:

“Thì ra là vậy.”

Tôn Kỳ, hắn sẽ không dễ dàng tin lời ai đó. Vị tiểu thư này rất thông minh, lý lẽ rất thuyết phục mà lại tỏ ra thân thiện với hắn. Những kẻ như vậy mới cần đề phòng nhất.

Hắn sẽ không vì vài lời lẽ mà tin tưởng đối phương.

Nhưng qua lời của vị tiểu thư này, hắn biết một điều: Vĩnh Lục Sơn Cư không tầm thường.

Tôn Kỳ bước ra từ trong hẻm tối, hình dáng lại có chút thay đổi.

….

Tại một cánh rừng dày lá, dưới chân là bùn đất nhớp nháp.

Tên thợ săn đi phía trước, cầm dao chém cỏ, cành cây hai bên dọn ra một con đường.

Vừa đi hắn vừa nói:

“Dương công tử yên tâm, tại hạ đã làm công việc dẫn đường này trên trăm năm. Tại hạ đảm bảo dẫn công tử đi con đường ngắn nhất dễ nhất.”

“Trong Vô Tận Thuỷ Trạch này rất dễ lạc đường, dù công tử có bản đồ. Không phải vô duyên vô cớ là nơi này lại gọi “Vô Tận”, hồn lực dò xét thường khó mở rộng, vật chắn quá nhiều.”

“Công tử chú ý xung quanh, không biết nguy hiểm từ lúc nào, chỗ nào sẽ nhảy ra….”

Tên dẫn đường vẫn huyên thuyên không ngừng về Vô Tận Thuỷ Trạch.

Vị Dương công tử cũng không cảm thấy phiền, vẫn để cho hắn nói.

Vị Dương công tử này tất nhiên là do Tôn Kỳ mạo danh.

Hắn đến Thợ Săn Liên Minh tìm hiểu thông tin thì cảm thấy muốn thu thập những vật cần thiết không dễ. Vậy là hắn mua một tấm bản đồ chi tiết nhất mất hai trăm ma thạch.

Và thuê một tên thợ săn dẫn đường giá mười ma thạch một ngày.

Tên thợ săn gọi là Tiểu Lục, tu vi Luyện Linh cửu trọng, dáng nhỏ nhanh nhẹn.

Theo kế hoạch thì hắn sẽ dẫn Tôn Kỳ đi bắt Lục Thiềm Thừ trước tiên.

Sau một tháng liên tục di chuyển, bọn họ cuối cùng cũng đến nơi.

Tiểu Lục nói:

“Bây giờ chúng ta mới chính thức đi vào Vô Tận Thuỷ Trạch, trước đó chỉ là khu rừng bìa ngoài.”

“Công tử có thể thấy nơi đây toàn là bùn nhão khó đi vì bây giờ đang mùa khô nếu như là mùa mưa thì nơi đây sẽ ngập nước đúng với cái tên thuỷ trạch.”

“Lục Thiềm Thừ thường xuất hiện nhiều nhất vào đầu mùa mưa, đến mùa khô chúng sẽ chui xuống bùn làm hang ngủ.”

“Lục Thiềm Thừ thường thích làm ổ ngủ dưới gốc cây Đước, công tử theo ta.”

Tiểu Lục dẫn Tôn Kỳ đến một rừng Đước rộng.

Cây Đước thân nhỏ, không cao, trái nhỏ dài như chiếc đũa. Rễ Đước toả ra xung quanh như cái lồng, giúp cây trụ vững trong bùn nhão.

Cây Đước mọc đan xen vào nhau thành rừng, rất khó có cây khác có thể mọc xen kẽ với Đước.

Trái Đước chính là nguồn thực phẩm quan trọng cho ma thú tại đây, trái Đước chín vào mùa mưa.

Tiểu Lục chỉ vào đám bùn dưới gốc cây Đước:

“Công tử nhìn mấy lỗ nhỏ dưới cây Đước.”

“Mấy lỗ nhỏ này có thể là cửa hang của Lục Thiềm Thừ; cũng có thể là của Thuỷ Trạch Xà, một loại rắn cực độc; cũng có thể của tôm, cua, cá; cũng có thể không có gì.”

“Các hang này thường sâu hai, ba thước mà hồn lực của bọn ta bị ngăn cách, không thể quét sâu như vậy. Vậy nên muốn tìm được Lục Thiềm Thừ chỉ có thể dựa vào vận khí.”

“Trước đây trong nhóm thợ săn cũng có nhiều kẻ chết vì đào phải hang Thuỷ Trạch Xà. Từ đó bọn ta chỉ bắt Lục Thiềm Thừ vào mùa mưa, sẽ không mạo hiểm đào móc vào mùa khô.”

“Công tử muốn bắt Lục Thiềm Thừ thì chỉ có tự mình làm, ta sẽ không mạo hiểm.”

Tôn Kỳ nghe lời này thì gật đầu, hắn sẽ không bắt tên này mạo hiểm.

Với Tôn Kỳ mà nói, việc này cũng không mạo hiểm, hắn có thần thức có thể quét sâu. Hắn có thể thấy rõ đâu là Lục Thiềm Thừ, đâu là rắn độc.

Tôn Kỳ bắt tay vào đào móc, tất nhiên là hắn không thể trăm phần trăm đào trúng Lục Thiềm Thừ, như vậy thì quá đáng nghi.

Tôn Kỳ đào móc được một số thứ linh tinh. Tôm, cua, cá.. đều có, cũng nhiều lần đào trúng hang rỗng.

Một lần đào trúng Thuỷ Trạch Xà, bị hắn ra tay chém chết.

Tiểu Lục nhìn Tôn Kỳ mà vô cùng ngạc nhiên: kẻ này thật sự quá may mắn, chỉ một lần đào trúng hang rắn.

Tôn Kỳ vất vả ba ngày liền, đào được hai mươi mốt con Lục Thiềm Thừ và một đông cá tôm.

Lục Thiềm Thừ lúc này đang trong trạng thái giả chết, không khó bắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.